Đám Mạnh Kỳ sợ lạc đường, không tìm được lối ra nên đi dọc theo con sông đỏ rực, một đường rất cẩn thận, len vào trong bóng tối của cây cối, đá thạch mà đi.
Không phải tà ma nào cũng ngưng tụ được ma tinh, chỉ có tà ma mạnh,
ma khí trong cơ thể nồng đậm tới trình độ nhất định mới có thể, ít nhất
phải có thực lực cỡ Thiết Ma.
- Con kia được không? Hình như tiêu chuẩn cỡ nửa bước Ngoại cảnh.
Mạnh Kỳ trốn sau một tảng đá to, thò nửa đầu ra nhìn một tà ma đang gặm cá ở bờ sông.
Tà ma này cao chừng một trường, hai chân thô dài, tay cầm một thanh
ma đao có vẻ rất nặng, quanh thân hắc khí quay cuồng, nồng đậm tới mức
không nhìn rõ được cơ thể, con cá trong tay nó dài cả ba thước, vảy màu
xanh lục, trong các kẽ vảy mọc đầy lông đen, trong miệng là cả một hàm
răng dày sắc lẻm.
Tà ma thuần thục ăn thịt con cá vảy xanh lông đen, nhanh chóng chỉ còn trơ lại cái xương sống to.
- Chọn nó đi.
Giang Chỉ Vi lời ít mà ý nhiều trả lời, đám Tề Chính Ngôn không có ý kiến.
Năm người tản ra, Nguyễn Ngọc Thư và Tề Chính Ngôn ở lại, Giang Chỉ Vi và Triệu Hằng bao vây hai bên, Mạnh Kỳ đánh trực diện!
Hắn không ngờ trong Ma giới lại có tà ma cấp bậc cỡ này.
Bình bình bình, Mạnh Kỳ tay phải cầm đao, hai chân dùng lực, Phong
Thần Thối phát huy tới đỉnh phong, như một cỗ xe hạng nặng ầm ầm phóng
tới.
Tà ma xoay người, ma đao giương lên, bổ một nhát, quanh đao khí đều là hắc vụ dày đặc nặng nề.
Nó cao một trượng, so với Mạnh Kỳ chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ.
Tranh! Nguyễn Ngọc Thư búng một cái, bắn ra âm ‘đoạt’ trong Thiên
Long Bát Âm, tà ma nhất thời sửng sốt, nguyên thần bị chấn nhiếp, sững
ra.
Mạnh Kỳ lập tức né qua đao khí, vọt tới, quát to:
- Giết!
Lôi ngôn phun ra, tà ma run lên.
Tử Lôi Kình phun ra, trường đao hư trảm chín lần, mỗi một đao đều tạo tầng chấn động, tầng tầng áp súc lên nhau, tiếng tiếng nổ vang.
Oanh!
Chín đạo Tử Điện như long, bùm bùm không ngừng, đầu đuôi xen lẫn, hóa thành một bánh xe tròn cuồn cuộn, bổ vào tà ma.
Ầm vang!
Thiên lôi trừ tà, ma khí quanh thân tà ma hoàn toàn bị đánh tan, thân thể hoàn toàn lộ ra.
Toàn thân nó mọc đầy vảy đen, giống như một con thằn lằn, trên thân
hiện một nhát đao xuyên tới tận xương, quanh vết đao là những con rắn
điện màu tím ngoằn ngoèo, không ngừng công kích vào lân giáp.
Tà ma vừa tỉnh lại sau tiếng đàn, lại bị điện xà bổ trúng làm cho tê liệt.
Tề Chính Ngôn kích phát Long Văn Xích Kim Kiếm, một đạo hàn quang như một con rồng không sừng từ xa chém vào tà ma.
Hàn quang lướt qua, ma khí kết băng, hóa thành những bông tuyết đen, từ từ tan biến.
Kiếm quang chém vào tà ma khiến vết đao càng thêm sâu thêm to thêm
rõ, xuyên qua thân thể, máu đỏ phun ra, còn chưa rơi xuống đất đã kết
thành băng tinh.
Tà ma bị băng tầng bao phủ, cố gắng giãy dụa để thoát ra.
Giang Chỉ Vi đã tìm tới, Bạch Hồng Quán Nhật kiếm chém một nhát từ mi tâm thẳng xuống yết hầu.
Xoẹt, tầng băng mỏng trên mặt tà ma vỡ ra, nhưng đầu của nó cũng bị
nứt làm hai nửa, não đen trào ra, bị thương nghiêm trọng, nguyên thần
chui lẩn vào trong cơ thể.
Tà ma thật sự ương ngạnh hơn nhiều so với tà ma do ma khí quán thể, nhất là sức mạnh sinh mạng!
Phanh! Ám Kim chi kiếm của Triệu Hằng quét một cái, nguyên thần của tà ma vỡ tan, thân hình khổng lồ ngã ầm xuống đất.
Năm người liên thủ, con tà ma mạnh hơn Xà Vương một chút này không hề có lực chống cự, bị chém đầu chết ngay, kiếm của Mạnh Kỳ còn chưa kịp
đâm ra.
