Mạnh Kỳ nhe răng, Hà Cửu nhìn thì hào sảng tự tin,
nhưng trong người đâu có chữ ‘Cuồng’, hẳn sẽ không làm một việc không
biết lượng sức như vậy.
Dù không có Vương Tư Viễn và Giang Chỉ Vi, cao thủ Nhân bảng tới Hưng Vân chi yến ít nhất cũng phải có bốn năm người, mình và Nghiêm Xung
chắc chắn sẽ đi, nếu Hà Cửu giống Bạch Thất Cô, cùng đòi khiêu chiến cả
đám người mình, tất sẽ phải chống đỡ với bao nhiêu là sát chiêu ngoại
cảnh, chả đỡ được mấy hơi là bại trận.
Đương nhiên, nếu là muốn dùng áp lực đó để đột phá, vậy lại là vấn đề khác, vì như thế vốn chẳng quan tâm tới chuyện thắng thua.
Mạnh Kỳ và Nghiêm Xung không thấy ngạc nhiên việc Bạch Thất Cô và Hà
Cửu chọn cao thủ Nhân bảng để làm đá mài dao, vì chính bản thân hai
người cũng là kiểu người như vậy, nửa bước ngoại cảnh không thể tạo uy
hiếp gì quá nhiều với họ, hoàn mỹ tấn chức nửa bước và sơ nhập ngoại
cảnh và Thiên Nhân Hợp Nhất lại không có khả năng khiêu chiến.
Dù họ có tìm trong gia tộc trong môn phái mấy cao thủ để luận bàn,
thì đấy cũng là người nhà, không thể lòi ra được cảm giác giao đấu với
cao thủ thật sự, còn không bằng tổ chức yến hội, mời những người thực
lực xấp xỉ với mình -- vì thắng lợi, vì thanh danh, đám người Mạnh Kỳ
chắc chắn đều sẽ toàn lực ứng phó.
Văn không có hạng nhất, võ không có hạng hai!
“Mễ gia tổ chức hội luận võ Dĩnh thành xem ra chính là vì tư tâm, tạo cơ hội cho Bạch Thất Cô tấn chức, là ngu huynh sơ xuất .” Vương Tái
truyền âm nhập mật cho Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ là hắn mời tham dự , cuối cùng lại thành bị lợi dụng, trở
thành đá mài đao cho Bạch Thất Cô, Vương Tái đương nhiên áy náy.
“Chịu thôi, Vương huynh đừng để tâm, coi như là gặp may, nhìn thấy
được một Thiên Nhân Hợp Nhất mở ra mi tâm huyền quan, với ta cũng là một kinh nghiệm quý.” Mạnh Kỳ bình thản.
Đây là lời thật, khí thế dâng trào, nguyên thần bị phá vỡ cực hạn, mở ra sinh tử huyền quan, tinh thần tràn ra, cảm nhận những biến đổi của
nội thiên địa và ngoại thiên địa giúp Mạnh Kỳ đạt được rất nhiều thể
ngộ, nhất là người này sau khi Thiên Nhân Hợp Nhất còn có dị trạng, gần
như trong ngoài giao hội, bình thường rất khó gặp.
Trực tiếp từ Thiên Nhân giao cảm tấn chức, tương tự cũng sẽ sinh ra
dị tượng, nhưng nhiều lắm chỉ là gió nổi mây phun, điện chớp sét giật mà thôi. Bản thân hắn không thể giống được Bạch Thất Cô, nội cảnh ngoại
hiển, câu động thiên địa , dẫn tới mặt đất hưởng ứng, khiến khán đài
quanh đó đều bị lún xuống.
Khi Bạch Thất Cô tấn chức, những nếp nhăn ở khóe mắt đều biến mất, mặt mày sáng rực rạng rỡ như trẻ ra cả mười tuổi!
Vương Tái cảm thán: “Thiên Nhân Hợp Nhất tấn chức quả nhiên không
phải tầm thường. Ta đồng ý trả giá mấy năm, không đạt Thiên Nhân Hợp
Nhất, tuyệt không tiến giai.”
Vào hai mươi hạng đầu Nhân bảng, ai lại chẳng phải người tâm cao khí
ngạo? Không ai muốn mình chỉ ngừng ở nửa bước, hay mấy trọng thiên đầu
tiên của ngoại cảnh.
Đương nhiên, thế sự khó liệu, nguy hiểm và đau khổ là chuyện bình
thường, không phải cứ muốn là sẽ thành công. Có nhiều người vì cố chấp
với Thiên Nhân Hợp Nhất, cuối cùng lại tạo thành tâm ma, mười mấy năm
cũng không thành công, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Con đường võ đạo đầy gập ghềnh gian nan, chẳng mấy khi thuận buồm
xuôi gió, thiên tài như Tô Vô Danh, cũng bị ba năm bế tử quan, còn khiến người ta tưởng đã chết khô ở trong đó.
