Cầm “Chân Hoàng tỉ”, Mạnh Kỳ ngắm nghía nó một lúc
rồi cất đi, hắn không có lòng tham với nó, dù Thiên Mệnh đạo nhân đã
từng nói hắn có mệnh cách Thiên Tử màu vàng, nhưng hắn không có hứng thú trở thành hoàng đế, hắn thích tiêu diêu tự tại, tung hoành thiên hạ cơ.
Hơn nữa “Chân Hoàng tỉ” nói quý cũng chẳng quý lắm, trên nó có khí
tức Nhân Hoàng, xem là lời đồn hẳn là có thật, Ai Đế toàn lực đi tìm
“Nhân Hoàng kiếm”, đến mức đào cả Long Đài lên cũng không tiếc, tiếc
rằng không tìm được, nên mới phòng chế ra ấn tỉ này.
Lúc ấy là cuối thời Khang triều, triều đình và Hàn thị không có cao
thủ pháp thân, nếu không đã ổn định được cục diện, nên Ai đế mới gởi hết hy vọng vào cái ấn tỉ này, hy vọng nó giúp gia tộc chấn trụ khí vận,
nhưng nó không phải là bí bảo cấp thần binh, nên cuối cùng Ai Đế vẫn
phải chết ở Yên Vũ sơn.
“Hừm, không biết giá của ‘Chân Hoàng tỉ’ ở chỗ lục đạo bán được bao
nhiêu...... “ Mạnh Kỳ cất Chân Hoàng tỉ, vọt qua tường ra ngoài, chạy về Hưng Vân trang.
Có bí thuật nhân quả của Tư Không Đồ, giúp hắn tìm hiểu một đao cuối
cùng “Dính nhân quả” của A Nan phá giới đao pháp, cộng thêm một nửa tài
vật lại càng có lời.
Đối với A Nan Phá Giới đao pháp, Mạnh Kỳ vẫn luôn có cảm giác kỳ
quái, A Nan ít nhất cũng đã chứng La Hán Kim Thân, tại sao đao pháp của
ông ta chỉ là Ngoại Cảnh đỉnh phong?
Từ miêu tả của “Dính nhân quả” thì nó là một trong những đao pháp đại đạo cơ bản của Phật Môn, nên cảnh giới Ngoại Cảnh đỉnh phong thực khiến người ta không sao tin nổi, tiếc là mình không ở Thiếu Lâm, nếu không
sẽ lục tìm bút kí của những vị cao tăng đã luyện thành đao pháp này xem
xem trong đó có cái gì kì quặc hay không.
Thần binh trấn phái của Thiếu Lâm còn có tên là “A Nan đao”, thần binh hàng thật giá thật, đối ứng Pháp Thân nữa đó!
“Thiếu Lâm lưu giữ là đao pháp ngoại cảnh, chỗ Lục Đạo Luân Hồi chi
chủ cũng vậy, nhưng Thiếu Lâm không có chân ý truyền thừa, chỉ có bí
tịch,‘A Nan Phá Giới đao pháp’ tu luyện thành công xong vẫn chỉ có uy
lực Ngoại Cảnh đỉnh phong...... Trừ phi, trừ phi A Nan Phá Giới đao pháp chỗ lục đạo ban đầu là ‘Thiếu’, do một tăng nhân tiền bối nào đó bị rơi vào luân hồi đổi nó cho ông ta?” Mạnh Kỳ híp mắt, không biết tăng nhân
tiền bối kia đã viên tịch hay chưa, hay vẫn còn đang sống ở trong tự!
Nếu trong tự có một luân hồi giả, mang A Nan Phá Giới đao pháp đổi
cho lục đạo, vậy thì chuyện [ Dịch Cân kinh ] cũng có chút manh mối
......
“Chân ý truyền thừa quả nhiên ẩn chứa huyền cơ, nói không chừng chính là do A Nan cố ý làm ra...... “ Mạnh Kỳ nghĩ mà sởn tóc gáy.
