Mạnh Kỳ nghĩ thì nghĩ, vẫn nghiêng người chỉ vào Đoàn Thụy: “Chung thần y, đây là Đoàn Thụy bị chứng ly hồn.”
“Không phải Đoàn Phục Sinh sao......” Phùng Nguyên Tĩnh thốt ra.
Mạnh Kỳ phì cười: “Cũng có thể gọi hắn vậy cũng được.”
Chung Thái Bình đến bên giường, cầm tay Đoàn Thụy, ngón trỏ ngón giữa với một tư thế rất kì quái bắt mạch ở cổ tay, vô cùng chuyên chú, đám
Mạnh Kỳ không dám nói lời nào, im lặng chờ đợi.
Sau một lúc lâu, Chung Thái Bình thu tay về, lấy ra mười cây ngân
châm, cắm vào nhiều huyệt đạo khác nhau của Đoàn Thụy, sau chín lần biến đổi, sắc mặt Đoàn Thụy thay đổi, khuôn mặt vặn vẹo, hai mắt trở nên đen tối, nhìn không thấy đồng tử đâu.
“Ta sẽ giết ngươi !” Hắn hét.
Nói xong, há miệng phun ra “Nước miếng”.
Chung Thái Bình là nửa bước ngoại cảnh, đã khám ra bệnh, sao lại
không biết? Chân khí biến đổi, khiến Đoàn Thụy “Ngậm miệng”, sau đó thu
hồi ngân châm, nhìn hai mắt dần dần khôi phục lại bình thường, vẻ mặt
đăm chiêu.
Mạnh Kỳ thầm gật đầu, “Cửu Bất thần y” quả thực có tài, danh xứng với thật!
Mạnh Kỳ còn chưa nói chuyện, Phùng Nguyên Tĩnh đã hỏi trước: “Chung bá bá, đúng là ly hồn chứng?”
Chung Thái Bình vuốt râu: “Quả thật là ly hồn chứng, Tô thiếu hiệp,
xin kể lại toàn bộ cho ta rõ, vì chứng ly hồn có rất nhiều loại.”
Đây chính là ‘vấn’ trong vọng, văn, vấn, thiết.
Mạnh Kỳ bèn kể lại tất cả những gì hắn thấy và Đoàn Thụy kể lại cho
hắn, chỉ dấu chuyện nghi ngờ Đoàn Thụy tu luyện [ Dịch Cân kinh ].
Nói thực ra, hắn cảm thấy có chút kỳ quái,[ Dịch Cân kinh ] là cải
thiện tư chất, tăng lên phẩm giai võ công, nhưng chủ yếu chỉ là phụ trợ, căn bản không khả năng luyện ra chân khí giống như Đoàn Thụy, mà lại
còn là ma khí âm độc thế này, chẳng lẽ y vẫn còn giấu giếm cái gì đó?
Nghĩa phụ của y đã dạy y một bộ ma công, sau đó dùng [ Dịch Cân kinh ]
để tăng lên phẩm giai và uy lực?
Phùng Bân gật gù, nếu là võ công tạo ra ly hồn chứng, chỉ cần không
tập nữa thì sẽ hết, với tư chất của Đoàn Thụy tu luyện công pháp khác
cũng vẫn có thể tăng nhanh!
Chung Thái Bình vuốt râu, gật đầu: “Loại Ly hồn chứng phổ biến nhất
chính là ‘Một thể song hồn’, có người do trời sinh đã như thế. Khi còn ở trong bào thai, bị người ta ‘Mượn thể hoàn hồn’, nếu là vậy, chỉ cần
tìm được cao thủ sở trường về linh hồn Nguyên Thần chi đạo hỗ trợ khống
chế hồn thừa, rồi dùng phù triện và đan dược nhổ nó ra hoặc trừ khử nó
đi, là đã trị tận gốc. Chỉ là có nguy hiểm, dễ bị ảnh hưởng tới linh hồn còn lại, bệnh ly hồn mà lão phu chữa khỏi chính là ‘Một thể song hồn’
này.”
“Nhưng theo Tô thiếu hiệp miêu tả, xem mạch tượng và biểu hiện của Đoàn công tử, thì có thể bài trừ một thể song hồn này.”
