''Đạo lôi đình kia là chuyện gì thế?'' Mạnh Kỳ chấn động hỏi.
Hàng lông mày của Tiểu Tử nhăn lại, suy tư một thoáng rồi nói: '' Nghe
đồn lúc Ma Chủ bị Thiên Đạo Ấn đánh chết, còn bị Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu
xuyên qua. Đây là tinh khí còn sót lại của Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu, không
ngờ sau hơn mười vạn năm nó vẫn ở trên tàn thân của Ma Chủ.''
Hơn mười vạn năm... Tinh khí trường tồn... Mạnh Kỳ được mở rộng tầm mắt, võ đạo đúng là vô hạn.
Hắn nhẹ hít một hơi, điều chỉnh phương hướng, thấp giọng nói: ''Lên đường thôi.''
Trong Ma Phần, điều khinh khủng nhất không phải tà ma, mà là ma khí có ở khắp nơi. Mạnh Kỳ vận chuyển Kim Chung Tráo liên tục, ngày càng tốn
nhiều tinh lực. Ngoài ra tâm trí lúc nào cũng căng thẳng, phải trấn áp
nhưng ý nghĩ đen tối trong đầu. Khó khăn cỡ này gần như ngang với việc
lúc mới đầu ngồi trước Hỏa hộc và Hàn quy để tu luyện.
Cho nên, việc này không nên chậm trễ, càng sớm rời khỏi đây càng tốt.
Mạnh Kỳ dẫn Tiểu Tử đi trọn vẹn một canh giờ, mới tới ngọn núi mà Ma Chủ tàn thân biến thành. Điều tốt là càng đi gần ngọn núi này, tà ma lại
càng thưa thớt, có lẽ chúng sợ hãi nơi này nền không dám lại gần.
Đã đến chân núi, Mạnh Kỳ càng cảm thấy rung động, ngọn núi hùng vĩ cao
ngất, xuyên tới tầng mây, cả núi một màu đen kịt, như một cây cột chống
trời.
Trên núi mọc chằng chịt những ngọn núi nhỏ, không có cỏ dại cây cối, chỉ có tràn ngập sương đen và máu loãng đỏ sậm chảy xuống.
Mà đạo lôi đình khủng bố kia vẫn lóng lánh, đính trên đỉnh núi, quán
thông thiên địa, như một ngọn thần mâu màu tím, dương cương mãnh liệt.
Lôi quang điện xà nhảy lên khắp nơi, đánh tan sương đen, lại đánh vào từng những con tà ma gần đó, bao bọc cả ngọn núi.
Trong nội tâm cả hai người đều chịu một loại uy áp khó nói. Dù uy áp này không chủ đích nhắm vào ai, nhưng Mạnh kỳ vẫn cảm thấy đáng sợ, tinh
thần căng thẳng, nếu là người bình thưởng chỉ sợ tay chân đã nhũn ra, tè ra quần.
Đương nhiên, ''người bình thường'' Tiểu Tử sẽ không như thế, nàng chẳng
qua chỉ là khẽ nhíu mày, run nhè nhẹ trốn bên người Mạnh Kỳ.
''Đi đường nào?'' Mạnh Kỳ chống cự uy thế vô hình, chỉ vào chân núi hỏi Tiểu Tử.
Có thể nhìn thấy, xa xa có ba con đường lên núi, đều có hắc khí và lôi quang bay múa.
''Chính là đường này, lúc trước ta còn không nhớ, giờ không hiểu sao lại biết rõ rồi. Đường này đã được tinh khí của Cửu Tiêu Thần Lôi Mâu đả
thông, giết phần lớn tà ma, tương đối an toàn. Tuy vẫn còn một vài tên
đáng sợ nhưng cẩn thận là được, ta có biện pháp đi qua chúng.''
Nàng cố ý nói rõ, chính là biểu hiện tác dụng của bản thân, đề phòng
Chân Định Pháp Sư ''từ bi vi hoài'' tâm linh bị che khuất trong nhất
thời, phạm phải tội phá giới.
Đùng đùng... Điện mang màu tím tán loạn, đem hắc khí đánh tan, tạo thành một con đường tự nhiên. Đường núi hiểm trở, người bình thường khó có
thể leo lên được, nhưng Mạnh Kỳ vốn có khinh công trác tuyệt, tuy mang
theo Tiểu Tử nhưng vẫn như đi trên đất bằng, len lỏi giữa điện quang,
hướng đên đỉnh núi.
...
Một quyền đánh ra, cương khí mãnh liệt, tà ma phía trước bay rớt ra ngoài, xương cốt nát bét thịt bay tán loạn.
La Thắng Y thu hồi nắm đấm, nhìn tà ma ngã lăn xung quanh, lập tức đen nội khí vận chuyển ngăn cách ma khí chạm vào thân thể.
Sắc mặt của hắn trầm trọng dị thường, bởi vì nội lực bị hút đi một phần, mỗi lần vận chuyển chân khí là lại tăng thêm gánh nặng cho cơ thể.
Hắn móc ra một lọ đan dược, nuốt một viên, giảm bớt đau nhức, sau đó lấy một phù triện màu vàng, dán vào người.
