Liễu Triêu
Hoa vội vàng hối thúc lão hồ yêu đi nhanh một chút, chỉ cần ra khỏi
Thiên Nguyên tông trong vòng nửa canh giờ, như vậy không có ai ở đây có
thể làm gì được lão. Lão hồ yêu sờ sờ đỉnh đầu nàng, thở dài một tiếng
rồi cũng không trì hoãn thêm nữa, một quầng kim quang chợt lóe sau đó
lão liền biến mất.
Liễu Triêu
Hoa nhìn quanh hang đá trống trơn một lượt, nàng cũng không định sẽ trả
lại Bích Thanh Kiếm ngay bây giờ, dù sao cũng phải chờ tới khi người
khác nhìn thấy Bích Thanh Kiếm đang ở trong tay nàng mới ổn. Liễu Triêu
Hoa chậm chạp di chuyển xe lăn ra khỏi hang đá, ý muốn kéo dài thời gian ở trên đường thêm nửa canh giờ, đợi đến khi các trưởng lão phát giác ra người trong hang đã biến mất.
Nhưng nàng không hề biết rằng lúc này từ trên xuống dưới Thiên Nguyên tông đang khẩn trương lùng bắt nàng.
Liễu Triêu
Hoa vừa ra khỏi hang, mới đi vào núi Chính Nguyên chưa được mười phút,
đã bị mấy đệ tử của Thiên Nguyên tông phát hiện. Một đệ tử cầm kiếm đi
tới, nhìn thấy Bích Thanh Kiếm trong tay Liễu Triêu Hoa thì ánh mắt trở
nên rét lạnh, hắn dừng ở cách đó mười bước chân, nhìn nàng rồi dùng
thanh âm cứng rắn nói: “Nhị cô nương, chưởng môn mời ngươi đến chính
đường.”
Liễu Triêu
Hoa nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của thanh niên kia thì
hơi cảm thấy kỳ quái, nàng nhận ra người này là một đệ tử có quan hệ
tương đối tốt với Phó Nguyên, chẳng lẽ bởi vì nàng làm cho Phó Nguyên
bất tỉnh nằm trên đất mà hắn liền phẫn hận không thôi?
Liễu Triêu Hoa trong lòng nghi ngờ nhưng vẫn chậm rãi gật đầu, đáp một tiếng “Được”.
Thanh niên
kia cũng không tới gần, ánh mắt lộ vẻ đề phòng nhìn Bích Thanh Kiếm
trong tay Liễu Triêu Hoa, lạnh lùng nói: “Kính xin nhị cô nương giao
Bích Thanh Kiếm ra đây.”
Liễu Triêu
Hoa thoáng kinh ngạc một chút sau đó liền bình tĩnh trở lại, cười lễ
phép một tiếng, tùy ý cầm thanh kiếm đưa đến trước mặt hắn. Bích Thanh
Kiếm vù vù rung động không ngừng, thân kiếm trong suốt phát ra ánh sáng
màu xang lục, quầng sáng nhu hòa tựa hồ có vẻ lưu luyến quấn quanh bàn
tay của Liễu Triêu Hoa, giống như chính nó cũng không muốn nàng giao
mình cho người khác.
Liễu Triêu
Hoa thấy thanh niên kia tỏ vẻ đề phòng lại không chịu tiến lên cầm kiếm
thì khẽ cười một tiếng, trong đôi mắt trong suốt của nàng không có bất
cứ một tia tham lam hoặc không cam lòng nào, nàng cực kỳ ung dung nhẹ
nhàng thả Bích Thanh Kiếm trên mặt đất, điều khiển xe lăn lui lại ba
thước, nhìn về phía thanh niên cười nói: “Như vậy thì chắc ngươi dám cầm kiếm lên chứ?”
Gương mặt
thanh niên kia hết xanh rồi lại đỏ, hắn trầm mặc, cẩn thận bước mấy bước về phía trước. Có lẽ bởi vì bị Liễu Triêu Hoa vứt bỏ nên Bích Thanh
Kiếm nằm trên mặt đất rung lên vài tiếng như đang than khóc sau đó liền
yên lặng, ánh sáng xanh biếc như hoa xuân phát ra từ thân kiếm cũng mờ
đi, không khí xung quanh trở nên nặng nề.
