Hắn
đã chờ đợi mấy canh giờ, mặt trời đỏ như lửa đã bắt đầu lặn về phía tây, vẫn chưa thấy An Quốc Tà đi qua đây, trong lòng càng thêm lo lắng, mơ
hồ cảm thấy có chỗ không đúng.
Điếm tiểu nhị quay lại trong tiệm, từ cửa sau mà đi ra. Gã đã thay một
bộ y phục khác, mặc áo khoác màu trắng, khăn trùm đầu cũng màu trắng, bộ dáng sa khách điển hình.
Bộ pháp tên tiểu nhị cực nhanh, chạy xuyên qua thị trấn, vượt qua hồ
nhỏ, thoáng cái đã bước chân vào thần miếu. Vừa bước vào cửa, nội tâm gã lập tức trầm xuống. Cho dù đã qua một khoảng thời gian, trong không khí vẫn phảng phất mùi máu tươi, cùng với một loại hương vị làm cho người
ta không thấy thoải mái.
Nhờ ánh nắng chiều, hắn cúi xuống tra xét từng tấc thần miếu, chợt ánh
mắt hắn dừng lại. Trên mặt sàn, dưới tượng thần đổ nát, có mấy đốm màu
thâm đen mờ mờ. Rõ ràng là có người đã xử lý qua vết tích, nếu không có
ánh nắng chiều chiếu chéo vào, hiện ra điểm đặc thù, sợ là bản thân gã
cũng không phát hiện được.
Tên tiểu nhị lập tức ngây người, không cần kiểm ta cũng đoán được đây là máu của An Quốc đại gia. Sợ rằng đại gia đã không còn trên đời này rồi, nếu là hắn giết người khác, cần gì phải xử lý dấu vết cho phiền toái?
Chỉ cần hắn không giết người thân của lão đại, giết đồ tôn khác mà lão
tổ tông chiếu cố, giết đệ tử đích truyền của các đại phái như: Tuyết Sơn Phái, Kim Cương Tự, Tu La Tự, Hoan Hỉ Miếu, ai có gan mà bắt hắn?
Chuyện lớn rồi...Tên gian tế mã phỉ này thở dài trong lòng, đây không
phải là chuyện mình có thể xử lý. Một người mà lão tổ tông coi trọng,
một Cửu Khiếu cao thủ, một cường giả xếp hạng ba mươi sáu Nhân Bảng, vậy mà vô thanh vô tức bị giết.
Thực lực hung thủ chắc chắn hơn xa mình tưởng tượng.
Gã lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, cũng không phát hiện thêm manh mối gì. Lập tức lặng lẽ quay lại cửa hàng, viết một phong thư miêu tả tỉ mỉ những gì gã nhìn thấy và suy đoán của bản thân. Đến tối, tên tiểu nhị
nhảy tới rừng cây bên cạnh hồ nhỏ, bóp môi huýt sáo, một lúc sau có một
con quái điểu bay ra. Con quái điểu toàn thân lông đen, bay tới đậu trên bờ vai tên tên mã phỉ, cánh vỗ nhè nhẹ, tỏ ra thân mật cực kỳ.
Mã phỉ vuốt ve quái điểu một hồi, cho nó ăn mấy miếng thịt tươi, rồi mới đem ống thư cột vào chân nó, để nó vỗ cánh bay vào không trung.
Tên gian tế mã phỉ này đứng ngu ngơ nửa ngày, rồi khẽ thở dài, quay về trong ốc đảo.
Hôm sau, như thường lệ, gã tiểu nhị mở tiệm bán hàng. Đến chạng vạng
tối, khi chưởng quẩy phân phó đóng cửa, hắn chợt thấy hoa mắt một cái,
trước mặt đã thấy có một vị nam tử trung niên. Nam tử không trùm khăn,
áo đen che kín toàn thân, tóc ngắn, râu ria đầy mặt, mắt trái đeo bịt
mắt, bên hông treo một cái dao bầu màu đen tà dị.
