Búi tóc của Trương
Viễn Sơn thường ngày luôn chỉn chu, gọn gàng nay lại lòa xòa, gương mặt
đan xen các loại tâm tình lo lắng, tự trách, lưỡng lự. Lần đầu tiên Mạnh Kỳ biết được hóa ra sắc mặt một người lại có thể biến hóa đặc sắc như
thế.
Trương Viễn Sơn đã mất hẳn phong phạm trầm ổn lão luyện ngày thường,
nghe Mạnh Kỳ nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía am ni cô, đôi mắt đầy
thống khổ, rồi lại lưu luyến quay đầu lại, gắng sức gật đầu: “Được!”
Hai người đi dọc theo thềm đá xuống một con đường nhỏ tiến vào quan
đạo, đi về phía trước không bao lâu liền thấy được một thị trấn nhỏ náo
nhiệt, người đi kẻ lại đều ăn mặc trang phục Chân Võ phái, có đạo sĩ
cũng có tục gia đệ tử.
Một đường đi tới, Trương Viễn Sơn vẫn trầm mặc, ánh mắt thẫn thờ
không biết đang suy nghĩ gì. Mạnh Kỳ cũng không vội mở miệng, 'Thanh
quan khó xử việc nhà', trong chuyện này, Mạnh Kỳ với tư cách là bạn của
cả hai bên, không biết nên lấy lập trường gì.
”Đây là Đồng Long trấn ở phía tây Chân Võ sơn, thường xuyên có đệ tử
xuống núi tới nơi này uống rượu.” Trương Viễn Sơn miễn cưỡng giới thiệu
một câu.
”Tìm một quán rượu nào không quen biết đi.” Mạnh Kỳ bình thản nói, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh như thường ngày tránh cho tâm tình Trương
Viễn Sơn sụp đổ rồi lại làm ra sự tình gì không thể vãn hồi.
Mấy quán rượu quen thuộc khó tránh khỏi có người quen biết Trương
Viễn Sơn, chẳng may nghe hoặc thấy được vẻ thống khổ say sưa bê bết của
hắn rồi lan truyền ra ngoài thì rất không tốt, dù sao cũng ảnh hưởng đến quan hệ thông gia của Trương thị và Tống thị.
Ài, mình suy nghĩ thực chu đáo mà...
Giờ phút này, Mạnh Kỳ chợt nhớ tới Chủ tịch hội phụ nữ khu hắn ở, nhớ tới Tâm tỷ tỷ phụ trách tư vấn tình cảm trên đường dây nóng. Nếu hắn
không phải là nam tử hán đại trượng phu thì nước mắt cũng muốn rớt xuống rồi...
Trương Viễn Sơn không nói gì, chỉ gật đầu rồi dẫn Mạnh Kỳ đi xuyên
một con hẻm nhỏ, tìm được một quán rượu rất đơn sơ, trên tường có rất
nhiều dấu chân bùn đã khô, có chỗ còn loáng thoáng vài giọt máu.
Tiệm rượu ở tầng trệt, bên trong đặt lộn xộn tầm mười chiếc bàn lớn,
trong tiệm có mùi rất khó ngửi, khách nhân là các hảo hán giang hồ đủ
loại màu sắc hình dạng, chỉ riêng đệ tử Chân Võ phái là không có.
Hai người vượt qua một đám đàn ông uống rượu, ngồi xuống một chiếc
bàn trong góc, Mạnh Kỳ cởi trường kiếm bên hông xuống, đặt lên mặt bàn
để tiện rút ra khi ngồi uống rượu. Sau khi ngồi xuống thì lúc rút kiếm
sẽ bị ảnh hưởng nhất định, mặc dù với những người thân thủ tốt mà nói
thì không đáng kể nhưng vào thời khắc sinh tử, nhanh chậm một khoảnh
khắc cũng là cách biệt một trời một vực.
Đã trải qua nhiều chuyện, Mạnh Kỳ giờ rất có tự giác của nhân sĩ giang hồ.
Trương Viễn Sơn thấy Mạnh Kỳ làm vậy mới như bừng tỉnh, cũng cởi Đằng Xà kiếm xuống, hắn vốn không phải người sơ ý như thế nhưng hôm nay thật sự là đã mất hồn mất vía.
