Ánh
đao mơ hồ, diễn hóa ngàn vạn. Đoạn Minh Thành dường như thấy Tuyết Thần
Cung được xây dựng trở lại, hiệu lệnh võ lâm, không ai không theo, thấy
bản thân phá vỡ giới hạn nhân thần, đăng lâm tuyệt đỉnh, mang theo mỹ nữ phi thăng. Những chuyện như vậy hiện ra trong đầu hắn, đẹp đến cực
điểm, ngọt đến cực điểm, khó có thể kim chế.
Quang liễm, người tán, Đoạn Minh Thành giật mình tỉnh lại trong giấc
mộng, cảm thấy tột cùng mất mát, hận không thể trở lại tình cảnh vừa
rồi.
''Ài, Pháp sư đao pháp thông thần, chân chỉ lòng người, lão hủ xấu hổ vô cùng.''
Ngữ khí của Đoạn Hướng Phi tràn đầy uể oải thất lạc, khiến cho Đoạn Minh Thành triệt để thanh tỉnh. Nhìn Chân Định Pháp Sư trước mắt, nhìn tăng
bào màu trắng bồng bềnh không nhiễm bụi trần, hồi tưởng lại ánh đao khó
tả vừa rồi, nội tâm chấn động mãnh liệt. Nguyên lai đây chính là một đao thông thần, không hổ là một đao thông thần!
Trước mắt hắn lại có thêm một thế giới thâm sâu hiện ra, bên trong tràn
đầy bí ẩn. Bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn, vậy
mà lại hoài nghi đao pháp của Chân Định Pháp Sư, thế gian sao có đao
pháp như vậy!
Mạnh Kỳ chỉ dùng sống đao chém vào Đoạn Hướng Phi, cũng thu lực vào phút cuối, nên không tạo ra tổn thương gì lớn, chỉ khiến lão ho khan vài
tiếng. Đương nhiên, tâm linh của lão ''bị thương'' là không nhẹ. Xây
dựng lại Tuyết Thần Cung chính là chấp niệm mấy chục năm nay của lão,
hôm nay bị Lạc Hồng Trần dẫn động, tự nhiên đau lòng hổ thẹn, khó có thể kiềm chế, tâm thần tràn đầy tiêu cực.
''A di đà phật, nếu nội tâm thí chủ không có chỗ hổng, đao này của bần
tăng không thể xuất ra, thí chủ thua là chính bản thân mình.'' Gặp tình
huống này, Mạnh Kỳ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội xây dựng hình
tượng cao tăng.
Đoạn Hướng Phi dù sao cũng là lão hồ ly, khẽ hít một hơi, sắc mặt khôi
phục bình thường: ''Pháp sư không cần nói nhiều, lão hủ tự biết chuyện
nhà mình. Ngày mai chúng ta xuất phát, đi thuyền đến Trường Hoa Tự, được chứ?''
''Không biết là cần mấy ngày?'' Mạnh Kỳ rất chú ý mặt thời gian, tuy
hiện tại hắn có chút kiệt lực, nhưng cũng không sợ Đoạn Hướng Phi gây
khó dễ. Nếu lão thật có lòng hại người, hắn vẫn còn nhiều thủ đoạn khác
chưa dùng đến, thừa sức giết lão.
Đoạn Hướng Phi không nghĩ mà nói: ''Nếu là thuận gió, tầm mười ngày là đến.''
Nếu là ''Thuận Phong'', ngày mai là tới(*)... Mạnh Kỳ thầm cười đều, trả lời: ''Vậy là tốt rồi. Lão Đoàn, còn nhớ thỉnh cầu lần trước của bần
tăng không? phiền lão thu thập bí tịch võ học giúp ta, liên quan đến
phương diện huyệt đạo thì càng tốt.''
(*) Đây là câu slogan của hãng vận chuyển ''Thuận Phong'' ở Trung Quốc, công ty này khá lớn.
Đoạn Hướng Phi rất khôn khéo, cũng không hỏi nhiều, cười híp mắt nói: ''Chuyện này thì đơn giản.''
Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu, đang định mượn một gian phong của Đoạn Hướng Phi để nghỉ ngơi, cô đọng khiếu huyệt, chợt nghĩ tới một chuyện: ''Lão Đoaàn
a, ngơi nói ta một đao thông thần, phá vỡ hư không, phi thăng Phật Môn
Tịnh Thổ. Nếu bây giờ ta hành tẩu giang hồ liệu có gặp phiền toái hay
không, có khi ta nên cải trang và dùng tên giả.''
