Khụ khụ, Mạnh Kỳ phục hồi tinh thần, cố ý chuyển đề tài, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: “Mưa
thu rả rích, sấm sét càng ngày càng ít.”
Quãng thời gian này, tiết trời thi thoảng có chuyển mưa dầm, tuy nhiên đều là mưa phùn lất phất, khó lòng nghe thấy tiếng sấm.
Điều Mạnh Kỳ thật sự muốn nói là, nếu tối mai xuất hiện thời tiết sấm chớp, hắn sẽ không sợ Ma Hậu trở mặt hoặc bố trí cạm bẫy, đương nhiên,
loại chuyện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Nguyễn Ngọc Thư ôm đàn cổ, bất động thanh sắc nói: “Đêm mai hẳn là có.”
“Ngươi biết tuyệt học kiểu như Phục Hoàng thần toán?” Mạnh Kỳ kinh ngạc, bao hàm cả sự chờ mong.
Nguyễn Ngọc Thư lắc lắc đầu: “Hiện nay thì không.”
“Vậy vì sao ngươi nói tối mai có thể sẽ có thời tiết mưa to, sẽ có sấm rền chớp giật?” Mạnh Kỳ nghi hoặc hỏi.
Tuy nói chỉ là khả năng mà thôi, mỗi ngày đều có, nhưng Mạnh Kỳ cảm
giác Nguyễn Ngọc Thư sẽ không thuận miệng nói bậy, chẳng lẽ nàng đang an ủi khuyên giải chính mình? Không giống a!
Nguyễn Ngọc Thư mím môi, thản nhiên nói: “Cảnh giới tâm linh của Ma
hậu, Hữu tướng tiếp cận ngoại cảnh, cảnh giới nhục thân chỉ cách nửa
bước ngoại cảnh một tầng giấy mỏng, bị vây ở giữa nội ngoại thiên địa
cảm ứng đến giao hội, nếu bọn hắn ra tay toàn lực, tất nhiên Thiên Nhân
giao cảm, dẫn động thiên tượng biến hóa, tuy rằng không thể giống chân
chính nửa bước ngoại cảnh có thể mượn dùng một chút thiên tượng, nhưng
như vậy cũng đã gần như thần ma, đến thời điểm, thiên tượng dễ dàng xuất hiện nhất chính là mây đen hội tụ, sấm rền chớp giật, mưa to tầm tã.”
Quen biết một thời gian dài như vậy, đến nay Mạnh Kỳ mới là lần đầu tiên nghe Nguyễn Ngọc Thư nói nhiều như thế.
“Ngươi làm sao mà biết? Có thể khẳng định không?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên
hỏi. Tuy rằng căn cứ hiểu biết của chính mình về ngoại cảnh và nửa bước
ngoại cảnh, nếu Ma hậu và Hữu tướng toàn lực ra tay, hơn phân nửa sẽ
Thiên Nhân giao cảm, mưa rơi khắp cung đình, sét đánh tại hoàng thành,
nhưng loại chuyện này, tất cần chứng thực một cách cẩn thận.
Nguyễn Ngọc Thư thật nhẹ nhàng nói ra vài chữ:“Võ lâm kỷ yếu.”
“Đó là cái gì?” Mạnh Kỳ cảm giác không hiểu đầu cua tai nheo.
“Tài liệu mật ghi lại sự việc trên giang hồ của Triều đình, không
thiếu ví dụ thực tế giao chiến giữa các Đại Tông Sư. Bên trong ghi rõ
Thiên Nhân giao cảm, mưa to khắp phố.” Bộ dạng của Nguyễn Ngọc Thư giống như sự việc vốn chỉ đơn giản như vậy đó.
Mạnh Kỳ khóe miệng run rẩy một chút: “Ngươi xem ‘Võ lâm kỷ yếu’ lúc nào?” Tại sao ta lại không biết?
Nguyễn Ngọc Thư liếc mắt nhìn hắn: “Lúc ngươi đi bái phỏng vài vị hoàng tử, ta đã nhờ Lục soái mượn giúp.”
Tại một thế giới mà triều đình và võ lâm ảnh hưởng lẫn nhau đến mức
này, nếu triều đình không ghi chép lại chuyện trên giang hồ mới là
chuyện kỳ quái !
Mạnh Kỳ dù mặt rất dày lúc này cũng trở nên hơi đỏ, thoáng lúng túng: “Ngươi không phải nói chán nên không thèm đi sao?”
“Theo ngươi thì sao?” Nguyễn Ngọc Thư khẽ ngẩng đầu.
Ha ha, Mạnh Kỳ cười gượng hai tiếng: “Mau đưa ‘Võ lâm kỷ yếu’ cho ta xem.”