''Lão đại.'' Mã phỉ tiểu nhị cúi đầu xuống, kính cẩn xưng hô, hắn nói bằng tiếng Tây Vực chứ không phải ngôn ngữ Đại Tấn.
Nam tử trung niên chính là một trong ba đại mã phỉ trên Hãn Hải, Tắc La
Cư, đệ tử của Khốc Lão Nhân, cao thủ Ngoại Cảnh, danh hào Hãn Hải Tà
Đao.
Giọng Tắc La Cư khàn khàn, như có từ tính đặc biệt, hỏi lại bằng tiếng Tây Vực: ''Thần miếu ở chỗ nào?''
An Quốc Tà là cao thủ Cửu Khiếu, là người mạnh nhất trong Khốc Lão Nhân
nhất mạch trừ Tắc La Cư và Diên Sư Xa. Cái chết của gã là một chuyện
trọng đại, nên sau khi thu được mật thư, Tắc La Cư liền tự mình tới đây.
Mã phỉ tiểu nhị không dám nói gì thêm, liếc nhìn chưởng quầy. Thấy lão
dường như không phát hiện ra chuyện gì, giống như Tắc La Cư không có ở
đây, trong lòng cảm khái, không hổ là Hãn Hải Tà Đao.
Hắn tranh thủ thời gian đóng cửa tiệm, từ cửa sau rời đi, dẫn Tắc La Cư đi vào thần miếu.
Tắc La Cư nhìn chấm máu mờ mờ dưới mặt đất, chậm rãi gỡ bịt mắt ra. Con
mắt bên trái vốn trống rỗng, đột nhiên hiện ra một vòng ánh sáng xanh
lục âm u, bên trong như có vật đang bơi lội. Lập tức trong miếu có từng
đợt âm thanh của oan hồn, âm khí lan tỏa rậm rạp.
Mắt trái của hắn bị chính Khốc Lão Nhân móc xuống, không ngờ lại nhân
họa đắc phúc, luyện thành U Minh Tà Nhãn - một môn thần công rất khó
luyện. Cái này cũng góp phần tạo lên ngoại hiệu Hãn Hải Tà Đao.
Lục quang âm u càng ngày càng sáng lên, cả tòa thần miếu như biến thành
màu xanh, âm trầm đáng sợ. Tên mã phỉ ở bên cạnh nơm nớp lo sợ, tâm thần run rẩy.
Tắc La Cư nhìn ra ngoài một hồi, quay người đi ra khỏi thần miếu, tới
bên hồ nước nhỏ. Sau đó hắn nhấc tay, cuồng phong bộc phát, nước trong
hồ xoáy lên.
Rầm rầm, vòng xoáy mở rộng nhanh chóng, sóng trắng mãnh liệt ngút trời,
có hai tảng đã bị mang lên theo. Một tảng đá cột một cái thủ cấp rách
rưới, một tảng khác buộc vào một cỗ thi thể không đầu.
Mã phỉ ngưng mắt nhìn, tuy khuôn mặt của đầu lâu đã bị cá cắn cho huyết
nhục mơ hồ, thế nhưng bộ tóc trắng lại chứng minh rõ ràng đây chính là
An Quốc Tà, đúng là đã bị người giết chết.
''Giết hay lắm, đồ chó con này ta đã muốn giết từ lâu rồi.'' âm thanh
Tắc La Cư bình thản nói, ''Nhưng cho dù hắn có đáng chết, cũng chỉ có
thể là chúng ta giết.''
U Minh Tà Nhãn của hắn cũng không nhận ra nguyên nhân của vết thương, vì vậy đeo bịt mắt lại, ngồi xổm kiểm tra thi thể.
''Mi tâm và hai má đều có vết thương, nhưng lại bị người phá hư, thêm
việc bị cá gặm nhấm, không thể xác định là do võ công nào gây ra. Cũng
không thể xác nhận có vết thương chí mạng nào, bởi vì...'' Tắc La Cư lầm bầm nói nhỏ, mà tên mã phỉ kia cũng thông minh, không có nói gì khác.