''Không sao, Trường Hoa Tự và Thiên Định Thành một tây một đông, cách xa nhau tới một tháng đi đường, có lẽ sẽ không có người nhận ra Pháp sư.'' Đoạn Minh Thành cười dến dọa người mà nói, ''Mà cho dù có ai nhận ra,
ta cũng sẽ nói Pháp sư thấy người tu luyện gặp khó khăn khi đánh vỡ giới hạn nhân thần, bởi vậy mới cố ý hạ giới, truyền thụ đại pháp, phổ độ
thế nhân.''
''Lão Đoàn, thiên phú bịa chuyện của lão còn mạnh hơn võ công.'' Mạnh Kỳ ''thành khẩn'' nói, kỹ năng nói dối của lão gia hỏa này tuyệt đối đã
viên mãn, không hổ là lão hồ ly.
Việc này thật ra hắn cũng không quá để ý, dùng thực lực bản thân hiện
tại, tuy chưa chắc đã là thiên hạ vô địch, nhưng ít nhất cũng sẽ chiếm
thượng phong trước tông sư. Chỉ cần không bị mấy tông sư cùng vây công,
sẽ không có nguy hiểm gì.
''Đa tạ Pháp Sư khích lệ.'' Đoạn Hướng Phi không xấu hổ chút nào, cười híp mắt trả lời.
...
Hôm sau, Mạnh Kỳ bắt đầu cô đọng khiếu huyệt, đồng thời được Đoạn Hướng
Phi và Đoạn Minh Thành dẫn tới bờ sông, đã thấy có một chiếc thuyền lâu
cực lớn neo ở đó, cực kỳ hoa lệ.
''Tối hôm qua ta sai Minh Thành đi thông báo cho thuộc hạ chuẩn bị.''
Đoạn Hướng Phi thuận miệng giải thích một câu, dẫn Mạnh Kỳ lên boong
tàu. Trong khoang có mấy nha hoàn thanh tú mỹ mạo đang ngâm trà rót
nước, hầu hạ rất chu đáo.
Mạnh Kỳ mỉm cười nhìn đám nha hoàn đang đi tới đi lui như bướm múa chim
bay, hứng thú trêu ghẹo một câu: ''Lão Đoàn a, lần đầu gặp chỉ thấy lão có một cái thuyền nát, không thể tưởng tượng rằng còn có lâu thuyền xa
xỉ như thế này. Đúng là chân nhân bất lộ tướng nha.''
Đoạn Hướng Phi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, cười ha ha nói: ''Lão
hủ nhàn tản quen rồi, bình thường là thích thuyền nhỏ hơn, lần này là sợ chậm trễ chuyện của Pháp sư nên dùng chiếc lâu thuyền này.''
''Bần tăng giống loại rượt thịt hòa thượng sao?'' Mạnh Kỳ mỉm cười nói, thực ra ta chính là rượt thịt hòa thượng.
Đoạn Hướng Phi nhẹ gật đầu: ''Nhưng là lão hủ không cân nhắc chu đáo,
Pháp Sư thế ngoại xuất trần, há là loại trầm mê trong xa xỉ, hay là
chúng ta đổi thuyền khác nhé.''
Mạnh Kỳ thong dong dùng nắp chén gạt đi hơi nóng, đột nhiên nói: ''Không sao, bần tăng đạm bạc cũng nhận, xa xỉ cũng hưởng.''
''Đạm bạc thị không, xa xỉ thị không, Pháp Sư không hổ là cao tăng đắc đạo.'' Đoạn Hướng Phi sững sờ một chút, tán thưởng.
Đây là ngươi nói đấy nhé... Mạnh Kỳ cười cười, khóe miệng cứng ngắc.
Tầm mười ngày sau, Mạnh Kỳ vẫn không ngừng cô đọng khiếu huyệt, tu luyện Huyễn Hình Đại Pháp và Kim Chung Tráo, diễn luyện Lạc Hồng Trần, suy
nghĩ Diêm La Thiếp. Thời gian rảnh rỗi hắn còn nghiên cứu Độc Cô Cửu
Kiếm, tu hành rất phong phú. Mặc dù tu luyện ở đây chậm hơn chủ thế giới không ít, nhưng khiếu huyệt của Mạnh Kỳ đã mở rộng, lại có Hư Hình Ích
Hoa Đan phụ trợ, tốc độ cô đọng vẫn khá nhanh.