Hắc ma khí trong cơ thể tà ma quay cuồng, ngưng tụ thành một viên ma
tinh u ám, cơ thể nó một phần hóa thành nước máu, một phần chui vào ma
tinh, chỉ còn lại cái xương sống đỏ rực, sáng bóng trơn loáng như ngọc,
tỏa ra cảm giác hung tàn.
- Huyết sắc ma cốt, tài liệu luyện khí rất tốt.
Nguyễn Ngọc Thư đi tới, đánh giá.
Mạnh Kỳ quay sang Triệu Hằng:
- Để cô ấy cất trước, trở về đổi thành thiện công chia đều.
- Ừ.
Triệu Hằng không chút để ý trả lời khiến Mạnh Kỳ trong bụng oán thầm,
bọn nhà giàu đáng ghét, chút tiền không thèm để ý chút nào.
Đám Mạnh Kỳ không dám tiến vào sâu hơn mà đi quanh đó tìm tà ma khác.
Vòng qua một rừng cây ở bờ sông, bỗng Mạnh Kỳ khựng lại hết hồn, vì
cái chữ Vạn to tướng lại xuất hiện ngay trước mặt hắn, thật sự không
biết là xa hay là gần, nhưng tóm lại ở ngay phía trước, lưu ly phật
quang, thiện âm ma rống với hồi nãy giống nhau như đúc.
Sao nó lại ở trong này?
Chúng ta đã cố tình đi theo hướng ngược lại với nó rồi cơ mà?
Mạnh Kỳ ngơ ngác xoay người nhìn đám Giang Chỉ Vi, song ai cũng sửng sốt không tin nổi.
- Chắc không phải có tới mấy Nguyên Ma bị phật quang trấn áp chứ?
Tề Chính Ngôn nhíu mày.
Mạnh Kỳ gật đầu, ngưng trọng:
- Nếu không phải xung quanh đều có Vạn Tự Phù, vậy có nghĩa dù đi theo hướng nào, thì cuối cùng cũng tới chỗ Phật quang Chân Ma.
- Có lẽ là khi Cửu Chân thiền sư đánh nát Nguyên Ma, phong ấn nó,
thuận tiện cũng trấn áp luôn những tà ma xung quanh, khiến chúng không
thể thoát ra khỏi khu vực này, cho nên đi kiểu nào cũng sẽ tới khu vực
này, còn lối vào thông đạo Ma giới là do đám tà ma trốn thoát đi ra.
Giang Chỉ Vi suy đoán.
Nguyễn Ngọc Thư vừa muốn nói chuyện, giữa sông bỗng nhiên nhảy lên
một huyết ảnh, dáng vẻ mơ hồ giống hình người, nhưng đầy mùi huyết tinh
dơ bẩn, mạnh tới mức khiến Mạnh Kỳ không nhịn được cả người run rẩy.
Tà ma mới vào tương đương tiêu chuẩn Ngoại cảnh?
Mạnh Kỳ vừa sợ vừa ngạc nhiên, nhưng không kịp xuất đao, tốc độ của
huyết ảnh quá nhanh, vèo một cái, nó đã bổ nhào lên người Giang Chỉ Vi.
Huyết quang chợt lóe, một tiếng va chạm vang lên, nó không chui được vào trong người Giang Chỉ Vi.
Nhuyễn giáp vảy cá? Mạnh Kỳ thở phào, trong ngực lóe lên một ánh lửa ấm áp.
Một ngọn thanh đăng từ từ bay ra, sừng sững trước mặt Mạnh Kỳ, ánh
sáng không mạnh lắm, nhưng trong veo, ấm áp, không chút âm tà, chỉ đủ
chiếu sáng khu vực gần quanh đó, nhưng không chừa một góc chết nào, sự
thanh tịnh và trang nghiêm tràn ngập.
- A Di Đà Phật.
- Úm ma ni bát mễ hồng.
Huyết ảnh kêu váng lên thảm thiết, bên ngoài thân trồi lên từng đạo huyết quang, như đang bị ánh sáng của thanh đăng tinh lọc.
- Trấn Ma Tháp!
Mạnh Kỳ rống to, tay phải xách Thiên Chi Thương, tay trái cầm Lưu Hỏa sẵn sàng công kích.
Mình không phải là Ngoại cảnh, Phật Tiền Thanh Đăng lại tổn hại, khó
có thể tinh lọc được con huyết ma đã sơ nhập tiêu chuẩn Ngoại cảnh này!
Nguyễn Ngọc Thư đã lấy ra Trấn Ma Tháp, thừa dịp Phật Tiền Thanh Đăng ảnh hưởng, kích phát nó.
Bảy tầng lưu ly tháp đại phóng quang minh, trên mỗi một tầng đều có
La Hán Bồ Tát chi tướng đột hiển, giảng kinh thuyết pháp của mình, tạo
thành những tàn ảnh và tầng tầng âm thanh vang vọng.