Nếu lần này không phải “Dính nhân quả”mà là “Dẫn ngoại ma”, “Tích
nghiệp lực”, mình sẽ nhất quyết không nhìn một chữ, tránh được xa bao
nhiêu sẽ tận lực tránh xa bấy nhiêu.
Từ lúc học xong “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu” , số lần hắn dùng “Đoạn
thanh tịnh” Và “Lạc hồng trần” đã ít hẳn đi, hai chiêu sau cùng hắn cũng không định học.
Nhưng hắn vẫn có chút vướng mắc, nếu đã dính liên quan với vị đại
năng “Thì ra như vậy”, dù có tránh né e là cũng không có hiệu quả gì,
vẫn bị nhân quả dây dưa, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Mình còn quá yếu, dù có cố gắng vẫy vùng giãy dụa bao nhiêu thì cũng quá là bé nhỏ, không hiệu quả gì.
Mạnh Kỳ đã quen đấu mặt với vấn đề, khi cơ hội tới, hắn sẽ dũng cảm xông vào giải quyết!
Nếu đã bị nhân quả dây dưa, vậy thì chém đứt ngay nhân quả đó!
“Dính nhân quả” là một trong số ít võ học về tu luyện nhân quả có thể học được dưới pháp thân, không thể vì sợ hãi mà từ bỏ nó.
Mình còn muốn từ hai môn Bát Cửu huyền công, Nguyên Thủy kim chương
tìm ra quan hệ nhân quả của chúng, Bát Cửu huyền công thì chưa nhìn thấy rõ, nhưng “Nguyên Thủy kim chương” thì chắc chắn là có, Nguyên Thủy
Thiên Tôn chính là quả, trong “Cửu ấn” ít nhất có ba ấn có quan hệ này.
Không chỉ mạnh lên, hắn còn phải đi tìm sưu tập những bí pháp cùng
loại, để nếu sau này không tránh được nhân quả, thì cũng có thể đường
đường chính chính đối mặt với nó, một đao chém đứt nhân quả, trần về
trần, đất về đất!
............
Kể chuyện “Chân Hoàng tỉ” cho Giang Chỉ Vi, bị cô cười, bảo đi đường mà cũng nhặt được vật quý, Mạnh Kỳ đỏ mặt.
Qua hai ngày, Dĩnh thành nhìn bề ngoài gió êm sóng lặng, nhưng thực
chất là đang vô cùng mãnh liệt, bất giác đã tới ngày trừ tịch, Hưng Vân
chi yến bắt đầu.
Trời chạng vạng, Hưng Vân trang giăng đèn kết hoa, người hầu tới lui
bận rộn, ngoài mấy cao thủ nhân bảng Hà Cửu tự mình mời, còn có đại diện của các thế gia môn phái bản địa và danh túc giang hồ, những người này
vốn đã có quan hệ thân thiết với Đông Hải kiếm trang, nên đều nhanh
chóng có mặt.
Tấn vương Triệu Nghị mặt rất tươi đi vào, nói với Mạnh Kỳ: “Tô thiếu
hiệp và Nghiêm thiếu hiệp là ân nhân cứu mạng của cô, nếu không có họ,
cô đã mất mạng, mà họ lại không một chút kiêu ngạo, không đề nghị cái
gì, quả là có phong thái đại hiệp. “
Chỉ mấy câu đã thành công kết nối quan hệ với hai người trước bao nhiêu con mắt.
Mạnh Kỳ ngoài cười nhưng trong không cười: “Làm gì có, có Phùng công công ở đó, làm sao vương gia gặp nguy hiểm được!”
Phùng hoạn quan gật đầu, rất hài lòng với sự biết cách làm người của Mạnh Kỳ.