Nhưng mà trụ cột kiếm đạo của Mạnh Kỳ vẫn còn nông cạn, nên nhập môn Độc Cô Cửu Kiếm rất khó khăn. Ngộ tính kiếm đạo của hắn cũng không tốt, thế nên tận đến khi tới được Trữ thành nơi có Trường Hoa Tự, hắn vẫn chưa
ngộ ra được nửa điểm.
''Pháp sư, sắc trời đã muộn mà Trường Hoa Tự ở ngoài thành, chúng ta vào thành nghỉ ngơi một ngày, ngày mai hãng đi Trường Hoa Tự.'' Dọc đường
tới đây, Đoạn Minh Thành vẫn luôn ân cần vô cùng. Vì đôi khi Chân Định
Pháp Sư ngẫu nhiên nói một điều gì, hắn lại đều thấy đó là võ đạo chí
lý, khiến người tỉnh ngộ.
Mạnh Kỳ nhìn Đoạn Hướng Phi và Đoạn Minh Thành, mỉm cười nói: ''Khách
thuận theo chủ, tuy nhiên bần tăng phải đi hiệu sách mua một bản Kinh
Dịch.''
''Kinh Dịch?'' Đoạn Hướng Phi kỳ quái hỏi, thế giới này quả thật có Kinh Dịch, nhưng một tên hòa thượng lại đi đọc Kinh Dịch? Nhìn kiểu gì cũng
thấy cổ quái.
''Để tham khảo mà thôi.'' Đương nhiên Mạnh Kỳ sẽ không nói đi mua sách
để bù đắp kiến thức, hơn nữa nhập môn Độc Cô Cửu Kiếm cũng có chút liên
quan đến nội dung Kinh Dịch.
Đoạn Hướng Phi không hỏi nhiều nữa, phân phó Đoạn Minh Thành đi chuẩn bị khách sạn, bản thân thì cùng Mạnh Kỳ ghé thăm mấy con phố nhộn nhịp
trong thành. Sau khi hai người mua được Kinh Dich, lại kéo nhau vào một
quán rượu náo nhiệt.
Vừa bước vào cửa, tiếng nói chuyện ầm ỹ đã đập vào mặt. Nhĩ khiếu và các khiếu huyệt tương quan của Mạnh Kỳ đã cô đọng hoàn toàn, dụng tâm một
chút liền có thể phân biệt được mọi âm thanh. Trong quán, có người thì
thảo luận việc thi tỉnh, có người đang khoác lác việc chém sơn phỉ, lại
có nhóm người đang trao đổi việc giang hồ gần đây. Mà bên trong những
câu truyện có không ít là nhắc đến Mạnh Kỳ. Ví dụ như Chân Định đức cao
vọng trọng, râu bạc rủ xuống ngực, may mắn được gặp qua hắn, được hắn
chỉ điểm. Ví dụ như mấy đại Tông Sư đều bị kích thích, muốn liều mạng
chạm tay đến giới hạn nhân thần.
''Vốn cho rằng tông sư là cực hạn, không ngờ Chân Định pháp sư lại một
đao thông thần, trực tiếp chém ra nhân thần chi lộ, quả thật là hạnh
phúc của võ lâm.''
Nghe thấy lời ấy, Mạnh Kỳ và Đoạn Hướng Phi nhìn nhau cười cười, đi lên
lầu hai. Vì không có nhã gian nên cả hai chọn một bàn gần cửa sổ.
''Gần Trường Hoa Tự có Lạc Tuyết Đao, nếu pháp sư muốn so tài, lão hủ có thể dẫn đường.'' Đoạn Hướng Phi cười tủm tỉm.
Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu: ''Vậy sau phải làm phiền lão Đoàn.''
Đoạn Hướng Phi gọi mấy món điểm tâm, rồi thở dài: ''Giới hạn nhân thần
mờ ảo khó tìm, ngoại trừ nhân vật như Pháp sư, không biết ai còn có hy
vọng...''
''Lão Đoàn cảm thấy thế nào?'' Mạnh Kỳ nhìn Đoạn Hướng Phi rồi cười.
Đoạn Hướng Phi trầm ngâm một chút nói: ''Thôi Hủ thiên phú kinh người,
tâm chí kiên định, hai lần cô đọng mi tâm tổ khiếu, tương đương với
Huyễn Hình Đại Pháp viên mãn, lại mở ra thần tàng khác. Nếu hắn không
chết, chỉ sợ sẽ chạm tới giới hạn nhân thần.''
Vẻ mặt Mạnh Kỳ không thay đổi mà nói: ''Thôi Hủ vì cái trước mắt, đã
hỏng mất trụ cột. Cho dù có thể đánh vỡ được giới hạn, nhưng cũng chỉ là le lói trong khoảnh khắc, không thể giữ vững.''