Vương Tái cảm thán không dùng truyền âm nhập mật, nên người chung
quanh đều nghe thấy, Nghiêm Xung cười: “Thiên Nhân Hợp Nhất cũng có cao
thấp khác biệt, Vô hình kiếm, Tính tẫn thương sinh mấy năm trước đã đạt
tới cảnh giới này, nhưng cả hai cũng đều không tấn chức, tự nguyện dừng ở đó để cảm ngộ thêm, muốn tìm ra con đường võ đạo riêng cho bản thân,
hà, dù vào huyền quan cũng không hối hận......”
Nếu khi còn ở Thiên Nhân Hợp Nhất đã bắt đầu suy nghĩ tới con đường
riêng cho tương lai, đương nhiên thực lực lúc ấy sẽ không tăng nhiều,
nhưng sau này lại mang tới ý nghĩa rất quan trọng, những người thành
Tông sư đại đa số đều là như vậy.
Nghiêm Xung nói rất nhỏ, người xung quanh đều không nghe được.
“Bắt đầu tự nghĩ ra con đường riêng cho bản thân khi còn ở Thiên Nhân Hợp Nhất g” Mấy chữ này nghe thì đơn giản, ai cũng nói được, nhưng
không có chân truyền, không có kinh nghiệm gia tộc môn phái truyền lại,
có ai dễ dàng đạt được thành công? Ngay bản thân Nghiêm Xung cũng đã
nhiều lần trải qua đau khổ, mới biết được điều này, đâu phải ai cũng
biết được!
Là bí mật không thể lan truyền!
“Nói tới cũng quái, sau cửa khiếu chính là nửa bước, nhưng không trải qua giai đoạn đó, không ai nghĩ được lại có phân biệt nhiều như vậy,
haiz, Thiên Nhân giao cảm là cửu khiếu, Thiên Nhân Hợp Nhất cũng là cửu
khiếu, cùng là cửu khiếu nhưng thực lực lại chênh lệch với nhau một trời một vực, trong chiến báo của Lục Phiến môn cũng không nói rõ.” Sở Vân
Vũ cười xen vào, “Các ngươi nói Vô hình kiếm có bắt chước Bạch Thất Cô,
độc chiến mấy người hay không?”
Mạnh Kỳ lắc đầu: “Chắc là không, ta nghĩ Hà Cửu sẽ bắt đầu khiêu
chiến từ người có xếp hạng thấp nhất, dùng xa luân chiến từ từ tích lũy
khí thế, sau đó sẽ đấu với Vương đại công tử để tìm cơ hội đột phá.”
Vương Tái trầm ngâm: “Nếu không có Tính tẫn thương sinh và Tuyệt Kiếm tiên tử, cũng không phải là không có khả năng, Đông Hải kiếm trang ‘Vô
hình vô tướng kiếm khí’ được coi là một trong năm công pháp quần chiến
hàng đầu, Hà Cửu từng giết ba cửu khiếu liên thủ, đương nhiên, đều là
cửu khiếu từ hạng mười Nhân bảng trở xuống.”
Này...... Mạnh Kỳ hít một cái, còn có chuyện này nữa?
Hắn hầu như không biết gì về Đông Hải kiếm trang công pháp, ghi chép
chiến tích trên Nhân bảng lại có hạn, chỉ ghi lại những chiến tích oanh
liệt nhất mà thôi, chuyện Hà Cửu bị vây công e là do chính y ước chiến
với người ta.
Xem ra phải tìm Lục Phiến môn lấy tư liệu Hà Cửu chi tiết hơn một chút ......
Luận võ Dĩnh thành tiếp tục tiến hành, nhưng sau vụ Bạch Thất Cô,
không còn ai dám khiêu chiến mấy người Mạnh Kỳ nữa, đến cuối cùng, Mễ Tử Kính nhích lại gần, mỉm cười: “Thất di vội trở về củng cố cảnh giới,
nên hơi thất lễ, tại hạ thay mặt người cảm ơn hai vị.”
Thấy hai người Mạnh Kỳ và Nghiêm Xung lộ vẻ không có gì, y nói tiếp:
“Mễ gia và Bạch gia có quan hệ thông gia với nhau, đồng khí liên chi,
chuyện Thất cô đột phá là việc trọng đại của Mễ gia ta, tại hạ xin mời
mấy vị tới hàn xá tiểu ẩm mấy chén, có vị bằng hữu cũng muốn gặp các
vị.”
“Bằng hữu gì?” Mạnh Kỳ hỏi.
Mễ Tử Kính lại cười: “Gặp thì biết, giờ nói ra chẳng còn gì là bí mật.”
Vẻ mặt y khá là hài hước.
Gặp cũng đâu có chết, Mạnh Kỳ biết Mễ gia có ngoại cảnh cường giả,
nên chẳng chút lo lắng cho an nguy bản thân, khẽ bàn với đám Vương Tái,
sau đó lên xe ngựa của Mễ gia, tới gia trạch Mễ gia ở bên bờ Huệ Thủy.
Huệ Thủy chỉ là một con sông nhỏ, chỉ thuyền nhỏ mới lưu thông được,
gia trạch Mễ gia tường trắng ngói đen, hòn giả sơn hồ nước, dạng nhà
vườn Giang Đông chính tông.
Mễ Tử Kính dẫn bốn người tới một thiên viện, dù đang là mùa đông lạnh giá, nhưng nơi đây lại có hoa nở rực rỡ, muôn hồng nghìn tía, thơm nức
mũi.