Hai người im lặng nhìn nhau, mãi đến khi tiểu nhị bưng tới hai vò nữ
nhi hồng và một đĩa đậu tằm. Mạnh Kỳ nhấc vò rượu lên rót cho mình và
Trương Viễn Sơn một chén, bưng lên nói: “Cạn!”
Trương Viễn Sơn thở hắt ra, bưng bát rượu cụng với Mạnh Kỳ rồi ngửa đầu uống ừng ực.
Mạnh Kỳ cũng làm theo, một cảm giác nóng rực từ dạ dày xông tới yết hầu, hắn lại rót thêm một chén:
”Cạn!”
Tuy rằng rượu không đủ mạnh nhưng sau khi uống liên tục ba bát, Mạnh
Kỳ vẫn thấy hơi choáng váng, dạ dày cuộn trào, suýt nữa phun ra. Hắn
liền vội vàng gắp mấy viên đậu tằm cho vào miệng.
Trương Viễn Sơn vẫn uống liên tục, da mặt đỏ rực, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm đĩa đậu tằm, đột nhiên mở miệng nói:
”Mạnh sư đệ, còn nhớ lần đầu tiên ngươi uống rượu bị sặc đến ho khan liên tục không?”
”Nhớ rõ.”
Mặt Mạnh Kỳ ửng đỏ, lúc đó vừa hoàn thành nhiệm vụ Đóa Nhi Sát, quên
khuấy mất thân thể này chưa từng uống rượu, liền uống một bát lớn. Uống
xong, không chỉ buồn nôn khó chịu mà còn bị sặc đến ho khan liên tục,
Trương Viễn Sơn đã dự đoán được trước tình hình nên đã sai người cố ý
mang một ly trà xanh tới trước.
Cũng bởi vì hành động này mà Mạnh Kỳ mới thật sự cảm thấy trưởng
nhómTrương Viễn Sơn này tính cách trầm ổn, đáng giá để kết giao bạn bè.
”Khi đó mặc dù có nguy hiểm tính mạng, có áp lực nhiệm vụ nhưng so với bây giờ thì khoái hoạt hơn rất nhiều....”
Trương Viễn Sơn sầu muộn nói, lại tự rót một bát rượu cho mình, ngửa cổ uống cạn.
”Ta không gặp được Chân Chân nhưng ta biết rõ giờ nàng nhất định đang rất thống khổ, bởi vì ta cũng giống vậy.”
”Ta vẫn luôn muốn sau khi xông qua Chân Võ Bắc Đẩu trận sẽ xuống núi
lịch lãm về phía Bắc, dùng cách kết giao này, lấy cớ lưỡng tình tương
duyệt để rước nàng vào cửa. Thế nhưng mà... thế nhưng gia chủ và phụ
thân lại đột nhiên ép ta phải đính hôn với Minh Khê sư muội.”
Mạnh Kỳ nhịp tay gõ nhẹ xuống bàn, muốn dùng âm thanh đó để làm nhiễu giọng nói của Trương Viễn Sơn, như vậy bên ngoài sẽ khó rình nghe được
cuộc trò chuyện.
Mạnh Kỳ không tiếp tục uống nữa, lúc trước uống ba chén chủ yếu là để Trương Viễn Sơn thả lỏng tâm tình, coi như cả hai đều uống rượu say mà
trút bỏ tâm tình, giữ lấy chút thể diện.
Trương Viễn Sơn lại uống một bát rượu, hai mắt đục ngầu: “Ta biết rõ ý đồ của bọn họ cho nên nên ta không cự tuyệt được. Trương gia ta nhìn bề ngoài có vẻ thịnh vượng nhưng thực sự không phải vậy. Bốn mươi bảy năm
không có một tộc nhân nào trở thành tông sư, không leo lên được Địa
Bảng. Toàn bộ đều dựa vào lão tổ tông chống đỡ, tình hình trong môn phái càng thêm khó khăn. Còn Diêu gia lại ngày càng hưng thịnh, liên tục ba
đời đều có tông sư được đề tên trên Địa Bảng, bây giờ huynh đệ Diêu gia
cũng đã được xếp vào Chân Võ thất tử.”
”Đạo mạch thanh tu, chỉ cần tranh đấu giữa các tục gia đệ tử không
vượt quá giới hạn thì sẽ không ai ra mặt xử lý. Cho nên Diêu gia ngày
càng chèn ép, không cho chúng ta cơ hội thở dốc, Tống thị cũng trong
tình cảnh như vậy cho nên kết liên minh là lựa chọn duy nhất.”
