Trường Tôn Cảnh sững
sờ rồi chợt vui sướng rút trường đao ra bổ tới đại thụ trong sân, đao
thế cương mãnh tràn đầy khí thế huyết sát khốc liệt, nhìn như là đao
pháp được tìm ra từ kinh nghiệm chiến đấu sinh tử.
Một đao lại tiếp một đao, đao sau mãnh liệt hơn đao trước, dường như
trong một tấc vuông đó diễn hóa ra âm thanh chém giết không ngừng trên
sa trường, huyết khí mù mịt, dấu hiệu bụi bặm dày nặng.
Hổ đạo ánh nhìn ngốc trệ, trong lòng tràn đầy cảm thán, làm sao gần
đây luôn gặp được loại yêu nghiệt như thế này, thực lực của Tiểu Mạnh đã tăng tới tốc độ vượt quá tưởng tượng của mình, khiến cho lão kinh hãi
cũng gần như thành thói quen. Mà tuổi tác của Trường Tôn Cảnh này cũng
không lớn, luyện võ hình như cũng mới vài năm, làm sao chân nguyên lại
tinh thuần, đao pháp như tự thành một dạng phong cách riêng?
Chả trách hắn khoe khoang là thiên tài đao pháp...
Mạnh Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, đao pháp coi như cũng được, có điều vì
không có sư phụ chỉ điểm, không có đao pháp cao thâm tu luyện nên mất
tạo hình, thiếu đi biến hóa, rất nhiều chỗ sơ suất, nhưng chiêu và thế
hợp lại cũng được coi là uy mãnh lăng lệ.
Đột nhiên đao thế Trường Tôn Cảnh chợt nhẹ, do từ cương chuyển nhu
nên nhảy lên nhẹ nhàng tựa như nho tướng vô cùng đặc thù trong vạn quân.
Không tệ, còn hiểu được kết hợp cương nhu... Mạnh Kỳ lần nữa thầm khen một tiếng.
Trường Tôn Cảnh diễn luyện hết đao pháp bản thân, thu đao trở vào
bao, nhìn như bình tĩnh nhưng không nhịn được mà nhìn trộm về phía Mạnh
Kỳ: “Kính xin Mạnh đại hiệp chỉ điểm.”
”Một đao kia thu lại một phần.” Mạnh Kỳ dùng vỏ đao Tà Kiếp liên tục
chém ra, cũng khốc liệt huyết sát, cũng cương mãnh hung ác nhưng bởi vì
chiêu thức cùng độ mạnh yếu thu vào trong một phần nên thêm cảm giác
trầm trọng, giống như thiên quân vạn mã cuồn cuộn không ngừng, từng đợt
tiếp theo từng đợt khó có thể chống cự. Trường Tôn Cảnh đứng ngoài quan
sát mà có cảm giác hô hấp trì trệ.
Mạnh Kỳ nói liên tục kèm theo diễn luyện, liên tiếp chỉ ra hai mươi
bảy nơi cần sửa chữa trong đao pháp Trường Tôn Cảnh, đao pháp này có
nền tảng không vững chắc nên xuất hiện sơ hở, vấn đề còn lại là nhìn ra
được phá đao thức.
Trường Tôn Cảnh hai mắt sáng lên, trầm tư hồi tưởng lại, rất lâu sau
đó mới chắp tay nói: “Đa tạ Mạnh đại hiệp chỉ điểm. Thì ra Huyết Sát Đao Pháp của ta có thể lợi hại như vậy!”
”Thiên phú về đao pháp của ngươi không tệ, chỉ là mất trụ cột, tuy
nói ít gò bó, trạng thái suy nghĩ đạt đến mức cao nhất, đao pháp sẽ
không cứng nhắc bảo thủ nhưng căn cơ phù phiếm và sơ hở nhỏ là không thể tránh.” Mạnh Kỳ dùng thái độ tiền bối cao nhân chỉ điểm, vẫn là lời ít
mà ý nhiều.