Phùng Nguyên Tĩnh thở phào, thầm nghĩ, Chung bá bá thực là vô nghĩa,
nói cả đống những lời không ăn nhập như thế làm gì, làm người ta lo lắng !
Mạnh Kỳ im lặng nghe, bất giác tự nghĩ đến mình, nếu lúc mình xuyên
không tới đây, linh hồn Tô Tử Viễn chưa tiêu tán, vậy chẳng phải cũng
chính là một thể song hồn đó sao, không biết Cố Tiểu Tang Cố yêu nữ là
loại hình nào......
Chung Duy thò đầu rón rén nhìn Đoàn Thụy, không biết là hâm mộ hay
đồng tình, tên kia tu luyện công pháp quá cường đại, còn tuổi nhỏ đã có
thể chiến thắng cường địch sáu bảy khiếu, thật sự là làm người ta hâm
mộ, nhưng lại biến mình thành thế này, ngay cả cơ thể và hành động của
bản thân cũng không khống chế được, thực là đáng buồn.
“...... Đoàn công tử ly hồn chứng có thể bước đầu phán định......”
Chung Thái Bình cũng có cái thói dông dài của giới đại phu, nói một đống lớn xong mới đi vào chính đề, “Hắn bản tính thuần phác, kiên định thiện lương, nhưng tu luyện ma công khiến làm thay đổi tính nết và cách hành
xử, trở nên cực đoan, mâu thuẫn với bản thân nguyên mẫu của hắn, nhưng
hắn lại không biết, dần dần khiến sinh ra suy nghĩ rằng ma công là cực
đoan, không phải là hắn, xa lánh nó, cắt đứt với nó, mới sinh ra ly hồn
chứng.”
Đoàn Thụy nghe mà ứa nước mắt, đúng vậy, ta trời sinh không phải là người xấu !
Ai da, chính là tinh thần phân liệt ...... Mạnh Kỳ hạ kết luận.
Ma công khiến người ta trở nên cực đoan, hiếu sát khá nhiều, Phùng Bân và Phùng Nguyên Tĩnh không có gì để nói.
Tề Chính Ngôn nghe rất chuyên chú, môi thoáng mím, vẻ đăm chiêu.
“Chung thần y, ngươi chắc chắn chín tư thế kia là ma công? Vậy nghĩa
phụ của Đoàn Thụy không phải là người tốt, nếu hắn đã là người xấu, thì
tu luyện ma công phải như cá gặp nước, không mâu thuẫn nhiều với bản
thân mới đúng chứ, sao lão ta cũng phát điên ?” Mạnh Kỳ hỏi.
Chung Thái Bình lắc đầu: “Không nhất định là chín tư thế đó, tóm lại là có dấu vết ma công.”
Ô ô ô, lúc này, Đoàn Thụy ngọ nguậy, muốn nói chuyện.
Mạnh Kỳ giải huyệt nói cho hắn.
“Ta, không phải, tà ma kia nói nghĩa phụ bị phát điên là vì hắn đã
lừa ông ấy, cố ý che giấu vấn đề thật sự của việc tu luyện ma công,
khiến ông ấy thay đổi trình tự tu luyện của chín tư thế đó......” Đoàn
Thụy cuống quít nói!
Mạnh Kỳ khẽ hít một hơi, thực không phải là [ Dịch Cân kinh ]? Hoặc
là giống [ Thiên Long Bát Bộ ], phải có võ công phật môn cao thâm để
điều hòa, nếu không sẽ xảy ra vấn đề? Nhưng mình tu luyện Kim Chung tráo đâu có tai hoạ ngầm gì......
Thay đổi tu luyện trình tự sẽ xảy ra vấn đề chuyện này ai cũng biết,
nhưng Đoàn Thụy tu luyện đúng trình tự mà vẫn xảy ra vấn đề thì thực là
hiếm thấy, tuyệt đại ma công đều là tiến triển mau, uy lực mạnh, dễ xảy
ra vấn đề.
Chung Thái Bình nghe Đoàn Thụy nói vậy thì gật đầu: “Biết được căn nguyên thì dễ trị liệu .”
“Chung thần y, thật sự có thể trị?” Đoàn Thụy vừa mừng vừa sợ lại kích động, Phùng Nguyên Tĩnh thì đầy vui mừng.