Triệu Nghị rất thân thiết kéo Mạnh Kỳ nói chuyện, khiến nhiều thế gia đệ tử ganh tị, lòng thầm nghĩ, tuy ta không có thực lực đó, nhưng ta
cũng là đại diện của gia tộc, đâu có thua kém gì Tô Mạnh!
Nói một hồi, Triệu Nghị bỗng hạ giọng: “Nghe nói mấy ngày trước Tiểu
Tô ngươi với Giang nữ hiệp Tẩy Kiếm các đi Loạn Phần cốc tróc nã tặc
nhân?”
Y tự động thay đổi cách xưng hô, gọi là Tiểu Tô để càng kéo gần thêm quan hệ.
A, cuối cùng cũng tới...... Mạnh Kỳ cười thầm, bất động thần sắc đáp: “Đúng vậy, tại hạ ngẫu nhiên phát hiện được một tên ma đầu, mới mời Chỉ Vi và mấy người tiền bối của Tẩy Kiếm các cùng đi vây bắt, ai ngờ chậm
một bước, không bắt được tặc tử, chỉ thấy thi thể của năm vị đại sư Long Tượng Hổ Báo Bằng của thái tử điện hạ và tung tích của ‘Đạo vương’ Tư
Không Đồ. “
Triệu Nghị nheo mắt: “Thái tử? sao năm vị đại sư Long Tượng Hổ Báo Bằng lại xuất hiện ở Loạn Phần cốc?”
“Tại hạ không biết, lúc ấy họ đã là thi thể...... Đạo vương mai hoa
đinh đánh trúng tà ma, nhưng bản thân Đạo vương lại không tìm thấy, hình như đã chạy mất. “ Mạnh Kỳ rất thành thật, kể lại hết tình hình lúc ấy
từ đầu đến cuối, không chút thêm thắt màu mè nào, nhưng không hề đề cập
tới “Thần thoại”, đây là bí mật của mình.
Người của Thái tử...... Đạo vương không chết, nhưng đã nhiều ngày
hoàn toàn mất tích, không hề tìm tới mình...... Triệu Nghị đăm chiêu gật đầu, ánh mắt vô thức trở nên âm lãnh.
Một lúc sau, thái tử giá lâm, Triệu Nghị nghênh đón, thái độ rất bình thường.
Đi theo còn có mấy người Giang Chỉ Vi, Vương Tư Viễn , hai người khẽ gật đầu chào hai hoàng tử, không sợ sệt chút nào.
Giang Chỉ Vi là và “Toái Tinh kiếm” Hồng Tiềm cùng tới, chào Mạnh Kỳ
xong thì thôi, không hề nói chuyện với nhau, ngồi xuống chờ Hà Cửu.
Đại sảnh này rất rộng, hình như trước đây là sàn diễn võ, được sửa
lại, xung quanh đều có bàn ngồi, khu vực trống ở giữa rất rộng.
Mạnh Kỳ tìm tới bàn có để tên mình, ngồi xuống, đã thấy Vương Tư Viễn mặc áo trắng từ từ đi tới, ngồi bên trái hắn, tựa tiếu phi tiếu nhìn
thẳng vào hắn.
Đối với cái tên “Thần côn”này, Mạnh Kỳ rất là không được tự nhiên, sợ bị y nhìn ra “Chân Hoàng tỉ” đang ở trên người hắn: “Vương đại công tử, nhìn cái gì?”
Vương Tư Viễn ho khan mấy tiếng, truyền âm: “Yên tâm, bản công tử
không có tính ra ‘Chân Hoàng tỉ’ đang ở trên người ngươi đâu. “
Mạnh Kỳ cứng người, thế còn bảo là không tính ra?
“Vì không tính ra được mà. “ Vương Tư Viễn cười mỉm.
