“Yến tiệc Hưng Vân...” Mạnh Kỳ mỉm cười gật đầu, tiếp nhận thiệp mời:- Nói với thiếu gia nhà ngươi, Tô mỗ nhất định sẽ tới đúng giờ.
Trên thiệp mời có ghi ngày mở tiệc, tính thời gian, Mạnh Kỳ vẫn còn dư giả mấy ngày, không cần phải đi gấp vội, nên hắn định tới Văn An trước, hoàn thành ủy thác của Vân Trung Tử.
***
Giang Đông Văn An, sắp tới cuối năm, gió thổi lạnh lẽo, dù chưa có tuyết rơi, nhưng khí trời rất lạnh và ẩm, thời tiết âm u, dù có mặc bao nhiêu lớp quần áo vẫn cứ có cảm giác lạnh lẽo, hoàn toàn khác hẳn với phong cảnh ở Bắc quốc.
Hòa Khí Phát Tài Lã Kiến giấu hai bàn tay trong tay áo, ôm lô sưởi ấm, mặt tươi tỉnh đứng ở ngã tư đường trong gió lạnh, không ngừng gật đầu chào hỏi, cứ như khắp nơi đều có quen biết.
Hồi còn trẻ, ông ta cũng hùng tâm bừng bừng lang bạt giang hồ, nhờ giao tiếp giỏi giang, quen biết không ít người có danh vọng, tiếc rằng sau này bị trọng thương, lại không được chữa trị đúng lúc, khiến để lại ẩn bệnh, không còn khả năng đột phá, đành phải trở về quê nhà, nhờ quan hệ rộng rãi, trở thành hào cường một phương.
Khụ khụ, ông khẽ ho mấy tiếng, xoay nhanh lô sưởi ấm trong tay, để bớt lạnh.
Đây là ẩn bệnh của ông ta, cứ tới ngày đông thì rất là khó chịu, nếu không cái thời tiết lành lạnh này làm sao đủ sức làm một cao thủ Thất khiếu như ông ta khó ở cho được!
- Giang hồ hiểm ác a...Lã Kiến thở dài, lầm bầm.
Nếu trước kia ông lựa chọn kế thừa gia nghiệp, chứ không phải ra ngoài lang bạt, chắc là an ổn trở thành Cửu khiếu, tuy không có khả năng trở thành nửa bước Ngoại cảnh, nhưng cũng không đến nỗi hai, ba tháng mỗi năm lại chết đi sống lại một lần thế này, đáng tiếc lúc ấy niên thiếu khí thịnh, chí hướng cao xa, cảm thấy nếu không trở thành Ngoại cảnh thì thẹn với việc đã sinh ra trên đời này, nên mới đi xa du lịch, tìm con đường bước lên Ngoại cảnh.
Giờ nghĩ lại, người Khai khiếu thì nhiều vô số kể, song kẻ có thể mở sinh tử huyền quan lại chẳng có bao nhiêu, đối với giang hồ nhân sĩ, hi vọng ấy thực là rất xa vời!
- Nhị thúc, sao người đứng than thở trong gió cứ như người già vậy?Cháu trai Lã Hỏa đứng bên cạnh không nhịn được phì cười, nhị thúc năm nay mới có bốn mươi, mà cứ cảm khái chuyện giang hồ như ông già tám mươi, lầm bầm thở dài thở ngắn.
Lã Kiến cười mắng:- Chờ ngươi lang bạt giang hồ trở về, sẽ hiểu cảm giác hiện thời của nhị thúc.
Trong đầu ông không khỏi nhớ tới đủ loại chuyện giang hồ mình đã trải qua: tiêu diệt sơn tặc, vây sát tà ma, vì một di tích nào đó mà vào sinh ra tử...; cũng từng tới Lâu Ngoại lâu uống rượu, cũng từng tới Thiên Nhất Hào đổ phường đánh bạc chiến thắng, từng hành tẩu trong ánh trăng suốt ba trăm dặm, từng vì một lời hứa hẹn, vượt lửa qua sông cũng không tiếc...
Thân là thứ tử nhưng thích tự oán Kim Ly, mở miệng thì cười nhưng luôn buông lời trêu cợt người ta Tiết Duệ, lúc nào cũng đỏ mặt vì thẹn nhưng khi đối địch tuyệt không vứt bỏ đồng bạn Chung Mĩ Tiên... Những bằng hữu giao tình thâm hậu hiện ra trong lòng Lã Kiến, khiến trong lòng ông đầy ấm áp và cảm khái, nếu không lựa chọn lang bạt giang hồ, cả cuộc đời mình chắc sẽ rất đơn điệu buồn chán, ngay cả hồi ức cũng tẻ nhạt chẳng ra gì. Nếu trở lại ngày xưa được chọn lại, ông cũng vẫn sẽ quyết định như thế.
Lã Hỏa là người cũng luông khát khao hướng tới giang hồ, nên chẳng hề phật lòng những lời của nhị thúc, dõi mắt nhìn theo đánh giá những người đeo đao kiếm ở trên đường.