Chung Thái Bình thổi râu trừng mắt: “Lão phu nói trị được là đương nhiên trị được!”
“Đầu tiên ngươi phải dừng tu luyện chín tư thế đó.” Chung Thái Bình
gọn gàng dứt khoát, “Sau đó kết hợp với uống thuốc châm cứu, cắt bỏ bộ
phận thừa kia, khiến cơ thể lại hòa hợp, tiền đề là ngươi không được
kháng cự, không được coi hắn là tà ma nữa.”
Đoàn Thụy ngạc nhiên: “Còn, còn phải hòa với tà mà thành một thể?”
Vậy sao gọi là chữa khỏi......
Chung Thái Bình sầm mặt: “Hắn chính là ngươi, ngươi chính là hắn, nếu không giết ngươi thì không thể nào trừ được, nhưng có thể quay về một
thể, khiến hắn trở thành một phần của cơ thể ngươi, để cho ngươi khống
chế.”
Mạnh Kỳ cũng nói: “Tiểu Đoàn à, mỗi người đều có một phần bản thân mà mình không thích, ai chẳng có dục vọng thói xấu, mấu chốt là ở chỗ có
thể áp chế nó, không bị nó khống chế, dùng lý tính để xử lý nó.”
“Chẳng lẽ trước đây ngươi chưa bao giờ nghĩ tới việc trở nên giàu
sang, cưới tiểu thiếp hay sao? Đập lại những đồng môn ngày thường ăn
hiếp ngươi hay sao? Chuyện này là chuyện bình thường, nhưng biết chúng
chỉ là ảo tưởng, nghĩ ra rồi quên chúng đi, thì cũng vẫn là người tốt.”
“‘Tà ma’ mỗi người đều có, chỉ là cách xử lý của mỗi người như thế
nào mà thôi, mạnh mẽ phân cách với chúng là cách xử lý kém cỏi nhất.”
Đoàn Thụy đăm chiêu gật gật đầu, nhưng tuổi còn nhỏ, thực ra vẫn chưa hiểu lắm.
Mạnh Kỳ trầm ngâm, rút ra Thiên chi thương: “Như vầy đi, coi bản thân ngươi là dương, coi tà ma là âm, ngươi xem đao này của ta là dương hay
là âm.”
Được thấy “Cuồng Đao” Tô Mạnh triển lãm đao pháp, Phùng Nguyên Tĩnh và Chung Duy đều hứng chí bừng bừng, nín thở chờ được xem.
Mạnh Kỳ một đao chém hư không, tiếng gió biến mất, đao thế vừa có
cương vừa có nhu, vừa có âm vừa có dương, không ngừng chuyển hóa cho
nhau, khó mà phân biệt.
Âm Dương tam hợp, đổi chỗ cho nhau?
“Di......” Phùng Bân và Chung Thái Bình đều nhận ra một đao này huyền diệu, khẽ gật đầu, nếu là mình cũng khó mà hóa giải.
Trường đao hạ xuống, một khắc cuối cùng chuyển âm thành dương, hóa
nhu thành cương, chấn đến mức phòng run rẩy, nóc nhà rớt xuống từng chùm tro bụi.
“Âm Dương hỗ trợ cho nhau, luôn là một thể, không thể triệt để cắt
bỏ, giống như ngươi với tà ma kia, nhưng chỉ cần khống chế được nó,
khống chế được những ý niệm xấu của bản thân, thì ngươi vẫn là ngươi,
làm gì còn tà ma nào nữa, có hiểu không?” Mạnh Kỳ lấy đao để dẫn lý, chỉ bảo Đoàn Thụy.
Đoàn Thụy cuối cùng cũng hiểu: “Đa tạ Tô công tử chỉ điểm.”
Chung Duy đắm chìm vào một đao kia, cảm thấy thực là huyền diệu bất phàm, gần với pháp lý.
“Hắn cần ít nhất ba tháng uống thuốc cắm châm, chuyển tới phủ lão phu đi.” Chung Thái Bình khoanh tay đứng dậy, mắt nhìn lên trần nhà.
Mạnh Kỳ nói ngay: “Được.”
Tiếp, hắn lại hỏi một câu: “Chung thần y, vừa rồi là cách châm cứu để đánh thức tà ma đúng không, có cách nào tương đối đơn giản hơn không?”