''Có vết thương của ám khí, thân trúng kịch độc, vì vậy nên tim bị phá
hoại nghiêm trọng. Trong kinh mạch có dấu vết độc khí, khi còn sống, nội khí có vẻ bị tiêu tán...'' Tắc La Cư nửa trầm tư, nửa quan sát nói.
''Cốt cách nhu hóa hoàn toàn, hẳn là hắn toàn lực tránh né đao kiếm. Có
thể ép con chó con đến mức này, một là thực lực hoàn toàn áp chế hắn,
hoặc là bị tập kích bất ngờ, không kịp phản ứng...Cuồng Sa Thần Công có
dấu hiệu nghịch hành, thêm với kết luận lúc trước, chắc là muốn ngăn
chặn ảnh hưởng của tán công độc khí. Nếu đối thủ có thực lực áp đảo,
không cần phải phiền toái dùng độc.''
Tắc La Cư phủi tay, đứng dậy, nói với tên mã phỉ kia: ''Thực lực của
hung thủ không hơn Lục Khiếu, giỏi dùng độc, giỏi dùng ám khí, đao kiếm
có lẽ đều không tồi, hơn nữa là người giỏi ẩn nhẫn. An Quốc Tà tự phạm
sai lầm, buông lòng cảnh giác, bị người ta dùng tán công độc khí hun
vào, lại thừa dịp hắn không sẵn sàng mà tấn công. Có vẻ là đao kiếm chỉ
là ngụy trang, ám khí mới là chiêu chí mạng, bởi vì hung thủ muốn phá hư vết thương nên chém thêm vào. Nhưng cũng không thể bỏ qua việc hắn có
tuyệt chiêu đao kiếm.''
''Lão đại, hẳn là tiểu hòa thượng kia. Từ tuổi của hắn mà đoán, xem ra
là mới khai Nhãn Khiếu, hiện tại nên làm thế nào?'' Mã phỉ dò hỏi.
''Không được khinh thường, ta sẽ truyền lệnh xuống, ở trong Hãn Hải, tất cả các huynh đệ vây giết kẻ này.'' Tắc La Cư phải xử trí rất nhiều công việc trong Hãn Hải, biết hung thủ cũng không mạnh mẽ như trong tưởng
tượng, nên cũng không muốn tự thân đuổi giết.
Nhưng cho dù như vậy, một phần ba mã phỉ trong Hãn Hải truy tìm và vây giết, cũng là chuyện kinh khủng phi thường.
Trong đám mã phỉ này, cao thủ Khai Khiếu nhiều vô số, toàn là dân liều
mạng, lại quen thuộc địa hình. Nếu bị một đám mã phỉ này nhắm vào, lại
không kịp thoát khỏi Hãn Hải hoặc ẩn nấp, cho dù có là cao thủ Cửu
Khiếu, cũng có khả năng nuốt hận nơi đây.
''Vâng, lão đại.'' Tên mã phỉ tiểu nhị cúi người vâng lệnh, không dám nhìn thẳng con mắt phải của Tắc La Cư.
...
Lưu Sa Tập, Mạnh Kỳ một thân nho bào màu trắng, cùng với thư sinh Cố
Trường Thanh đang cưỡi ngựa đi vào, trông như hai vị sĩ tử đi xa.
''Cuối cùng cũng đến.'' Cố Trường Thanh thở dài một hơi.
Trên đường, hắn có chút nhầm lẫn, khi đến Lưu Sa Tập thì chậm hơn dự kiến một ngày.
Mạnh Kỳ khóe miệng co giật, gia hỏa này hình như không đáng tin lắm a,
nhờ hắn tìm tiểu sư đệ trong Hãn Hải, có khi nào là chuyện tự gây nghiệt không thể sống?
''Ân, cuối cùng đã đến.'' Mạnh Kỳ không hề dùng ''trạng thái cao tăng'' nữa.
Nghe thấy Mạnh Kỳ nói vậy, Cố Trường Thanh lúng túng lại ngượng ngùng
nói: ''Kinh nghiệm của ta tương đối ít, nên nhiều khi nhìn nhầm phương
vị. Ngươi xem, không phải cuối cùng cũng đến Lưu Sa Tập sao?''