Trường Tôn Cảnh như có điều suy nghĩ nói: “Ta đã từng đi tìm đao phổ
nhập môn lại phát hiện chúng không có mạnh mẽ như Huyết Sát Đao Pháp của ta...”
Mạnh Kỳ mang trường đao cắm trở về bên hông, lạnh lùng hờ hững nói:“Đao pháp, kiếm pháp đôi khi giống như cờ vây; cờ vây có hình thái, đao
pháp và kiếm pháp có chiêu thức, thường thì ngươi chém ra một đao ta
liền có thể đoán được biến hóa tiếp theo của ngươi là cái gì nên sớm
chuẩn bị sẵn sàng. Người ở giai đoạn này dùng trí nhớ thuần thục làm
chủ, đại khái có thể ứng đối chiêu thức thông thường, đến khi tiến
thêm một bước liền có thể tự do tổ hợp chiêu thức, biến hóa đa dạng,
cũng có thể suy đoán chiêu thức đối phương để đạt được mục đích thắng
lợi.
Mà bất kể là chiêu thức gì cũng đều do động tác trụ cột bổ, chém, gọt,
vung tạo thành, chúng đã trải qua thiên chuy bách luyện, có cấm kỵ ưu
thế nào, ở trong đao phổ nhập môn vừa xem là rõ ràng.
Ngươi không được nhập môn hợp quy cách, không biết cấm kị, lặp lại
con đường rèn luyện mà tổ tiên đã từ bỏ, sáng tạo ra chiêu thức liền lộ
ra rất nhiều sơ hở, trong mắt cao thủ đao pháp đầy rẫy sơ hở như vậy tuỳ tiện là có thể phá.”
”Khó trách gần đây đao pháp ta đã đến bình cảnh, không có biện pháp tăng lên...” Trường Tôn Cảnh chợt nói.
Mạnh Kỳ chắp hai tay sau lưng, đám lá khô rơi lả tả: “Chờ đến lúc
chiêu thức biến hóa do tâm liền sẽ phải tìm tòi nghiên cứu trong thiên
biến vạn hóa ẩn chứa một vài quy luật bất biến, từ rắc rối đi đến đơn
giản. Mà nắm giữ quy luật bất biến càng nhiều thì trong việc diễn dịch
biến hóa mới có thể thuận buồm xuôi gió, bỏ đi trói buộc không cần
thiết, sở trường biến hóa vô tận, từ đơn giản đi đến phức tạp.
Hai phương diện này hỗ trợ lẫn nhau, không thể bỏ bên nào, nếu không
có lĩnh ngộ từ phồn nhập giản (từ rắc rối đi đến đơn giản) thì lấy cái
gì để đến cấp độ 'nhập phồn' cao hơn, mà nếu không có từ giản nhập phồn
(từ đơn giản đi đến phức tạp) để sau đó càng hiểu thêm về đao pháp kiếm
pháp, thì dựa vào cái gì để đi sâu vào 'hóa giản' (thay đổi thành đơn
giản)?”
Trường Tôn Cảnh nghe rất chuyên chú, đây là lần đầu tiên có người nói cho hắn đạo lý lớn về phương diện này. Hổ đạo nhân cũng tập trung tinh
thần, chỉ cảm thấy Mạnh Kỳ nói ngắn ngủn vài câu đã từng chút một tổng
kết ra suy nghĩ mà chính mình phải mất nhiều năm mới hiểu được, mà câu
nói kế tiếp càng tựa như đẩy ra một tầng sương mù trước mắt bản thân,
đối với kiếm pháp chiêu thức đã có góc nhìn và quan điểm hoàn toàn mới.
”Mạnh đại hiệp, từ phồn nhập giản, sau đó từ giản nhập phồn thì từng người sẽ đạt tới trình độ nào?” Trường Tôn Cảnh tò mò hỏi.
Mạnh Kỳ cố giữ phong độ nhẹ nhàng mỉm cười, nét mặt lạnh lùng nói: “Ngươi thi triển lại Huyết Sát Đao Pháp lần nữa đi.”
Trường Tôn Cảnh nghi hoặc rút trường đao ra, một lần nữa cương mãnh ác liệt bổ xuống.