Phù triện tự động bốc cháy, mang đến một chút thanh tịnh, giúp hắn chống lại ma khí xâm nhiễm, khiến bản thân được nghỉ ngơi. Qua nhiều nhiệm vụ Luân Hồi, hắn cũng từng gặp qua tà ma tương tự, bởi vậy có một ít vật
phẩm nhỏ giúp làm giảm áp lực của ma khí.
''Đây rút cuộc là nơi nào?'' La Thắng Y tự hỏi, nghĩ đến mật đạo thần bí dưới miếu, nghĩ đến nơi này có ma khí nồng đậm và tà ma tồn tại, hắn
cũng mơ hồ đoán được đây là đâu.
Vấn đề bây giờ là, thiên địa mênh mông, biết đi hướng nào, làm thế nào thoát khỏi hiểm địa này.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn mặt trăng đỏ như máu, chợt thấy bốn
đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống. Có mây trắng quấn quanh cuồng
phong gào thét, có cái như ngôi sao sáng chói trong vắt, có kiếm quang
thần dị chấn động tâm thần, có sấm sét vang dội, tiên khí dào dạt.
Oanh một tiếng, chúng lao xuống phía xa, mặt đấy run rẩy kịch liệt, phập phồng liên tục.
La Thắng Y đang không rõ phương hướng, thấy vậy liền không do dự chạy về phía bốn đạo lưu quang.
...
Một đạo kinh hồng lóe lên, rung động lòng người, dường như làm biến đổi
cả thiên địa. Kiếm quang tiêu tán, trường kiếm cắm chặt tại mi tâm, đâm
sâu vài tấc, hủy diệt toàn bộ sinh cơ.
Ba~, con tà ma cực lớn ngã xuống đất, nó mặc một bộ khôi giáp màu đen,
cầm theo một thanh cự kiếm, uế khí nồng đậm, mi tâm có mắt. Trong hô
hấp, tà ma tiêu tán, toàn bộ thân hình, vũ khí, áo giáp đều hóa thành
hắc khí, bay về phía ngọn núi đen.
Giang Chỉ Vi tay phải run rẩy, tuy nhiên vẫn nắm chặt trường kiếm, sắc
mặt nàng tái nhợt, không ngừng thở phì phò. Con tà ma vừa rồi gần như
đạt đến nửa bước Ngoại Cảnh, là địch nhân cường đại nhất nàng gặp phải
trong núi. Thậm chí dùng Diêm La Thiếp cũng không có hiệu quả, nàng
không thể không bộc phát Kiếm Xuất Vô Ngã, tốc chiến tốc thắng. Lấy
trong người một viên Bách Thảo Đan, ăn vào, nàng tiếp tục đi lên, hướng
tới đỉnh núi, hi vọng có thể nhìn thấy đám Mạnh Kỳ.
Đúng lúc này, bốn đạo lưu quang vạch phá không bay tới, cộng hưởng với lôi quang màu tím, ầm ầm hạ xuống bốn góc sơn phong.
Giang Chỉ Vi quay đầu nhìn lại, thấy là Phong Vân Đao, Thái Hoa Kiếm bốn phong ấn thần binh, chúng tự động vận hành, pháp lý đan xen, tỏa ra khí thế khủng bố, trấn áp hắc khí đang tràn lan.
Nàng khẽ cắn môi dưới, vẻ mặt vừa mừng vừa lo, nếu tứ đại phong ấn thần
binh có thể phong ấn Ma phần, nhóm mình cũng coi như hoàn thành nhiệm
vụ. Tuy nhiên để có thể phong ấn Ma phần, nhất định không thiếu một trận quyết chiến, bản thân phải tận lực khôi phục, không biết đám tiểu hòa
thượng như thế nào?
...
Một cái hồ máu yêu dị, bong bóng nổ lộp bộp, mùi tanh tưởi tràn ngập, tà ma cũng không dám tới gần. Toàn thân Tề Chính Ngôn đỏ sẫm như hoa, trầm nửa người trong hồ máu, miệng không ngừng thở dốc.
Hắn đã giết không ít tà ma, nhưng lại càng đi đến gần đỉnh núi, tà ma
càng cường đại, làm hắn muốn quay đầu rời đi. Nhưng về sau bị tà ma cuốn lấy, hắn muốn chạy trốn cũng không được, dùng toàn bộ thủ đoạn mới có
thể chạy tới được đây. Tề Chính Ngôn vốn cho rằng mình phải bỏ mạng ở
nơi này, ai ngờ sau khi bị đánh rớt xuống hồ máu, tà ma lại không dám
tới gần.
''Hồ máu này có gì kỳ quái sao?'' Tề Chính Ngôn thấy tà ma không dám
tới, cũng không rời đi, vì vậy tranh thủ khôi phục, muốn lặn xuống tra
xét xem hồ máu này có gì khiến tà ma sợ hãi như vậy.
Máu loãng nhộn nhạo, chui vào tai và mũi, Tề Chính Ngôn đã khai Nhãn
Khiếu nên có thể nhìn qua được lớp huyết thủy. Hắn lặn tới đáy hồ, nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt, đáy hồ không có đá sỏi, không có
cây cỏ, ngoại trừ mặt đất đen kịt thì chẳng có cái gì.