Lưu ly phật quang quấn lấy Phật tháp hạ xuống, huyết ảnh hoàn toàn bị lộ ra trong ánh sáng thanh đăng, không trốn đi đâu được, bị Thanh Đăng
áp ngay trên đỉnh đầu.
Ma khí từ trong người nó phun ra, huyết ảnh mơ hồ dần biến mất, hiện
ra dáng vẻ nguyên bản, thì ra là một tà ma màu đỏ, có mắt có mũi!
Chỉ có thời gian năm hơi thở mà thôi! Mạnh Kỳ không hề nghĩ ngợi, một kiếm đâm ra.
Lưu Hỏa như ánh nắng chiều vắt qua ngang trời, đẹp không sao tả xiết, không có biến hóa, không có chuẩn bị ở sau, đâm thẳng và huyết ma.
Thanh Đăng ảm đạm, lùi lại trước ngực Mạnh Kỳ.
Chiên chiên chiên! Lưu Hỏa đâm trúng huyết ma, thanh âm xèo xèo như
tiếng chiên mỡ, trong lỗ kiếm, hỏa diễm lan tràn, thiêu đốt từng tấc da
thịt của nó, chí dương chí liệt.
Huyết ma thảm to thiết, như rất thống khổ.
Không còn bị Thanh Đăng chiếu rọi, nó đã khôi phục được hành động
trong phạm vi nhất định, Tề Chính Ngôn theo sát Mạnh Kỳ, thi triển ra
Đóng Băng Ngàn Dặm, hàn quang hóa thành kiếm khí, lại khiến xuất hiện
tuyết đen, tầng tầng đóng băng quanh người huyết ma.
Giang Chỉ Vi hít sâu, xuất kiếm, Phật quang tối sầm, trong trời đất như chỉ còn ánh sáng của kiếm quang này.
Kiếm quang xuyên qua những tầng băng, đâm vào mi tâm của huyết ma,
kiếm khí kích động, phát ra hiệu quả chấn nhiếp tà ma, nghiến nát nguyên thần.
Sau lưng Triệu Hằng khí long ngưng tụ, theo tả chưởng của hắn đánh ra, mở ra thôn phệ, nuốt huyết ma vào, không ngừng cắt chém.
Những mảnh da thịt rơi xuống, nguyên thần của huyết ma bị diệt.
Mạnh Kỳ thở phào, nhờ có Trấn Ma Tháp, nếu không đám người mình e là đã dữ nhiều lành ít.
Ma khí tụ lại thành một viên ma tinh màu đỏ rực.
Da thịt của huyết ma đều chìm vào trong đất, chỉ còn sót lại một miếng chừng bàn tay.
Giang Chỉ Vi khẽ vẩy một cái, nhuyễn giáp vảy cá hóa ánh sáng đen mờ
bay ra, nếu không có nó, Giang Chỉ Vi vừa rồi hẳn đã mất mạng.
Vẩy cá nhuyễn giáp có chứa tinh huyết của Ba Nhi Bá, huyết ma đầu tiên là thôn phệ vật ấy nên mới bị ngăn cản.
Phải cảm ơn Ba Nhi Bá, mi đã cứu ta và Chỉ Vi một mạng... Mạnh Kỳ
thầm nghĩ. Nhuyễn giáp vảy cá của hắn bị trúng một đao cuối cùng của
Liệt Diễm Nhân Ma khi bị vây công ở miếu sơn thần, không thể chữa trị
được, nhưng nó đổi lấy thắng lợi một địch ba, xem như cũng đáng giá.
- Không sao chứ?
Mạnh Kỳ hỏi.
Giang Chỉ Vi thở hắt ra, lắc đầu:
- Không sao.
- Chúng ta đã có năm viên ma tinh, dù Bích Hà Nguyên Quân chỉ lấy
được một viên thì cũng đã đủ để phá vỡ thông đạo, nên mình vòng lại,
trốn ở gần lối vào đi, nếu gặp phải tà ma quá mạnh thì chạy về Cực Thiên Điện, chúng không thể chui qua một thông đạo không ổn định để tới đó
được.
Mạnh Kỳ đề nghị.
- Ừ.
Nguyễn Ngọc Thư đáp ngắn gọn, Tề Chính Ngôn gật đầu.
Giang Chỉ Vi cũng gật đầu:
- Trên đường trở về tranh thủ giết thêm một con tà ma dưới ngoại cảnh nữa đi.
- Hi vọng Bích Hà Nguyên Quân không để chúng ta thất vọng.
Triệu Hằng thở dài, Bích Hà Nguyên Quân chính là Ngoại cảnh, giết tà ma
nửa bước Ngoại cảnh trở xuống như giết gà giết chó, muốn lấy được một
viên ma tinh là chuyện rất dễ dàng, chỉ sợ cô bị lòng tham che mắt, muốn vào sâu bên trong.
Năm người dọc theo huyết hà trở về, một lúc sau đã nhìn thấy đại động hư không u ám.
Bỗng nhiên, từ trong khu vực bị chữ Vạn trấn áp, tiếng ma rống to
vượt qua tiếng thiện âm, những cơn lốc đen cuồn cuộn bay tán ra ngoài!