Chàng thanh
niên nhặt thanh kiếm lên không tốn chút sức lực nào, hắn giao kiếm cho
các đệ tử đi cùng phía sau, nhìn Liễu Triêu Hoa với ánh mắt lạnh như
băng và nói: “Nhị cô nương, mời nhanh chóng đi theo chúng ta. Chưởng môn và các vị trưởng lão đều đang chờ ngươi.”
Rốt cuộc
cũng đến lúc này, Liễu Triêu Hoa rũ mắt, đôi môi ướt át thậm chí còn hơi dịu dàng mỉm cười, nàng đẩy xe lăn đi trước các đệ tử, mặc cho bọn họ ở sau lưng cầm kiếm chĩa về phía mình.
Xe lăn đi
cũng thật nhanh, chẳng mấy chốc mà chính đường của Thiên Nguyên tông đã
hiện ra trước mắt, đại sảnh rộng như vậy nhưng lúc này chật kín người,
ngồi ở chính giữa phía trên là chưởng môn phụ thân và mẫu thân, các ghế ở hai bên trái phải đã có các trưởng lão ngồi kín, ngoài ra còn có các đệ tử thân tín của bọn họ đứng tụ tập phía sau.
Ánh mắt Liễu Triêu Hoa dừng lại ở một chiếc cáng phủ vải trắng đặt giữa nội đường,
bên dưới lớp vải rõ ràng là thân hình của một nam tử. Trong lòng nàng
liền nổi lên nghi ngờ, đồng thời khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mấy
trăm người xung quanh và cả sắc mặt trắng bệch của Liễu Triêu Dương đang đứng sau lưng Căng Uyển, Liễu Triêu Hoa cảm thấy căng thẳng, trong lòng có một dự cảm rất xấu.
Người nằm trên cáng, chẳng lẽ là Phó Nguyên?
Dường như là muốn giải đáp nghi ngờ của nàng, Liễu Tân Chi lúc này sắc mặt tái nhợt, cho người vén tấm vải trắng lên.
Gương mặt
tái xanh của Phó Nguyên chậm rãi hiện ra trước mắt Liễu Triêu Hoa, sắc
mặt nàng lập tức tái nhợt đi, thân thể hơi lung lay, trong mắt không
giấu được vẻ kinh ngạc nhìn về phía Liễu Triêu Dương đang nhào vào lòng
Căng Uyển khóc rống lên.
Đây…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ lúc Liễu
Triêu Hoa vào cửa, Liễu Tân Chi luôn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, vừa
rồi thấy ánh mắt nàng không giấu được kinh ngạc, hắn liền suy đoán nàng
có thể cũng không biết chuyện này, cho nên trong lòng Liễu Tân Chi mới
hơi buông lỏng một chút. Hắn sắp xếp lại lời nói, đang định mở miệng thì bên cạnh đã có người giành nói trước.
Giang Mạc An lạnh lùng nhìn Liễu Triêu Hoa, đáy mắt tựa như ẩn chứa đao kiếm chĩa
vào nàng, hắn quát lên: “Liễu Triêu Hoa! Ngươi khai thật cho ta! Làm thế nào ngươi có được Bích Thanh Kiếm? Ngươi giết Phó Nguyên như thế nào?”
Liễu Triêu
Hoa sau khi kinh ngạc liền rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh, nàng nhìn
thi thể của Phó Nguyên trên mặt đất, đôi mắt trong veo tràn ra vẻ bi
thương áy náy.
Sắc mặt Liễu Tân Chi lập tức trầm xuống, hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giang Mạc An, mở miệng chất vấn: “Giang trưởng lão, ngươi nói như vậy là ý
gì?”
Giang Mạc An liếc Liễu Tân Chi một cái, giở giọng khích bác ly gián: “Bản thân ta
còn đang muốn hỏi chưởng môn như vậy là có ý gì, chẳng lẽ ngài muốn ở
trước thi thể của Phó Nguyên và bao nhiêu đệ tử ở đây, bao che cho nữ
nhi thân sinh của mình!”
Liễu Tân Chi cảm thấy đỉnh đầu bị chụp một cái mũ vừa lớn vừa nặng, không cho hắn có cơ hội giải thích. Liễu Tân Chi lập tức đứng dậy, sắc mặt xanh mét nhìn về phía Giang Mạc An, ngón tay run rẩy chỉ vào hắn tức giận đến mức
không nói ra lời.