Nguyễn Ngọc Thư nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi vào sương phòng.
Nhìn bóng dáng lắc lư, bộ pháp tao nhã biến mất sau cánh cửa của
nàng, Mạnh Kỳ đột nhiên cười ngây ngô: “Nếu thực sự có Thiên Nhân giao
cảm thì tốt, đến lúc đó mặc kệ là ai động thủ hay đặt cạm bẫy với ta, ta đều có thể lạnh lùng cao ngạo nói: ‘Đêm nay ta mạnh mẽ đến mức ngay cả
ta đều cảm thấy sợ hãi!’”
Đương nhiên, nếu đám người Ma hậu và Hữu tướng ra tay toàn lực sẽ
Thiên Nhân giao cảm, thiên lôi chưa chắc có thể đánh chết bọn họ, nhưng
ít nhất không phải bọn họ có thể dễ dàng chống đỡ.
Giây lát, Nguyễn Ngọc Thư cầm một quyển sách thật dày đi ra, đưa cho Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ thu lại nụ cười, trầm tĩnh tinh thần, vừa đứng đắn vừa chuyên tâm lật xem. Quả nhiên tìm đến những chỗ trọng điểm được đánh dấu như
“Trận chiến Ma Tôn giết hòa thượng Long Tượng”, “Trận chiến giữa Ma Tôn
và Thiên Hòa chân nhân trên phố dài Ngự Đạo”, “Trận chiến tại hoàng lăng giữa Ma hậu và Quốc sư”, “Trận chiến trên dòng sông Bùi giữa Kiếm Hoàng và Hữu tướng”, “Trận chiến tại Tiểu luân sơn giữa Hữu tướng và Phật
sống”, “Kiếm Hoàng đến Đại Tuyết sơn cùng Phật sống đại chiến”...
Những trận chiến này đều xuất hiện hiện tượng Thiên Nhân giao cảm,
không có ngoại lệ. Trong hơn mười mấy lần giao thủ có bảy tám phần xuất
hiện mưa to như trút, sấm rền chớp giật. Hai ba phần còn lại, lần lượt
là mây đen đầy trời, cầu vồng vắt ngang không trung, khói tuyết tiêu
tán.
Càng xem thần sắc Mạnh Kỳ càng trở nên trịnh trọng. Nói cách khác,
khi giao thủ với hắn, Ma hậu quả thật chưa xuất hết toàn lực, khó trách
cuối cùng lại nói chắc như đinh đóng cột rằng nếu muốn giết hắn thì hắn
khó thoát được một kiếp này. Hừ, nếu bà ta ra tay toàn lực, Thiên Nhân
giao cảm, hắn cũng không phải không có thủ đoạn gì.
Đương nhiên, cũng có thể chỉ khi phải đối mặt với Đại tông sư cùng
cấp độ, hai bên khí cơ dây dưa, dưới sự kích phát lẫn nhau bọn họ mới có thể mượn đó chạm đến cảnh giới cao hơn, do vậy Thiên Nhân giao cảm, khi giao thủ với mình muốn làm cũng chưa chắc đã làm được.
Ít nhất từ những trận chiến điển hình này mà xem, chỉ có trong chiến
đấu giữa các đại tông sư mới xuất hiện dị tượng Thiên Nhân giao cảm,
không có ngoại lệ. Chỉ là ngoại trừ trận chiến giữa Ma Tôn và hòa thượng Long Tượng, trận chiến giữa các đại tông sư còn lại đều không có tổn
thất về tính mạng, cùng lắm là một bên rơi vào hạ phong rồi rút lui,
bằng không Mạnh Kỳ hoài nghi, bọn họ sớm liền nhờ cơ hội này đạp lên một bước trọng yếu, linh hồn, nhục thể và sinh mệnh đều thăng hoa, phá toái hư không mà đi.
“Có thể năm lần bảy lượt đào thoát khi Ma hậu gần như toàn lực ra
tay, thực lực của Tà Quân hẳn là mạnh hơn so với lúc cùng ta giao
thủ...” Mạnh Kỳ cảm giác trong trận chiến giữa dòng sông Bùi, Tà Quân là vì đối mặt một loại đao pháp thần kỳ chưa từng gặp, mới nhất thời cẩn
thận, trực tiếp rút đi, thực lực chân chính chưa từng lộ ra. Nếu như
đánh nhau sống chết, chỉ sợ hắn phải dùng Xá Thân quyết mới có thể đánh
lui hoặc kích thương Tà Quân. “Ừ, liên tiếp đào thoát cũng có thể là do
Bất Tử Ấn Pháp có điểm đặc thù hoặc mạnh mẽ...”