“Y đạo không có đường tắt !” Chung Thái Bình hừ một tiếng.
Mạnh Kỳ tuy nhớ kỹ chín lần đổi huyệt châm vừa rồi, cũng cảm ứng được chân khí lưu động, nhưng mà Cố yêu nữ đâu có để cho hắn tha hồ cắm tới
chín lần châm lên người cô như thế!
Chung Thái Bình khoanh tay hồi phủ, chờ Mạnh Kỳ và Tề Chính Ngôn đưa Đoàn Thụy tới, Phùng Nguyên Tĩnh và Phùng Bân qua trước.
“Tề sư huynh, ngươi giúp ta canh cửa phòng, ta có lời muốn hỏi Đoàn
Thụy.” Mạnh Kỳ thấy bọn họ rời đi, quay sang nói với Tề Chính Ngôn.
“A......” Tề Chính Ngôn như hiểu ra, “Hay !”
Mạnh Kỳ đi đến bên giường, nhìn Đoàn Thụy: “Tiểu Đoàn, có một chuyện, ngươi phải thành thật trả lời ta, làm sao nghĩa phụ của ngươi biết
trình tự chính xác của chín tư thế ấy?”
“Nghĩa phụ nói, lúc ông ấy được chia cho chín trang bí tịch này, gặp
được một lão hòa thượng, nói cho ông ấy biết trình tự tu luyện chính
xác, nhưng ‘Tà ma’ nói ông ta không tin tưởng lời của lão hòa thượng,
nên bảo ta luyện trước.” Đoàn Thụy thành thật trả lời.
Lão hòa thượng...... Mạnh Kỳ cả kinh: “Có biết dáng vẻ của lão hòa thượng đó không?”
“Nghĩa phụ không nói.”
Mạnh Kỳ nhíu mày, lúc ấy để tìm [ Dịch Cân kinh ] và những bí tịch
viết tay kia, rất nhiều trưởng lão thủ tọa đều đi ra sau núi, nên khó mà xác định được đó là ai, chưa kể có người âm thầm đi lén ......
Nhưng có thể xác nhận một điều, sau lưng Chân Thường quả thật còn có người khác, trong Thiếu Lâm trưởng lão có gian tế !
Nhưng vì sao ông ta lại muốn nghĩa phụ của Đoàn Thụy tu luyện bí tịch ma công này? Là để làm người thí nghiệm cho mình? Chín trang ma công
này từ đâu mà có, Chân Thường đều là sao chép Thiếu Lâm tuyệt học kia
mà......
Đưa Đoàn Thụy đến Chung phủ xong, Mạnh Kỳ đi Lục Phiến môn, định bẩm
báo lại việc của Đoàn Thụy, chuyện canh giữ sau này để cho họ phục
trách, hắn không thể nào cứ ở đây canh giữ.
Đang đi trên đường, bỗng Mạnh Kỳ xoay người, thấy một đạo sĩ trẻ
tuổi, mũi cao môi mỏng đứng cách đó không xa, chính là “Ngũ phương đế
đao” Thanh Dư.
“Tô thí chủ đi nhanh thực, bần đạo đuổi theo rất là vất vả.” Thanh Dư mỉm cười chắp tay.
Mạnh Kỳ ngạc nhiên: “Đạo huynh có chuyện gì?”
“Chủ yếu là tâm ngứa, bần đạo đi Mậu Lăng để luận bàn, không ngờ lại
bị cuốn vào chuyện khác, đành phải trở về sơn môn, nay lại xuống núi,
chỉ là muốn tỉ thí với Tô thí chủ, vì ước hẹn ngày đó vẫn chưa thực
hiện.” Thanh Dư chậm rãi nói, khí thế đường hoàng chính đại, người xung
quanh đều theo bản năng tránh ra xa.
Tiểu đạo sĩ này gian trá thì gian trá, nhưng là một đối thủ xứng đáng, Mạnh Kỳ cười nhạt:
“Đã có lời mời, đâu dám không theo.”
Khí thế của hắn bừng bừng kéo lên, như đao ra khỏi vỏ, làm người ta tránh ra xa.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả con đường đã vắng tanh, người ta cách xa hai người cả một khúc.