“Bích Thanh
Kiếm là ta lấy, nhưng Phó Nguyên sư huynh không phải do ta giết.” tiếng
nói sang sảng đều đều vang lên khiến cho tất cả mọi người trong sảnh đều kinh ngạc nhìn về phía này. Ánh mắt Liễu Triêu Hoa thâm trầm làm cho
người ta không nhìn rõ tâm tình của nàng, Liễu Triêu Hoa quét mắt về
phía Liễu Triêu Dương lúc này đang ngẩng đầu lên, ý muốn ra hiệu cho tỷ
tỷ đừng mở miệng giải thích. Đợi khi tất cả mọi người yên tĩnh trở lại,
nàng mới nói: “Không nói đến việc ta không có động cơ giết người, chỉ
nói đến giao tình từ trước đến nay giữa ta và Phó Nguyên sư huynh, ta
tuyệt đối sẽ không chặt đứt hai tay của huynh ấy, làm ra loại chuyện độc ác như vậy.”
Ánh mắt Liễu Tân Chi liền sáng ngời, đám đệ tử xung quanh các vị trưởng lão tuy vẫn
còn nghi hoặc, nhưng ánh mắt nhìn về phía Liễu Triêu Hoa đã không còn
bén nhọn như trước.
Cả sảnh
đường yên tĩnh lại, các trưởng lão dùng ánh mắt ngầm trao đổi với nhau.
Đúng lúc này, Hách Lăng bước ra từ trong đám người phía sau, trên mặt
hắn tỏ vẻ không phục: “Ngươi vì sao lại không có động cơ?”
Liễu Triêu Hoa chuyển quá tầm mắt, vô cùng bình tĩnh nhìn hắn.
“Ngươi vì
muốn có Bích Thanh Kiếm, cho nên đã không từ thủ đoạn mà giết Phó
Nguyên. Hơn nữa bởi vì Phó Nguyên thích Liễu Triêu Dương, không có tình
cảm với ngươi, cho nên ngươi vì yêu sinh hận, sau khi giết Phó Nguyên
mới chặt đứt hai cánh tay của hắn để hả giận. Ta và Phó Nguyên mặc dù có chút va chạm, nhưng cũng coi như có giao tình, đời này nếu không thể
giết ngươi báo thù cho hắn, sẽ phụ tình nghĩa huynh đệ với hắn!” từng
câu từng chữ của Hách Lăng đều chính nghĩa trùng trùng, một vài đệ tử
cấp thấp không khỏi nhìn hắn với ánh mắt vui mừng.
Liễu Triêu
Hoa lẳng lặng nghe mấy lời chính nghĩa của Hách Lăng, chờ cho đến khi
hắn nói xong, trên mặt nàng vẫn bình tĩnh, khóe môi còn nở nụ cười lạnh, ánh mắt thâm trầm tối đen như phủ sương mù khiến cho người khác nhìn
không ra tâm trạng của nàng. Nhưng mà Hách Lăng lại lại cảm giác được,
ánh mắt này của nàng khiến cho đáy lòng người ta phát run.
Liễu Triêu
Hoa dùng thanh âm trong trẻo chậm rãi nói ra từng câu từng chữ, nàng
nhìn Hách Lăng khóe môi nhếch lên ý cười lạnh lẽo và châm chọc: “Ngươi
nói rất hay, chỉ là ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
Ánh mắt Hách Lăng hơi lay động, hắn đứng đó khinh khỉnh nhìn về phía Liễu Triêu Hoa giống như đang nhìn một hạt bụi tầm thường.
Liễu Triêu
Hoa không thèm để ý tới việc Hách Lăng giả vờ khinh thường nàng, chỉ
nhìn Liễu Tân Chi dịu dàng nói: “Phụ thân, người có nhớ bảo ngọc phòng
thân người tặng nữ nhi khi nữ nhi còn nhỏ không?”
Ánh mắt Liễu Tân Chi hơi nghi hoặc sau đó liền sáng ngời, hắn gật đầu với mọi người: “Năm xưa khi tu vi của ta còn thấp kém, sư phụ từng đặc biệt chế tạo
cho ta một bảo ngọc phòng thân, lúc Triêu Hoa còn nhỏ, ta đã tặng lại
cho nó.”