Chân Võ phái chia làm đạo mạch và tục chi. Tuy rằng chưởng môn vẫn
luôn coi trọng đạo mạch hơn nhưng cũng không cấm tục chi tu luyện công
pháp tinh hoa của môn phái, đây là một điều hiếm thấy bên trong tam tông đạo môn.
Trương Viễn Sơn nói chuyện vẫn có trước có sau, không hẳn đã mất lý
trí nhưng nói đến đoạn này, tâm tình hắn đã bắt đầu kích động: “Ta chính là đệ tử Trương gia, thân xác này là do cha mẹ ban tặng, áo cơm này, võ công, đan dược... thứ nào không phải do gia tộc ban cho? Gia tộc đã đến bước đường này, ta sao có thể vì nhi nữ tình trường mà khiến bọn họ lâm vào nguy cơ?”
”Thân ân như sơn trọng.”(*) Mạnh Kỳ thở dài
(*) tương tự 'công cha như núi Thái Sơn'
Bát rượu trong tay Trương Viễn Sơn sóng sánh, lời nói run run nức nở: “Nhưng ta không nỡ bỏ Chân Chân, không muốn nhìn thấy nàng khổ sở,
không muốn khiến nàng đau đớn. Ta vẫn mong mỏi được cùng nàng lịch lãm
giang hồ, ngắm nhìn núi cao biển rộng...”
Mạnh Kỳ vừa gõ bàn vừa lẳng lặng nghe, trong lòng bỗng nhớ tới một
câu nói: “Thứ khiến người ta đau đớn nhất, không gì ngoài một chữ tình.”
Trương sư huynh ngày thường trầm ổn là thế, trời sinh khí chất lãnh
đạo là thế vậy mà bây giờ ủ ê sầu muộn, ai nhìn cũng chỉ thấy được một
con ma men đang khốn khổ vì tình.
Đợi đến lúc Trương Viễn Sơn bình tĩnh hơn một chút, Mạnh Kỳ mới nói:“Trương sư huynh, huynh và ta có giao tình, Chân Chân cũng là bạn bè
sinh tử của ta. Chuyện của hai người, một bên là ơn dưỡng dục tựa trời
cao, một bên là tình thâm sâu như biển, ta thật sự không biết phải nói
gì, phải khuyên giải như thế nào, cho nên lúc trước ta đã nói 'huynh
nói, ta nghe'. Nếu như gặp chuyện gì khó khăn, ta không nói hai lời, lập tức đi xử lý giúp các người. Với tư cách bạn bè, ta chỉ có thể làm được như vậy.”
”Nhưng mà, vì sao nhất định phải là huynh gánh vác quan hệ thông gia này?”
Trương Viễn Sơn phát tiết một hồi, trông đã có sức sống hơn, cười khổ nói: “Tống gia chỉ định đích danh ta. Minh Khê sư muội cũng là một
trong thất tử, nếu muốn làm thông gia, trong số các đệ tử Trương thị chỉ có ta là phù hợp. Ít nhất thì ta đã mở lục khiếu, sơ bộ nắm giữ kiếm
chiêu cấp Ngoại Cảnh đỉnh phong, cũng là một trong thất tử.”
Mạnh Kỳ như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, tính thời gian thì có lẽ
dưới áp lực của gia tộc, Trương Viễn Sơn đã dùng Thiên Địa Thính Hoàn
cưỡng ép mở ra Tị Khiếu.
Trương Viễn Sơn tự giễu: “Ta vẫn luôn hiểu rõ, bản chất của liên minh này không phải đính hôn mà là lợi ích của hai bên, nhưng phụ thân lại
nói với ta, nếu ngay cả đính hôn cũng không làm được thì dựa vào cái gì
khiến người ta tin tưởng chúng ta có thành ý kết liên minh? Điều này
khiến ta có thế nào cự tuyệt?”
Giọng Trương Viễn Sơn đã nồng đậm hơi rượu, tự hỏi tự đáp: “Không có
cách nào từ chối... Là một trong thất tử, được xem trọng nhất là Dương
Hòa, tiếp đến là Dương Thái và huynh đệ Diêu gia, ta và Minh Khê sư muội kém hơn không ít, chỉ có khi hai nhà liên hợp thì mới khiến chưởng môn
và đạo mạch coi trọng.”