”Đâm cổ tay phải.” Mạnh Kỳ nhanh chóng nói.
Trường Tôn Cảnh nghe vậy thì đao pháp biến hóa, từ cương chuyển nhu,
bổ xuống biến thành một đạo nghiêng nghiêng theo đường vòng cung.
”Gạt lên.” Mạnh Kỳ ngắn gọn nói ra hai chữ .
Trường Tôn Cảnh thoáng sửng sốt, trong đầu dường như hiện ra cảnh
tượng giao thủ chân thực, kiếm đối phương gạt, trước cao sau thấp, vừa
mới né qua trường đao mình đã uy hiếp ngực bụng của mình.
Hắn nghiêng người né tránh, đao pháp chém ngang, tràn ngập mãnh liệt ý đồng quy vu tận.
”Gọt chân trái.” Mạnh Kỳ nói lần này là ba chữ.
Vẻ mặt Trường Tôn Cảnh khẽ biến đổi, nếu như trường kiếm đối phương
gọt chân trái mình thì đúng lúc có thể đánh trúng trước khi một đao
kia của mình phát động trúng mục tiêu, hơn nữa cũng tránh được nguy hiểm đồng quy vu tận.
Hắn suy tư một chút, một lần nữa biến chiêu.
Cứ như vậy, một bên là hắn thi triển đao pháp, một bên là Mạnh Kỳ
dùng lời thay kiếm chỉ thẳng sơ hở, Hổ đạo nhân, Ba Đồ và Nguyễn Ngọc
Thư thì yên lặng đứng ngoài quan sát.
Thời gian dần trôi qua, thời gian Trường Tôn Cảnh suy nghĩ càng ngày
càng dài, khoảng cách giữa mỗi đao hơn vài hơi thở, đổi lại thực chiến
thì sớm đã bị quật ngã trên mặt đất, nhưng Mạnh Kỳ chỉ là biểu diễn nên
cũng không thúc giục.
Sau nửa ngày, Trường Tôn Cảnh thở dài, thu hồi trường đao: “Mạnh đại hiệp, ta thua.”
Trán hắn chi chít mồ hôi, tinh thần uể oải giống như thật sự đại chiến một hồi với người nên hãy còn mệt mỏi.
Hắn tràn đầy mong mỏi và khao khát nói: “Thì ra cái này là cảnh giới
từ phồn nhập giản, ta cảm giác đao pháp của ta trong mắt ngươi đã trở
lại trạng thái cũ, đã trở lại như cũ trở thành tổ hợp biến hóa đơn giản
nhất, không còn bí mật gì, thậm chí ngay cả kế tiếp ta sẽ sử dụng chiêu
thức gì ngươi cũng có thể nhìn ra được.
Sau khi từ giản nhập phồn lại biến hóa không ngừng, sơ hở bẫy rập
khiến cho người khác khó có thể phân biệt, đối mặt với kiếm pháp loại
này sẽ có cảm giác bản thân rơi vào thiên la địa võng, làm gì cũng không cách nào giãy giụa. Về phần giản phồn ai mạnh thì lúc bắt đầu phải xem
công lực ai thâm sâu hơn, cảnh giới ai cao hơn.”
Mạnh Kỳ không có nói lại vấn đề từ phồn nhập giản, ngược lại nói:“Nếu gặp phải địch nhân có chiêu thức biến hóa rõ ràng tại tâm thì có
thể hoàn toàn đi ngược lại kiếm pháp, một số ít đao pháp không thay đổi
quy luật ra chiêu. Cái này trong mắt bọn hắn là trái ngược thường thức,
nhưng cũng có nghĩa là bọn hắn không cách nào dự đoán hành động tiếp
theo của ngươi, cái này gọi là 'Vô chiêu'.”
Chỉ cần vẫn còn xuất kiếm, bất kể như thế nào đều là hữu chiêu, không phải hoàn toàn vô chiêu trên ý nghĩa.
”Vô chiêu...” Trường Tôn Cảnh và Hổ đạo nhân nghe được có chút đăm chiêu.