“Ta sống nhờ ở Mễ gia, nhưng chưa từng tới chỗ này.” Vương Tái khẽ nói.
Nghĩ kĩ sẽ thấy cũng bình thường, Mễ gia quá rộng, phòng xá liên
miên, Vương Tái là khách lạ, không có khả năng được đi lại khắp nơi, chỗ không được tới chắc chắn rất nhiều.
Vào phòng khách, Mạnh Kỳ thấy ba nam một nữ, một người ngồi ngay ngắn trên cùng, diện mạo hiên ngang, tư thái trầm ổn, ẩn hiện cao ngạo,
người mặc cẩm bào, tay đeo ban chỉ, ngọc bội, trông rất quý khí.
Người này mày kiếm mắt sáng, Mạnh Kỳ nhìn rất quen, nhưng không nhớ ra được là ai.
Sau lưng hắn có một người đứng hầu, mặc đồ đen, đội mũ sa, mặt trắng
không râu, có vẻ không muốn bị ai chú ý, nhưng đám Mạnh Kỳ lại chú ý tới y trước nhất, vì không nhìn ra sâu cạn của y!
Bên trái ngồi một nam một nữ, nam ngũ quan tục tằn nhưng cũng không
khó coi lắm, tuổi còn trẻ, thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp
áo, nữ mày cong mắt nhỏ, mặt trái xoan, môi anh đào, khí chất nhẹ nhàng
như nước.
“Gia muội Tử Đinh.” Mễ Tử Kính giới thiệu nữ tử trước, sau đó chỉ qua nam tử tục tằn, “Bạch gia Bạch Văn Viễn, con trai gia chủ, cháu ruột
Thất Cô.”
Bạch Văn Viễn...... Mạnh Kỳ nhìn lại người kia, vô cùng cố gắng nén nhịn cười trong bụng.
“Những người này ta không cần giới thiệu chứ, hai người hẳn cũng nhìn thấy cả rồi.” Mễ Tử Kính mỉm cười.
Bạch Văn Viễn và Mễ Tử Đinh đương nhiên đều có tham gia xem luận võ,
nhưng ngồi ở khán đài khác, hai người đứng dậy, chào Mạnh Kỳ và Nghiêm
Xung.
“Vị này là?” Vương Tái biết Mễ Tử Kính cần một cái cớ để giới thiệu.
Mễ Tử Kính nghiêm mặt: “Vị này là tam hoàng tử đương triều, Tấn thân vương Triệu Nghị.”
Thì ra là anh trai của Triệu lão ngũ, hèn gì nhìn thấy quen quen, mặt mày cũng giống nhau nhỉ...... Mạnh Kỳ khó hiểu, tên này tới Dĩnh thành
làm gì?
Hắn vốn không sợ hoàng quyền, chỉ xem đấy là một thế lực rất lớn, cần phải kiêng kị mà thôi.
Triệu Nghị khẽ vuốt nhẫn ngọc trên tay, đứng dậy, cười ấm áp: “Nghe
Hưng Vân chi yến, cô không nén được, rời khỏi kinh tới Dĩnh thành, hôm
nay được gặp các vị hảo hán, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Ở trước mặt ta tự xưng vương...... Triệu lão ngũ còn biết làm người hơn ngươi! Mạnh Kỳ nghĩ.
Thật ra, lời lẽ của Triệu Nghị là đã rất chân thành, nếu là trước
đây, Mạnh Kỳ chắc chắn sẽ chẳng nghĩ gì kẻ, nhưng mà con người sống trên đời, sợ nhất là thời gian, thời gian qua hắn đã gặp Triệu Hằng, so với
Triệu Hằng, Triệu Nghị lại trở thành quá cao ngạo.
Thấy Triệu Nghị chiêu hiền đãi sĩ, Nghiêm Xung có mấy phần vừa lòng,
mất tự nhiên đáp lại: “Không ngờ Hưng Vân chi yến lại đưa tới Chân
Long.”
So với tư thái cao thủ của Nghiêm Xung, Sở Vân Vũ lại có cảm giác
được yêu mà kinh, vội vã: “Được Tấn vương khích lệ, thật sự là vinh hạnh ba đời của tại hạ, nhưng võ công của tại hạ thực là không đáng nhắc
đến.”
Woa, nói kiểu này còn tự khoe khoang ghê gớm hơn ta nữa...... Mạnh Kỳ khinh thường nhìn Sở Vân Vũ, rõ ràng nhìn ra cái vẻ biểu diễn của đối
phương.
Vương Tái mặt không thay đổi, theo đúng quy củ của Nho môn hành một lễ, thái độ không lạnh không nóng.
“Tấn vương là tới xem Hưng Vân chi yến?” Mạnh Kỳ chào xong, hỏi.
Triệu Nghị mỉm cười gật đầu: “Nhân bảng lần này mạnh hơn trước đây
rất nhiều, mười người đứng đầu đều là ngoại cảnh trong tương lai, cuộc
tụ hội như vậy, làm sao không khiến bao nhiêu người để ý?”