Liễu Triêu
Hoa quay về phía Liễu Triêu Dương lúc này vẫn đang còn ngơ ngác, nháy
mắt một cái, vốn là hi vọng không cao, ai ngờ Liễu Triêu Dương lại vượt
ngoài mong đợi mà nhanh chóng lao ra giống như một mũi tên, lập tức vung kiếm chém về phía Hách Lăng. Chiêu thức Liễu Triêu Dương dùng chính là
sát chiêu, nếu không làm đối phương bị thương thì phản lực cũng sẽ làm
hại chính mình, nàng thẳng tắp đâm kiếm vào lưng Hách Lăng.
Keng một
tiếng vang lên, Liễu Triêu Hoa tỏ vẻ bí hiểm nhìn về phía Hách Lăng lúc
này còn đang kinh ngạc, ngay sau lưng hắn là Liễu Triêu Dương với vẻ mặt lạnh lùng, dưới chân nàng còn có mấy mảnh kiếm bị gãy.
Mọi người
trong sảnh đều nhìn rõ ràng, một chiêu đoạt mạng kia là do quầng sáng
màu lam nhạt bao phủ quanh thân Hách Lăng chặn lại.
Liễu Triêu
Hoa nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Hách Lăng, cười mà như không cười,
chậm rãi nói: “Ta cũng không biết từ khi nào mà bảo ngọc phòng thân ta
đưa cho Phó Nguyên sư huynh lại ở trên người ngươi?”
Hách Lăng
nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Liễu Triêu Hoa mà cả người không khỏi run lên, cảm giác được ánh mắt bốn phía đổ dồn về phía mình, ánh mắt hắn
nhìn về phía Liễu Triêu Hoa đã không nén được mà nổi lên sát ý.
Liễu Triêu
Hoa khẽ vung tay, bảo ngọc liền bay ra khỏi ngực áo Hách Lăng rồi rơi
vào lòng bàn tay nàng, nàng nắm bảo ngọc trong tay, nhìn Hách Lăng nói
một cách ẩn ý: “Chẳng qua là chắc ngươi cũng không biết, bảo ngọc này
còn có tên riêng, gọi là Niệm Ân Ngọc(1), mỗi khi chủ nhân nó bảo vệ bị chết, nó sẽ ghi lại bộ dạng của người đó trước khi chết. Ta nghĩ…”
(1) Niệm Ân: nghĩa là “nhớ ơn”, ý chỉ khối ngọc có thể ghi lại hình ảnh của chủ nhân.
Liễu Triêu
Hoa cố ý dừng lại một chút, sau đó mới nói: “Bảo ngọc này nhất định có
thể cho ta xem được một vài chuyện mà ta muốn biết, Hách sư huynh, ngươi thử nói xem?”
Những tia
sáng êm dịu màu lam nhạt từ từ phát ra từ những khe hở giữa các ngón tay của Liễu Triêu Hoa. Hách Lăng thấy khóe môi Liễu Triêu Hoa hơi cong lên tựa như ẩn chứa ý vị sâu xa, hơn nữa ánh mắt nàng còn lạnh lẽo và cực
kỳ tự tin, bỗng nhiên cả người hắn bật lên, trong miệng hét to: “Ngươi
là hung thủ giết người lại dám vu khống ta!”. Vừa nói cổ tay hắn vừa
chuyển, một vật nhọn mang theo hàn khí lạnh như băng thẳng tắp phóng về
phía Liễu Triêu Hoa.
Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, Kim Chung Tráo hộ thể xuất hiện quanh mình
Liễu Triêu Hoa chắn lại vật nhọn kia, tuy nhiên nàng cố ý để lại một khe hở, khiến cho vật nhọn giữ nguyên phương hướng đâm thẳng vào bảo ngọc
trên tay nàng.
Bảo ngọc vỡ
ra rơi xuống mặt đất, mảnh vụn văng đến bên chân mọi người. Liễu Triêu
Hoa mặt không chút thay đổi thờ ơ vuốt ve một thanh phi đao trong tay,
bỗng nhiên cười lớn nói: “Vừa rồi ta chỉ nói đùa mà thôi, Hách sư huynh
cần gì suốt ruột như thế? Có phải ngươi không tiếc lấy tính mạng của ta
cũng muốn phá hỏng bảo ngọc này?”