''Vậy Lạc Thanh thì sao? Tuổi còn trẻ mà đã tự mở thần tàng, kiếm pháp
xuất chúng, gần như thông thần, đợi một thời gian sau, không khó mở được giới hạn nhân thần.'' Đoạn Hướng Phi truy vấn.
Mạnh Kỳ suy nghĩ một chút nói: ''Không biết có bao nhiêu người khi nhỏ
là thiên tài, nhưng lớn lên lại tầm thường. Lạc Thanh cách giới hạn nhân thần rất xa, còn có nhiều khó khăn, hi vọng rất thấp. Trừ khi hắn tìm
được đại cơ duyên.''
Đoạn Hướng Phi lưng eo thẳng tắp, tinh quang hai mắt bắn ra bốn phía,
nhìn thằng Mạnh Kỳ: ''Vậy lão hủ thì sao? lão hủ có hi vọng không?''
Mạnh Kỳ bỗng nhiên muốn cười to, sao tự nhiên lại có cảm giác như đang
nấu rượu luận anh bùng, tuy vậy cũng không tệ nha. Hắn thu liễm ý cười,
nghiêm trang mà nói: ''Lão Đoàn ngươi lạc lối đã lâu, trừ phi có thể
biết đường mà quay lại.''
''Lạc lối...'' thần sắc Đoạn Hướng Phi ảm đạm, thì thào tự nói. Lão tựa
hồ còn muốn thỉnh giáo Mạnh Kỳ con đường quay lại, nhưng lại không biết
mở miệng thế nào, đành tiếp tục chủ đề: ''Vậy theo pháp sư, vị tông sư
nào có hy vọng lớn nhất đánh vỡ giới hạn nhân thần?''
Mạnh Kỳ nâng chung trà lên, nhẹ nhàng lắc lư, học khẩu khí của Tào A Man (Tào Tháo) mà nói: ''Tông sư thiên hạ, duy chỉ có Huyền Tông Bi Khổ
Thần Tăng là có hi vọng.''
Đây lại là lời thật, những người khác thân thể đều không tốt, không thể
chịu được Thiên Địa Kiều cắn trả, chỉ có Bi Khổ Thần Tăng với vài chục
năm Thuần Dương Đồng Tử Công là có chút hi vọng, đương nhiên, hắn phải
tìm được công pháp mở ra tinh thần bí tàng.
''Khẩu khí thật lớn.'' Đoạn Hướng Phi còn chưa nói gì, đa có âm thanh từ cầu thang truyền đến, trầm thấp mà thành thục, nhưng là giọng nữ.
Đoạn Hướng Phi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một mỹ phụ mặc cung trang đỏ, và một vị trung niên nam tử nhìn chất phác dắt tay nhau đi lên. Nàng
dung mạo diễm lệ, thân hình thướt tha, cả người như một trái cây chín
mọng, sung mãn đến chảy ra nước. Tuy nhiên điều khiến Mạnh Kỳ chú ý là
hông nàng giắt một thanh trường đao, thân đao rất mỏng, tựa như có thể
bẻ gãy bất cứ lúc nào.
”Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là Nhàn Ẩn tiên sinh.'' Mỹ phụ mỉm cười
mỉa mai nói, ''Không biết pháp danh của vị 'cao tăng' này là gì, kinh
xin Nhàn Ẩn tiên sinh giới thiệu ta một chút, ta muốn xem hắn có tư cách gì mà bình luận tông sư thiên hạ.''
Đoạn Hướng Phi ung dung thản nhiên, cười tủm tỉm quay lại nói với Mạnh
Kỳ: ''Vị này chính là Xa phu nhân, Xa Uyển Tú, nhã hào 'Lạc Tuyết Đao',
vị này chính là chồng của nàng, Hướng tiên sinh.''
Bởi vì Xa Uyển Tú là một vị đại tông sư, thế nên người ngoài thường giới thiệu nàng là Xa phu nhân, chứ không phải là Hướng phu nhân.
Mạnh Kỳ hiểu ý của lão, nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo không cần giữ bí mật về thân phận của mình. Bản thân cũng muốn luận bàn với Lạc Tuyết Đao một
chút đấy.
Đoạn Hướng Phi nhận được câu trả lời, liền đứng dậy, cười với Xa Uyển
Tú: ''Xa phu nhân, vị pháp sư này quả thực có tư cách bình luận tông sư
trong thiên hạ.''
Không chờ Xa Uyển Tú nói chuyện, lão bổ xung thêm: ''Pháp danh là Chân Định.''