Khép lại thư tịch, Mạnh Kỳ ngơ ngẩn xuất thần, không biết lúc nào
trong quyển tài liệu mật này mới có những ghi chép như “Trận chiến tại
hoàng thành giữa Kinh Thần kiếm và Tà Quân”, “Kinh Thần kiếm bái Ý Lư
cùng Kiếm Hoàng giao chiến”, “Trận chiến giữa Kinh Thần kiếm và Ma hậu
trên dòng Lan giang đầy sương khói”... Cũng không biết lúc nào, trên
Nhân bảng mới có “Trận chiến tại phế thành giữa Lôi Đao Cuồng Tăng và
Đại La yêu nữ”, “Trận chiến giữa Mãng Kim Cương và Đao Khí Trường Hà ở
Giang Tâm”... Khoan đã, sao ta lại nghĩ đến Lôi Đao Cuồng Tăng và Mãng
Kim Cương chứ, phi phi phi!
Mạnh Kỳ “nghĩ mà sợ”, xoa xoa huyệt Thái Dương, đột nhiên nhớ ra một
việc, nhìn Nguyễn Ngọc Thư nghi hoặc hỏi: “Tại sao ngươi lại cố ý nhấn
mạnh chuyện mây đen hội tụ, sấm rền chớp giật, mưa to tầm tã?”
Nguyễn Ngọc Thư đeo đàn cổ ở phía sau, chắp hai tay ra sau lưng, chậm rãi đi về sương phòng của mình, truyền âm nhập mật một cách thanh lãnh, nói: “Giữa cơn mưa rào có sấm sét, dẫn một đạo thiên lôi giết chết
Thanh Ngọc Thủ Nguyên Mạnh Chi, ta nghĩ ngươi khẳng định rất mong chờ
thời tiết có sấm rền chớp giật.”
Ta... Mạnh Kỳ hơi ngẩn người. Móa, Nhân bảng đúng là không phải thứ gì tốt! Lục Phiến môn quả nhiên bụng dạ khó lường!
“Chờ một chút.” Mạnh Kỳ gọi Nguyễn Ngọc Thư, cố gắng áp chế một vạn câu đậu xanh rau má trong lòng đang muốn tuôn ra.
Nguyễn Ngọc Thư nhẹ nhàng xoay người, lông mi hơi nhướn, nhìn Mạnh Kỳ, chờ đợi hắn nói chuyện.
“Đêm nay chúng ta đi thăm dò một vòng hoàng thành xem sao, nắm rõ bố
trí chung quanh, ngày mai có chuyện gì khẩn cấp xảy ra vẫn có thể xử lý
được.” Trong trạng huống có đủ thời gian, khuynh hướng làm việc của Mạnh Kỳ vẫn là chuẩn bị chu toàn đầu tiên.
Nguyễn Ngọc Thư gật gật đầu, tán đồng quyết định của Mạnh Kỳ.
Hai người lẻn ra khỏi dịch quán, nhắm hướng hoàng thành, bóng thấp
bóng cao, du tẩu trong màn đêm, sau một hồi đã đến bên ngoài hoàng
thành.
Hai người nấp trên tán cây bên đường, Mạnh Kỳ nhìn hoàng thành, nhíu mày.
Trăm mét xung quanh hoàng thành là một quảng trường xây từ một loại
đá màu trắng, không có một gốc cây, rộng rãi bằng phẳng, vừa nhìn là
thấy rõ hết!
Trên tường thành đèn đuốc sáng trưng, quảng trường được chiếu sáng
như ban ngày, đừng nói một người sống bình thường, cho dù là chim hay
chuột, nếu muốn vượt qua quảng trường, đều sẽ bị đại nội hộ vệ phụ trách giới bị hoàng cung đứng trên tường thành phát hiện.
Muốn lẻn vào chắc chắn rất khó... Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư cơ bản
đã đi một vòng xung quanh hoàng thành, phát hiện trên tường thành cứ mỗi ba bước lại có một vệ binh, thân thủ mau lẹ, ánh mắt sắc bén, mà trên
quảng trường rộng trăm mét xung quanh tường thành, không hề có chỗ nào
có thể trốn hay ẩn nấp, hơn nữa cũng không có cách nào mượn cây cối lướt qua tường thành cao ba bốn trượng.
Quả nhiên là triều đình có kinh nghiệm phong phú trong việc đối phó
với cao thủ trong giang hồ...... Bố trí như vậy khiến Mạnh Kỳ có cảm
giác không có cách nào ra tay, đồng thời cũng hiểu đấy là đương nhiên.