”Dương Hòa tuy rằng chỉ mới mở tứ khiếu nhưng giống như Giang sư muội lúc trước, tuổi còn nhỏ đã ngộ được một sát chiêu cấp Pháp Thân trong
Chân Võ Thất Đoạn Kinh. Dù chỉ mới nắm được chút da lông nhưng cũng làm
người ta tán thưởng và sợ hãi.”
Suy nghĩ của hắn đã bay tận nơi nào, cất giọng đều đều:
”Dương Thái lục khiếu vững chắc, đã luyện Thái Cực thần công đến tiểu thành, có được ý cảnh, không kém cạnh gì với người nắm giữ chiêu thức
Ngoại Cảnh, hơn nữa trụ cột của hắn vững chắc, ngày sau càng là làm chơi ăn thật. Trước đó đã xông qua Chân Võ Bắc Đẩu trận xuống núi lịch lãm.”
”Diêu Tinh cũng đã mở hết lục khiếu, sớm ngộ được hai sát chiêu Ngoại Cảnh, thực lực cao hơn ta, đang chuẩn bị xông qua Chân Võ Bắc Đẩu trận. Năm xưa, Diêu Tinh mười bảy tuổi đã mở tứ khiếu, sơ bộ nắm giữ kiếm
chiêu Ngoại Cảnh đỉnh phong. Hắn là một kẻ ham mê võ nghệ, được nhiều
trưởng lão xem trọng...”
Nghe Trương Viễn Sơn kể, Mạnh Kỳ thầm níu lưỡi, sự cạnh tranh bên
trong danh môn chính phái thật đáng sợ, may mà mình đã thoát ly Thiếu
Lâm. Hắn được mang chữ lót “Chân” mới bảy, tám năm, võ công Thiếu lâm
lại tiến triển chậm chạp, còn chưa tới thời điểm đơm hoa kết trái.
”Hiện giờ, so với bọn họ, ta chỉ có thể làm được một điều đó cho gia tộc.”
Ánh mắt Trương Viễn Sơn trống rỗng, giọng nói mê mang.
”Có đôi khi ta cảm thấy kỳ vọng của cha mẹ, chuyện đính hôn, Chân Võ
thất tử, lão tổ tông... những thứ này giống như từng sợi dây thừng cột
chặt lấy chân ta, giống như các khối đá đè nặng lên tâm ta, khiến ta
không thể nào tự do, lúc nào cũng cảm thấy áp lực nặng nề, hận không thể dùng kiếm chặt đứt hết mọi gông xiềng để tìm đến tự do.”
”Dù thế, cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua... Bọn họ tốt với ta như vậy,
ta sao có thể nhẫn tâm phụ lòng họ? Chỉ có thể... chỉ có thể... “ Vành
mắt hắn đỏ ửng, rót một bát rượu, ngửa đầu uống cạn.
Mạnh Kỳ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Trương sư huynh, tuy rằng với tư
cách bạn bè, ta chỉ có thể uống rượu với huynh, giúp huynh làm vài
chuyện, nhưng có câu nói này, không nói ra thì thấy nghẹn trong lòng.
Mặc kệ huynh quyết định thế nào, đều phải sớm quyết tâm đi, không nên
dây dưa dài dòng nữa.”
”Nếu như huynh coi trọng thân nhân thì chính thức báo cho Chân Chân
biết để nàng không phải hy vọng nữa, cho nàng cơ hội hồi phục tâm tình.
Nếu như huynh lựa chọn Chân Chân thì nhất định phải có dũng khí đối mặt
với việc dù bị gia tộc trục xuất cũng phải kiên quyết từ hôn, đừng nên
mãi trì hoãn mà làm thương tổn Minh Khê cô nương.”
Trương Viễn Sơn thẫn thờ, ánh mắt giãy giụa, Mạnh Kỳ thì vẫn yên lặng gõ bàn.
Lúc này, bàn bên cạnh có một kiếm khách lảo đảo đi tới, lớn tiếng
mắng: “Từ lúc vào đây cho đến giờ, tên nhóc ngươi cứ gõ bàn cành cạch,
gõ đến lão tử phát bực, ngươi nghĩ ngươi đang chẻ cúi trên núi à?”