”Nếu muốn 'vô chiêu' cần phải nắm vững sơ bộ một vài quy luật không
thay đổi bên trong chiêu thức, nếu không tùy ý làm ẩu thì thật sự là trẻ con nhảy múa cuồng loạn, địch nhân căn bản sẽ không bị mê hoặc, một
chiêu liền có thể quật ngã ngươi, hơn nữa cũng dễ dàng không tự chủ hiện ra quy luật không thay đổi, như cũ bị người nhìn thấu đoán ra.”
”Sau vô chiêu thì sao?” Trường Tôn Cảnh mạnh dạn hỏi dò.
Mạnh Kỳ cũng chưa tính toán suy nghĩ quá tinh tường, một mặt sửa sang lại mạch suy nghĩ hỗn loạn, một mặt chậm rãi mở miệng: “Một lần nữa trở lại 'hữu chiêu', triệt để nắm giữ quy luật và tinh nghĩa vạn biến trong bất biến, hạ bút thành văn, chính là đến đỉnh phong của chiêu thức, có
thể cổ xưa mộc mạc, lù khù vác cái lu chạy(*), có thể phức tạp, dẫn
người vào bẫy, cũng có thể 'vô chiêu' xuất kỳ bất ý(**). Trong mắt cao
thủ loại này thì một lần nữa đã mất đi định nghĩa 'vô chiêu', chỉ có
chiêu thức dùng thích hợp và không thích hợp.”
(*)Câu này được hiểu là “nhìn bề ngoài khó đọ lòng người”, Thấy
anh ta lù khù chậm chạp chứ “vác lu”, là một việc làm khó, vậy mà còn
chạy được.
(**) đánh bất ngờ.
”Sau đó nữa thì sao?” Trường Tôn Cảnh nghe đến say mê.
”Sau đó nữa?” Thanh âm Mạnh Kỳ trở nên cảm khái: “Kiếm trong tâm. Bất kể là có kiếm hay là quên kiếm, cuối cùng vẫn là rèn luyện tâm linh,
cùng kiếm của bản thân giao cảm, cùng trời đất thiên nhiên giao cảm,
chiêu thức chân chính bắt đầu gần sát bản chất, gần sát huyền diệu của
đất trời, nhưng cuối cùng vẫn phải trở về bản chất của kiếm, trở về với
mấy vấn đề kia. Cái gì là kiếm? Tại sao là kiếm? Nó có vị trí nào trong
võ công, mạng sống bản thân, nó lại đại biểu cho cái gì giữa quy luật và pháp lý khi trời đất vận hành? Người khác nhau có đáp án khác nhau, đây chính là điểm bắt đầu của kiếm đạo bản thân.
Bước ra một bước sau cùng, Thiên Địa trong ngoài giao hội, trường
kiếm và tự nhiên giao hội, một kiếm đã ra thì trong đó bao hàm pháp lý,
trên có thể định đoạt mây trôi, dưới có thể tách rời Hoàng Tuyền,
núi cao khó ngăn cản, biển cả không thể lấp vùi!”
Tuy nói nửa bước ngoại cảnh khó khăn hơn ngoại cảnh nhưng dù sao mở
ra sinh tử huyền quan, dựng cây cầu nối liền trời đất cùng với nguy
hiểm, mi tâm và tổ khiếu quan hệ mật thiết, hơi không cẩn thận sẽ biến
thành ngu ngốc hoặc trực tiếp tử vong, đối với tâm tính và cảm ngộ bản
thân cũng có nhu cầu nhất định, nhưng ngoại cảnh cũng không phải là
không khó.
Nó có yêu cầu với tâm tính bản thân, có quan hệ với việc bản thân cảm ngộ đối với thế giới tự nhiên. Nếu có công pháp tốt, tài nguyên tốt,
tâm tính và cảm ngộ tương đối thì yêu cầu sẽ không cao. Còn nếu là võ
giả như thế giới này, đã không có phương pháp mở ra mi tâm tổ khiếu, chỉ có thể như Huyễn Hình đại pháp đi sát mép cầu, cũng không có pháp môn
chi tiết về trong ngoài thiên địa giao hội. Nếu muốn thành công thì
trình độ tâm tính và cảm ngộ tự nhiên đều phải đạt tới trình độ rất cao, xấp xỉ cùng cấp với tình trạng ngoại cảnh chân chính, lúc này mới có
thể đánh vỡ huyền quan, trong ngoài giao hội, một bước từ cửu khiếu bước vào ngoại cảnh.