Đột nhiên, gã hô to:- Nhị thúc, xem kìa, có người từ trong đi ra dán Nhân Bảng!
Hắn đang nhìn cửa nha môn của Lục Phiến Môn ở Văn An.
”Nhân Bảng?” Lã Kiến sửng sốt, Nhân Bảng thay đổi thường xuyên vậy? Danh sách lại có biến động lớn sao?
Là một trong những cự đầu của địa phương, nắm bắt tin tức giang hồ là yêu cầu tất yếu, hai chú cháu lập tức đi qua cửa nha môn, đọc Nhân Bảng.
- Cuồng, Cuồng Đao Tô Mạnh lại tăng hạng!Lã Hỏa kinh hô, chưa tới ba tháng, Tô Mạnh đã lại tăng hạng rồi, quả là không thể tưởng tượng được!
Bình thường muốn tăng hạng đều lấy thời gian nửa năm làm chu kì, vì muốn tăng tu vi cần phải có thời gian, không phải cứ muốn là đánh bại kẻ địch mạnh mẽ được, Tô Mạnh ở Giang Đông đánh bại Ngũ Phương Đế Đao còn chưa đầy ba tháng, không ngờ lại làm ra một đại sự kinh thế hãi tục như vậy, thể hiện ra chiến lực không thể nào tin được!
- Cái gì?Lã Kiến cũng giật mình, chăm chú nhìn kĩ, thấy vị trí của đám Hà Cửu không hề thay đổi, nhưng trên và dưới họ đều xảy ra khác biệt:
- Tính danh: Tô Mạnh, từng dùng pháp hào Chân Định.
- Võ công: Thất khiếu, ban đầu tu luyện Kim Chung tráo, hiện nay hình như đã chuyển sang tu ngạnh công hộ thân, tinh thần mạnh ngang Cửu khiếu, thần lực kinh người; tay phải dùng đao làm chính, tay trái dùng kiếm làm phụ, kiếm pháp chưa thành hệ thống nhưng giỏi về phối hợp, đao pháp có được chân ý thức thứ nhất và thứ hai của A Nan Phá Giới Đao, có thể liên tục thi triển khi chưa thôi phát tinh huyết. Nếu có bảo binh, dùng toàn lực, có khả năng diễn hóa, xuất ra đao chiêu lôi đình tương đương Ngoại cảnh, đồng thời, đao đạo đã đạt tiểu thành, tinh nghĩa nhập hóa, có khả năng triệu hoán thiên lôi.
- Chiến tích: Đánh nhau Đầu Bạc Kên Kên An Quốc Tà; ở giáo trường quận nha Nghiệp đô, nửa chiêu thắng hiểm Thủ Chính Kiếm Vương Tái; Giang Châu Mậu Lăng Quan Cẩm Uyển, dưới ý chí tất sát của Khiếp Sợ Bách Lý Tưởng Hoành Xuyên mà vẫn toàn thân trở ra, phong vân biến sắc, điện thiểm lôi minh; trong Đông Dương biệt phủ, làm cho Tính Tẫn Trường Sinh Vương Tư Viễn phải hồi kiếm phòng thủ; đầu đường Giang Châu Trường Xuyên, thắng hiểm Ngũ Phương Đế Đa’ Thanh Dư...
Bôn tẩu vạn dặm, ngoài thần miếu ở Long Nham sơn đạo, bị Ma Ảnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma và Lạc Hồn Tiêu vây sát, lấy một địch ba, giết chết đối phương, chi tiết giao đấu không rõ, nhưng rõ ràng Cuồng Đao Tô Mạnh có khả năng ứng phó giỏi hơn các cao thủ Nhân Bảng bình thường.
- Xếp hạng: 6.
- Danh hiệu: Cuồng Đao, Mãng Kim Cương, Lôi Đao Cuồng Tăng.
- Thân phận: Thiếu Lâm khí đồ, giang hồ hiệp khách.”
Một trận chiến giết cả Ma ảnh hàn chưởng, Ma Ảnh Hàn Chưởng, Liệt Diễm Nhân Ma và Lạc Hồn Tiêu? Lã Kiến không thể tin được hai mắt của mình.
Tuy Ma Ảnh Hàn Chưởng từng tẩu hỏa nhập ma, thực lực bị giảm sút nhiều, càng chiến đấu sẽ càng bị phản ứng phụ, càng đánh càng yếu, nhưng kiểu gì cũng là nửa bước Ngoại cảnh thật sự, thân pháp xuất chúng, chưởng lực đáng sợ, Liệt Diễm Nhân Ma xếp trong hàng đầu của Nhân Ma, Lạc Hồn Tiêu lừng danh tả đạo, ba người phối hợp, có đủ cả xa lẫn gần, có đủ cả khống chế lẫn cường công, dù vây sát nửa bước Ngoại cảnh bình thường e là cũng không thoát được, huống chi Tô Mạnh mới chỉ là Thất khiếu?
Chuyện này quả thực làm cho người ta không thể nào tin được!
Chiến tích như vậy dù có xếp vào năm thứ hạng đầu, cũng không có ai dám nghi ngờ, Lục Phiến Môn lại chỉ xếp cho hắn ở hạng sáu, thực làm người ta có cảm giác chèn ép hắn.