Nếu bên trong giang hồ cao thủ xuất hiện lớp lớp, mà triều đình lại
không có điểm phòng bị, vậy mới kỳ quái!
Không tính đám người Ma hậu, trong một thế giới có những cao thủ đỉnh phong giữa nhân gian như Như Ý tăng, Quỷ Vương, nếu triều đình không hề phòng bị, mặc cho bọn họ tùy ý xuất nhập hoàng thành như chốn sân nhà,
Mạnh Kỳ sẽ thực sự hoài nghi triều đình này sao có thể tồn tại được tới
giờ?
“Chọn vị trí có người thực lực yếu kém, dùng Huyễn Hình đại pháp,
không phải không có khả năng vượt qua quảng trường này. Thế nhưng tường
thành cao ba bốn trượng thế kia ta lại không biết chiêu bích hổ du
tường, làm sao đi lên được?” Mạnh Kỳ đau đầu suy nghĩ.
Huyễn Hình đại pháp nếu trực tiếp nhắm đến người nào đó, có khả năng
quấy nhiễu cảm giác của bọn họ, khiến bọn họ xuất hiện ảo giác, cảm nhận sai lệch vị trí, nếu như bao phủ toàn thân, người có thực lực không cao nhìn lại, cự ly càng xa, tinh thần dễ dàng bị quấy nhiễu, thông tin
“Phản hồi” đều bị loạn, theo bản năng xem nhẹ nơi này. Cho dù thực lực
tương đối mạnh, nếu không chăm chú hết sức, cũng khả năng bỏ qua. Mạnh
Kỳ chính đang muốn dựa vào cái sau, nhưng thực lực của thủ vệ trên tường thành do cách quá xa nên khó có thể phán đoán, việc lựa chọn vị trí
điểm đột phá chỉ đành xem may mắn đến đâu.
Phòng thủ thật sự hơi bị kiên cố... Mạnh Kỳ cảm thán một câu, quay
trở về dịch quán cùng Nguyễn Ngọc Thư, quyết định đem phiền não này vứt
cho Ma hậu, còn hắn thì củng cố tầng sáu Kim Chung tráo, cân nhắc biến
hóa không trọn vẹn của thức thứ nhất “Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh” trong “Thần Tiêu Cửu Diệt”, thử xem có thể mượn dùng chín kiểu tinh nghĩa đao đạo
trong Thiên đao tinh yếu, từ đó diễn hóa ra một thức hoặc là mấy thức
Khai khiếu đao pháp hay không.
Hôm sau, Mạnh Kỳ tới bái kiến Lục Quan rất sớm, đứng bên cạnh hỏi dò: “Lục soái, không biết sức khỏe hoàng thượng thế nào? Ngài có nhân dịp
này vào gặp ông ấy hay không?”
“Từ xa có nhìn thấy sơ qua, còn đang hôn mê.” Lục Quan thật lòng thật dạ thở dài, hơi có phiền muộn. Ông được lão hoàng đế lựa chọn đề bạt từ khi mới đảm nhiệm một chức vụ nhỏ nhoi, dưới tình hình thế cục thối nát tại Tây Bắc từng bước sáng lập Thiết Sơn quân, thu hồi đất đai bị mất,
khu trừ địch nhân, có thể nói quân thần hợp ý, lúc nào cũng muốn báo đáp ơn tri ngộ, làm tròn phận bề tôi. Nhưng kẻ có tài dễ bị ghen ghét đố
kỵ, ông bị gian tế vu hãm nắm giữ binh quyền không chịu triều đình quản
lý, khiến lão hoàng đế nghi kỵ, lúc này mới bị đuổi về Việt Tây.
Mạnh Kỳ gật gật đầu, không nhiều lời nữa, tìm một cái cớ cáo từ đi
ra, cùng Nguyễn Ngọc Thư đi tìm La Thắng Y. Chuyến này nguy hiểm, có
thêm một người giúp đỡ càng thêm một phần nắm chắc trở ra an toàn, hơn
nữa La Thắng Y hiển nhiên cũng đã bị tam hoàng tử loại trừ khỏi danh
sách hạch tâm rồi.
La Thắng Y nghe xong giảng giải của Mạnh Kỳ, hơi nheo mắt, tựa tiếu
phi tiếu nói: “Tam hoàng tử thật sự là hùng chủ a... Chân Định, lúc nào
đi?”
“Đợi Ma hậu đến tìm.” Mạnh Kỳ trả lời.
Đến giờ Mùi, ánh mặt trờ đang tỏa ra hừng hực, Ma hậu liền xuất hiện trước mặt ba người bọn họ.
“Đi cùng bổn tọa.” Ma hậu đeo lại khăn che mặt.