Cho nên, tâm linh cùng cảnh giới cảm ngộ của Kiếm Hoàng rõ ràng cao hơn cảnh giới thân thể và chiến lực thực tế của hắn.
Trường Tôn Cảnh, Ba Đồ và Hổ đạo nhân nghe đến ngẩn người mê mẩn, mặc kệ là thật hay giả nhưng vị đại cao thủ Tiểu Mạnh này chí ít cũng miêu
tả cho bọn họ một bức tranh tươi sáng và hùng vĩ, tất cả phù hợp với đạo lý trong bức tranh này!
”Lại tiếp tục sau đó, có lẽ lại phải lặp lại quá trình này: Chiêu
thức tuân theo thiên địa pháp lý, vô chiêu trái ngược pháp lý và thật sự nắm vững tùy ý tự nhiên...” Mạnh Kỳ nói một cách tin tưởng, mặc sức
tưởng tượng, đối với ngoại cảnh hắn hiểu biết thực ra cũng không nhiều.
”Phần sau không cần suy nghĩ nhiều, ta cũng chỉ là thuận miệng nói,
phía trước ngươi có thể hiểu?” Mạnh Kỳ xoay người, bình thường lạnh
nhạt hỏi.
Trường Tôn Cảnh trang trọng hành lễ: “Ta sẽ nghiên cứu đao phổ nhập
môn một lần nữa, Mạnh đại hiệp, buổi nói chuyện của ngài đã giúp cho ta
xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, được ích lợi không nhỏ, ngày sau có
phân phó không dám không theo.”
Hắn xuất thân là một tên ăn mày, đây đã là lễ phép ít thấy.
”Đợi đao pháp ngươi đến trình độ nhất định, ta sẽ luận bàn cùng ngươi một trận.” Mạnh Kỳ tức cười thầm nghĩ, hi vọng đến lúc đó mình cũng nắm giữ Thiên Đao tinh yếu.
Kiếm Hoàng chỉ điểm để cho bản thân Mạnh Kỳ thu hoạch không nhỏ, cho nên hắn mới có một hai ý kiến chỉ điểm Trường Tôn Cảnh.
Bởi vì chuyện vừa rồi huyên náo khá lớn, Mạnh Kỳ tin tưởng quốc sư,
Kiếm Hoàng, Ma Hậu đều chú ý tới bên này; bọn hắn kiềm chế lẫn nhau nên
đêm nay sẽ không có việc gì.
Điểm này cũng là Lục Quan phán đoán, cho nên mới yên tâm để cho bọn hắn ngày mai gặp hữu tướng thảo luận lại.
Quay trở lại sân nhỏ của mình, vào phòng khách, rốt cục Mạnh Kỳ không cần hoá trang vẻ mặt lạnh lùng nữa, duỗi lưng một cái, vuốt vuốt khuôn
mặt rồi nói với Nguyễn Ngọc Thư: “Ta cứ suy nghĩ mãi xem ngày mai dùng
cớ gì đi gặp Tam hoàng tử, hiện tại không cần lo lắng rồi, ngày mai
liền bái phỏng lần lượt bốn vị hoàng tử, xem bọn hắn làm người như thế
nào, thái độ đối với Tây Lỗ như thế nào. “
”Ừ.” Nguyễn Ngọc Thư ôm đàn cổ đi về phía sương phòng của mình.
Mạnh Kỳ hơi nghi hoặc: “Cô không hiếu kỳ là lấy cớ gì à?”
” Dù sao ta cũng không đi. “ Nguyễn Ngọc Thư chỉ để lại một câu hời hợt.
”Ha ha...” Mạnh Kỳ “cười” nói.