- Thực, thực là lợi hại! Bị ba tà ma lừng danh như vậy vây công mà còn có thể giết sạch!Lã Hỏa hưng phấn thì thào:- Đao kiếm song tuyệt mạnh tới như vậy? Muốn học quá!
”Có lẽ là vì hắn mới chỉ có Thất khiếu...” Lã Kiến ngẫm nghĩ.
Nghe thằng cháu thì thào hai chữ ‘đao kiếm song tuyệt’, ông giật mình, cảm thấy thông tin trên Nhân Bảng lần này của Tô Mạnh so với những lần trước hình như có chỗ khác biệt, không phải chiến tích bị cắt giảm, vì thông tin được đưa lên Nhân Bảng có hạn, chủ yếu chỉ thể hiện những tình huống quan trọng nhất và mới nhất, mà là cái ý đao kiếm song tuyệt bị hạ thấp xuống, hình như Tô Mạnh đã ít dùng kiếm, lấy đao làm chủ, nên mô tả về kiếm pháp của hắn rất sơ sài.
Nhưng Lã Kiến không nghĩ nhiều, lắc đầu cười.
Năm đó mình vất vả bôn tẩu, mạo hiểm chiến đấu không ngừng, muốn lên Nhân Bảng mà không được, nay vừa mới qua tuổi ba mươi có mấy năm, đã được biết cái gì gọi là tài năng thực sự, cái gì gọi là người so với người tức chết nhau!
Phần sau của bảng xếp hạng cũng có một chút thay đổi, có người mới xuất thiện, cũng có người vì đột phá hoặc tới tuổi mà bị xóa tên khỏi bảng.
- Đi thôi, về nhà.Lã Kiến xoay lô sưởi ấm giục thằng cháu, lần nào xem Nhân Bảng cũng vậy, càng xem càng thổn thức.
Lã Hỏa lưu luyến quay đi, đi một lúc, bỗng nói:- Nhị thúc, thúc có biết môn phái nào dạy đao kiếm song tuyệt không?
- Chỉ dùng mỗi đao hoặc kiếm còn chưa xong, còn muốn mơ mộng đao kiếm song tuyệt?Lã Kiến chép miệng.
- Không chừng cháu giỏi về phối hợp đao kiếm hơn.Lã Hỏa hưng phấn.
Lã Kiến đang định nói, bổng nhìn thấy trước mặt xuất hiện một công tử áo xanh.
Hắn lẳng lặng đứng bên cầu, khoanh tay nhìn cái cây treo câu đối ở gần đó, mặc áo xanh, đầu chít khăn, trông rất nho nhã tiêu sái.
Thoạt nhìn không có gì đáng chú ý, nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ thấy công tử áo xanh này và cái cầu đá hình vòm, sông ngòi, cây cối, mặt đất trở thành một bức tranh vô cùng chỉnh thể, không thừa không thiếu, cứ như hắn đã hòa hợp vào với bầu trời, mặt đất này.
Nước chảy róc rách, cây xanh úa tàn, nước dưới cầu hình vòm phập phồng, mặt đất bất động, bốn phía im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nước, làm người ta cảm thấy như đang ở trong mộng, Lã Kiến nghiêm mặt, nhìn chăm chú công tử áp xanh kia, người kia chắp hai tay sau lưng, ngón tay thon dài hữu lực, trắng muốt như làm bằng ngọc, tỏa ra mị lực rất kì lạ.
- Ông chính là Lã Kiến?Công tử áo xanh quay lại, gương mặt trông rất bình thường, nhưng lại tỏa ra một dị lực yêu dị, giọng nói trầm ổn.
Lã Kiến giật mình, phục hồi tinh thần:- Chính là tại hạ, không biết công tử có chuyện gì?
- Ta được người ủy thác tới đây tìm Kim Ly, ông chắc chắn nơi cuối cùng hắn xuất hiện là Văn An?Công tử áo xanh rất bình thản.
Hắn chính là Mạnh Kỳ, vì chuyện liên quan đến Nguyên Thủy Thiên Tôn, không thể dùng thân phận bản tôn để đi điều tra, cũng không thể lúc nào cũng mang mặt nạ, nên dựa vào Bát Cửu Huyền Công và dịch dung tạo cho mình một thân phận khác.
Lã Kiến nhìn sang bên, ý bảo Lã Hỏa tránh xa ra, sau đó mới chắp tay:- Các hạ là người của Kim gia?
- Tại hạ và Kim Ly là bằng hữu sinh tử tương giao, hơn ba năm trước, hắn đột nhiên đến Văn An, lúc đó vốn không nghĩ gì nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy lời nói của hắn lúc đó hơi kì quái, sau đó đội mưa rời khỏi hàn xá ngay trong đêm, lúc đó ta vẫn chưa để ý, tưởng hắn có việc phải đi tới nơi khác, sau đó không lâu Kim gia phái người tới hỏi thăm, mới biết hắn đã biến mất mấy năm, tính thời gian, chính là từ lúc hắn tới Văn An.