Thanh Liên công tử xách rượu tiêu sái đi tới, chỉ Vương Tư Viễn cười nói: “Ngươi còn nợ ta năm bầu ‘Quảng Lăng’. “
“Quảng Lăng”, vừa là Giang Châu châu thành, vừa là tổ trạch của Giang
Đông Vương thị, rượu được cất theo bí truyền cũng lấy cái tên này làm
tên.
“Nếu ta đã nói hẳn sẽ giữ lời, không để thiếu nợ đâu.” Vương Tư Viễn mỉm cười, vẻ rất thân thiết với Thanh Liên công tử.
Mạnh Kỳ giật mình, lúc đó mình gặp phải Thanh Liên công tử, nghe
chuyện Đạo vương Tư Không Đồ, có lẽ không phải là ngẫu nhiên......
Thanh Liên công tử chào Mạnh Kỳ, xong xoay người về chỗ mình ở chỗ xa.
Nhìn mặt Mạnh Kỳ vừa sợ vừa nghi, Vương Tư Viễn cười: “Chuyện bảo vật, chuyện người có duyên, mỗ không có nói ra đâu.”
“Rốt cuộc ngươi có ý gì?” Mạnh Kỳ truyền âm hỏi.
Việc đã đến nước này, hắn lại khôi phục bình tĩnh.
“Ta đã được người ta nhờ, hơn nữa có những chuyện, nếu cố mà làm, e
sẽ mang họa vào thân. “ Vương Tư Viễn bình thản, giọng cảm khái, “Ài,
đại kiếp sắp tới, bảo vật truyền thừa sẽ thi nhau xuất thế, để chúng về
tới tay những người thích hợp nhất chính là sự chuẩn bị ứng kiếp cho
Giang Đông Vương thị. “
“Đại kiếp?” Mạnh Kỳ cau mày.
“Giang Đông Vương thị ta truyền thừa từ Thượng Cổ, đã xem rất nhiều
kiếp số, dù là Ma Phật chi kiếp cũng không bằng đại kiếp lần này, đại
kiếp cũng là đại cơ hội, không biết bao nhiêu lão bất tử đang chờ đợi
chính là cơ hội này, có lẽ còn có đại năng từ trong luân hồi trở
về...... “ Vương Tư Viễn nói rất mơ hồ, nói đến đây thì im bặt, ánh mắt
xa xăm nhìn Mạnh Kỳ, nhìn tới mức Mạnh Kỳ dựng đứng cả lông tơ.
A Nan?
Mạnh Kỳ còn chưa kịp hỏi, Vương Tư Viễn đã ho mãnh liệt, ho tới tê tâm liệt phế, làm nha hoàn hết hồn.
Máu tươi nhiễm đỏ khăn tay, Vương Tư Viễn vất vả mới ngừng được, thở
hổn hển: “Thiên Cơ không thể lộ...... Tô Mạnh ngươi số mệnh cường thịnh, nên chú ý nhiều hơn. “
Số mệnh cường thịnh, phải chú ý nhiều hơn, hai câu trước sau mâu
thuẫn với nhau, nếu là trước đây, Mạnh Kỳ sẽ chỉ thấy kì lạ, nhưng trải
qua chuyện Lục đại tiên sinh và Thiên Mệnh đạo nhân nhắc nhở, hắn đã có
chút hiểu ra.
Lúc này, Hà Cửu mặc áo xanh đã đi vào, nhìn quanh một vòng, mỉm cười:
“Đa tạ các vị đến dự Hưng Vân chi yến. “
Y không chút dài dòng, nhìn Đao khí trường hà Nghiêm Xung, Thanh Lưu
công tử Lưu Tô, Phật tâm chưởng Huyền Chân và Mạnh Kỳ, cười sang sảng:
“Tô thiếu hiệp, Nghiêm thiếu hiệp, Huyền Chân thiền sư, Lưu Tô công tử,
Hà mỗ muốn khiêu chiến các ngươi liên thủ. “
Oanh! cả đại sảnh sôi trào, người đến xem đều khiếp sợ.