Liễu Triêu
Hoa nở nụ cười thản nhiên nhìn về phía Hách Lăng, hắn thoáng chốc liền
tỉnh ngộ, chỉ vào Liễu Triêu Hoa phẫn nộ quát: “Tiện nhân, ngươi dám
dùng kế khích ta!”
Tầm mắt Liễu Triêu Hoa xẹt qua thi thể của Phó Nguyên trên mặt đất, tỏ vẻ bình thản
nói: “Ta cho tới bây giờ đều nói sự thật, ta từng đến tìm Phó Nguyên sư
huynh để mượn Bích Thanh
Kiếm, tiếc
rằng sư huynh không đồng ý, cho nên ta hẹn huynh ấy vào rừng, dùng pháp
thuật khiến huynh ấy bất tỉnh nằm trên mặt đất rồi lấy kiếm rời đi, lần
này sư huynh gặp bất trắc, nhất định là sau khi ta rời đi có kẻ đã giết
huynh ấy.”
Vừa nói, nàng vừa nhìn thẳng về phía Hách Lăng.
“Tiện nhân
kia, chuyện tới nước này còn dám vu khống ta!” Hách Lăng hai mắt dữ tợn
rút kiếm muốn xông lên, Liễu Triêu Hoa cười mà không cười nói: “Ta chưa
từng chỉ đích danh người nào, Hách Lăng sư huynh cần gì kích động như
thế, định nhảy ra thừa nhận mình là hung thủ sao?”
Kiếm khí
lạnh thấu xương phóng tới, vừa cách Liễu Triêu Hoa ba trượng liền bị bắn ngược trở lại, phản lực mạnh mẽ đánh vào người Hách Lăng làm hắn văng
ra, va vào cột đá trong chính đường, nhất thời khiến hắn phun ra một
ngụm máu tươi. Dường như bị dồn đến đường cùng nên mất đi lý trí, vẻ mặt hắn trở nên dữ tợn, Hách Lăng đưa tay chỉ vào Liễu Triêu Hoa thê lương
nói: “Ngươi nói láo! Ta rõ ràng nhìn thấy Phó Nguyên vô cùng thoải mái
giao Bích Thanh Kiếm cho ngươi!”
Cả sảnh đường lặng như tờ.
Tất cả mọi người im lặng nhìn Hách Lăng giống như đang nhìn một người chết.
Khí thế hung tợn của hắn đột ngột biến mất, Hách Lăng từ từ mở to mắt, có chút luống cuống nhìn bốn phía, mấy lần mở miệng cũng không nói được lời nào.
Liễu Triêu
Hoa đặt khuỷu tay lên tay vịn của xe lăn chống cằm nhìn hắn, nụ cười
trên mặt nàng càng rõ nét nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, tiếng nói
trong trẻo lạnh lùng của Liêu Triêu Hoa vang vọng trong chính đường ẩn
chứa hàm ý: “Ha…thì ra Hách Lăng sư huynh là tận mắt nhìn thấy…”
“Thật là xấu hổ, lại nói dối trước mặt phụ thân và mẫu thân.” Liễu Triêu Hoa vẫy tay một cái, những mảnh ngọc vỡ nằm vương vãi bốn phía liền bay trở lại
trong tay nàng. Nàng rũ mi xuống che đi đáy mắt sâu thẳm, đồng thời chậm rãi loay hoay với những mảnh ngọc trong tay, nhìn động tác như là muốn
hợp chúng lại với nhau.
“Ta dùng
khối ngọc này để đổi lấy lời hứa của Phó Nguyên sư huynh, để huynh ấy
cho ta mượn kiếm.” Liễu Triêu Hoa dừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là
không nghĩ đến, huynh ấy cho ta mượn kiếm xong lại hỏi lí do. Ta vốn là
làm một việc bí mật, thật sự không tiện cho huynh ấy biết, cho nên ta
mới dùng pháp thuật làm huynh ấy bất tỉnh ngay tại chỗ.”
“Không nghĩ
tới lại hại huynh ấy mất mạng.” động tác ngón tay của Liễu Triêu Hoa vô
cùng chậm chạp, vẻ mặt rất là nghiêm túc, nếu như không phải cảnh tượng
trước mắt vô cùng lạ thường, có lẽ mọi người cũng chỉ nghĩ nàng đang
chuyên tâm ghép một món đồ chơi trẻ con.