''Đúng vậy.'' Mạnh Kỳ cũng giữ mặt mũi cho hắn, gật gật đầu.
Cây Hồ Dương thiên hình vạn trạng, vẫn đứng vững bên cạnh, Lưu Sa Tập
tựa như đã không còn ảnh hưởng của trận đại chiến ngày đó, nhân khí khôi phục không ít.
Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh cùng nhau vào Hãn Hải đệ nhất gia. Bước vào
khách sạn, vẫn là thấy ngay quầy bàn ở ngay bên, vẫn thấy Cù Cửu Nương
xinh đẹp mà tính cách ác liệt.
Cù Cửu Nương xa cách khó gần, vẫn mang vẻ lười biếng mê người, khiến
khách nhân tới lui nuốt nước bọt ừng ực, nhưng cũng không dám nhìn nàng
nhiều.
''Chưởng quầy, ta muốn nghe chút tin tức.'' Mạnh Kỳ đeo mũ sa, che cái đầu trọc của mình.
''Không có tin tức.'' Cù Cửu Nương ngắn gọn linh hoạt trả lời, đến nửa
chữ cũng không muốn nói thêm. Nơi này là nơi ăn cơm ở trọ, không phải
địa phương để tìm hiểu tin tức!
Mạnh Kỳ chợt lại có xúc động muốn dạy nàng làm người. Tuy nhiên nghĩ đến nàng có thể là Ngoại Cảnh cao thủ, vẫn nên cố nén chịu, hắn xuất ra một viên ngọc Phỉ Thúy, nói: ''Chưởng quầy, ta nguyện ý ra giá cao.''
Vừa nhìn thấy viên ngọc phẩm chất bất phàm, hai mắt Cù Cửu Nương tỏa
sáng, toàn thân tinh thần tràn đầy, càng thêm kiều diễm ướt át.
''Sớm lấy ra đã tốt nha, có tiền dễ nói chuyện.'' Cù Cửu Nương nói, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nói đến đây, nàng mới ngẩng lên nhìn mặt Mạnh Kỳ. Chợt sắc mặt nàng biến hóa, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân Mạnh kỳ, nhìn mắt của hắn, nhìn
tai của hắn, nhìn da của hắn, lại nhìn hai tay của hắn. Rồi đưa mắt đánh giá giới đao đỏ sậm và vỏ kiếm vàng kim bên hông Mạnh kỳ. Nàng nhìn đến mức khiến Mạnh Kỳ lo sợ, cuối cùng thì nàng đang nhìn cái gì?
Tiếp theo, Cù Cửu Nương khôi phục sắc mặt, lạnh nhạt nói: ''Muốn nghe
tin tức, vậy thì đi vào trong phòng, miễn bị người khác nghe thấy.''
Đối với việc này, Mạnh Kỳ hoàn toàn không có ý kiến, tin tức mình muốn
biết rất có thể làm lộ thân phận, khách sạn này sợ rằng có không ít gian tế mã phỉ.
Cù Cửu Nương bước khỏi quầy hàng, đi lên lầu, vòng eo nhỏ nhắn, bóng
lưng thướt tha, chầm chậm mà đi, như gió đỡ cành liễu. Mạnh Kỳ và Cố
Trường Thanh lập tức đi theo sau nàng.
Có khách nhân thấp giọng cười rộ: ''Từ khi nào mà tìm hiểu tin tức lại
phải vào phòng thế? Ta nhớ Cửu Nương chưa từng có quy củ này.''
''Thì ra Cửu Nương thích loại tiểu bạch kiểm này, ăn xong lau sạch, vô
cùng bổ dưỡng, hắc hắc.'' Bọn khách nhân nhàn rỗi cười đến hèn mọn.
Ai ngời Cù Cửu Nương nghe được, chân mày lá liễu dựng đứng, giật lấy
chậu gỗ đầy nước tiểu nhị đang bưng tới, giội một cái, rầm ào ào...:
''Đi mà bổ dưỡng mẹ ngươi.''