''Kỳ quái...'' Lặn tìm khắp nơi mà không có phát hiện gì, Tề Chính Ngôn
đành phải trồi lên mặt nước, chậm rãi bơi tới gần một con tà ma, tìm
cách đào thoát.
Chuyện bất ngờ hơn lại đến, thấy hắn tới gần, con tà ma kia lại chậm rãi lui về phía sau, rồi lập tức quay đầu chạy trốn.
''Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ nước máu trong hồ dính trên người ta cũng
có thể hù dọa tà ma?'' Hắn kinh ngạc, cẩn thận bước ra khỏi mặt nước,
tới gần một con tà ma khác.
Con này đột nhiên run rẩy lên, hốt hoảng mà chạy.
Liền thử mấy lần liên tục, Tề Chính Ngôn rút cuộc kết luận, trên khuôn
mặt cứng nhắc lộ ra chút vui vẻ: ''Hồ này không ngờ lại là bảo bối.''
Hắn móc ra một cái bình thuốc trị thương của Hoán Hoa Kiếm Phái, thẳng
tay ném dược hoàn đi, múc đầy nước hồ làm dự trữ, sau đó hướng tới đỉnh
núi mà chạy.
Đột nhiên, nhìn hắn thấy bốn đạo lưu quang bay tới, hạ xuống, khí tức khủng bố tràn lan, ra sức trấn áp ma khí.
Suy nghĩ một lúc, Tề Chính Ngôn vẫn quyết định đi tiếp lên đỉnh núi.
...
Đường Tiểu Tử chọn quả nhiên an toàn, Mạnh Kỳ không đụng phải con tà ma
nào, mắt thấy đã sắp đến đỉnh núi. Đột nhiên, Tiểu Tử dừng lại.
''Pháp sư cẩn thận, phía trước có lẽ có một con tà ma lợi hại.'' Tiểu Tử đi cùng Mạnh Kỳ cả nửa ngày, đã quen thuộc hơn nhiều, không còn xưng hô đại sư nữa.
''Đại khái lợi hại như thế nào.'' Mạnh Kỳ cẩn thận hỏi.
Tiểu Tử lắc đầu: ''Không biết, chẳng qua đầu mối có đề cập đến. Nghe nói là con tà ma lợi hại nhất trên núi, có lẽ tiếp cận Ngoại Cảnh a.''
Mạnh Kỳ cau mày nói: ''Vậy làm sao đi qua được.''
''Không cần lo lắng, con tà ma kia tuy cường đại, nhưng là nơi Ma Chủ bị thương biến thành, ngũ quan trì độn, chỉ dựa vào cảm ứng để phát hiện
địch nhân, cẩn thận một chút có thể lén đi qua.'' Nghe Tiểu Tử nói xong, Mạnh Kỳ nhẹ nhàng thở ra. Mình có Huyễn Hình Đại Pháp, đúng là lợi khí
đối kháng với tinh thần cảm ứng, cẩn thận một chút là có thể tránh được
con tà ma này.
Vì vậy mi tâm hắn trướng lên, tinh thần phóng ra ngoài, bao lấy bản thân là Tiểu Tử ở bên cạnh, từ từ lôi kéo nàng tiến về phía trước.
Vượt qua một cái vách đá, Mạnh Kỳ nhìn thấy ở phía trước có một con tà
ma đang đứng. Nó nhìn giống người, hai mắt đỏ như máu mang theo ý niệm
tàn nhẫn. Dưới chân nó là Trần trưởng lão của Trích Tinh Lâu, ngực bụng
lão bị xé rách, không còn nội tạng, đầu lâu toác ra, bộ não bên trong
cũng biến mất.
Cho dù đứng ở khá xa, Mạnh Kỳ cũng có thể cảm nhận được ma uy khủng bố,
mạnh hơn bất cứ địch nhân nào mình từng gặp, tất nhiên là ngoại trừ Khốc Lão Nhân. Hắn kiên nhẫn chờ đợi tà ma nhìn về nơi khác.
Đúng lúc này, phong vân kích động, kiếm khí tung hoành, bốn đạo lưu
quang từ trên trời giáng xuống, ngọn núi chấn động mãnh liệt.
Đầu tà ma kia dữ tợn gào thét, nhảy mấy cái liền rơi xuống vách núi, hướng tới Thái Hoa Kiếm mà đi.
Mạnh Kỳ không suy nghĩ nhiều, tận dụng thời cơ, kéo Tiểu Tử đi qua quan
ải này. Đi được một đoạn, Mạnh Kỳ thấy một cái cửa đá, nó ngăn cách đỉnh núi và con đường dưới chân.
Trên cửa đá có ma khí cuồn cuộn, vẽ ra những chữ triện tà ác, làm cho người ta sợ hãi, khó khống chế bản thân.
''Phía sau cửa này là đỉnh núi rồi, chỉ cần khống chế được nội tâm, là có thể đẩy cửa đá ra.'' Tiểu Tử thấp giọng nói.