“Ta có thể mở miệng nói chuyện hay sao chứ!”, Liễu Triêu Hoa vừa đưa hai tay ôm lấy cổ họng của mình thì đã bị Sa La túm lấy, kéo cao lên quá đỉnh đầu nàng. Hắn còn tỏ vẻ rất “công bằng”, rất “dân chủ” mà chờ nàng ba giây, sau đó mới nghiêm túc nói: “Cuối cùng nàng cũng đồng ý.”. Nói rồi hắn liền cúi người xuống hôn lên môi Liễu Triêu Hoa, một mặt thỏa sức hôn, mặt khác các ngón tay hắn nhẹ nhàng nhanh nhẹn lướt qua những nút thắt trên y phục nàng.
Liễu Triêu Hoa giận dữ và xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, nàng hung hăng cắn vào đầu lưỡi đang dây dưa của hắn một cái mới làm cho hắn rên lên một tiếng mà lùi lại. Liễu Triêu Hoa giãy ra khỏi vòng tay của hắn, trong lúc vô cùng giận giữ nàng trở tay vung một cái tát vào mặt Sa La.
Tuy nhiên thanh âm của cái tát không vang lên như dự kiến, cổ tay trắng nõn non mịn của Liễu Triêu Hoa đã bị bàn tay to lớn của Sa La giữ chặt, trên mu bàn tay hắn nổi đầy gân xanh, hắn dùng lực rất mạnh như muốn bóp nát cổ tay nàng.
Trong con ngươi đen kịt của Sa La dường như nổi lên bão táp kinh người, giống như con sư tử bị chọc giận, ánh mắt hắn nhìn Liễu Triêu Hoa có vẻ nặng nề. Sa La cất giọng thong thả, mỗi tiếng gằn trầm thấp của hắn tựa như cái chày nặng nện từng nhát vào lòng nàng: “Phản kháng cũng vô ích, nàng chọc ta tức giận rồi.”
Liễu Triêu Hoa dùng sức vặn vẹo cổ tay, kết quả làm tay mình trật khớp, cảm giác đau đớn khiến chân mày nàng cũng nhíu chặt.
Sa La kéo hai tay của nàng lên cao, trực tiếp xoay người Liễu Triêu Hoa lại, làm cho nàng đưa lưng về phía hắn. Một tay hắn giữ lấy cổ áo của nàng, dùng sức xé toạc ra, một tấm lưng trần trắng như tuyết liền hiện ra trước mặt Sa La.
Thân hình cường tráng của Sa La liền đè lên người nàng, hắn hung hăng cắn vào vành tai của Liễu Triêu Hoa, dùng lực rất mạnh tựa như muốn cắn đứt tai nàng.
Liễu Triêu Hoa đau đến mức cả người run lên, Sa La vẫn không buông tha cho nàng. Hắn vừa nhả vành tai của nàng ra liền cắn tiếp vào lưng, cảm giác đau đớn theo từng nhát cắn của Sa La chạy dọc từ xương sống mà lan tràn xuống dưới. Sa La dừng lại ở xương cụt của nàng, rồi dùng đầu lưỡi ấm nóng nhẹ nhàng đánh vòng ở đó, khiến cho Liễu Triêu Hoa cảm thấy từng đợt run rẩy truyền tới.
Ngoài cửa, cách đó một trăm thước…
“Điện hạ động dục.”, hai con mắt của Hắc Miêu tràn đầy sự kích động.
“Điện hạ rốt cuộc cũng muốn giao phối.”, Bạch Quạ cũng kích động.
“Vậy… bây giờ ai sẽ đi báo tin đó cho điện hạ?”, Nguyệt Mãn chậm rãi hỏi.
Hắc Miêu sửng sốt quay đầu nhìn lại.
Bạch Quạ chợt ngẩn ra, cũng quay đầu nhìn lại phía sau.
Thấy hai con yêu quái đều quay đầu nhìn lại, Nguyệt Mãn cũng quay lại đằng sau.
Đoàn Đoàn lúc này đang cầm một quyển sách tình cờ đi ngang qua, bỗng nhiên thấy ngoài cửa viện của điện hạ lấp ló ba cái đầu của ba con yêu quái, Hắc Miêu bám trên người Nguyệt Mãn, Bạch Quạ đậu trên đầu Hắc Miêu.
Chẳng lẽ…
Trong lòng Đoàn Đoàn liền dâng lên một loại dự cảm không tốt. Dựa vào nguyên tắc càng ít dính vào chuyện phiền toái bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, phản ứng đầu tiên của Đoàn Đoàn là làm bộ như không nhìn thấy gì rồi liền bước nhanh rời khỏi. Kết quả là còn chưa kịp biến suy nghĩ thành hành động thì cả ba con yêu quái đang bám ở cửa đã đồng loạt quay đầu lại nhìn nó bằng ánh mắt khẩn thiết bức người.
Ánh mắt đó khiến cho Đoàn Đoàn trong lòng cả kinh, nó có chút ngập ngừng chào hỏi một tiếng: “Đều ở đây à, các ngươi đang bận thì phải, ta đi trước đây.”.
Đoàn Đoàn vừa mới giơ chân muốn bước đi, Hắc Miêu đã nhếch miệng, làm lộ ra một cái răng nanh trắng sắc nhọn lóe sáng, tỏ vẻ ý vị thâm trường gọi một tiếng: “Đoàn Đoàn…”.
Đoàn Đoàn cả kinh, ngũ quan cũng muốn xoắn lại với nhau, nó vội vàng đưa tay che kín hai mắt của mình đồng thời thét lớn: “Ta không thấy gì hết! Ta không nhìn thấy các ngươi đang rình coi điện hạ giao phối!”.
Thông thường khi nói “ta không nhìn thấy” cũng có nghĩa là ta đã thấy toàn bộ…
Đoàn Đoàn vô cùng bi thương…Bây giờ nó mới thấy vừa rồi mình chỉ cần trực tiếp hỏi bọn chúng đang làm gì là tốt rồi…
Hắc Miêu: “…”.
Bạch Quạ: “…”.
”Nếu như là không nhìn thấy gì thì vừa khéo có một việc muốn giao cho ngươi đây.”, Nguyệt Mãn nở một nụ cười được cho là lương thiện, chỉ là khi nhìn thấy nụ cười này cả người Đoàn Đoàn lại run lên.
Hắc Miêu giơ lên một cái chân màu đen lông xù mềm mượt của mình, xoạt một tiếng xòe ra móng vuốt vừa sắc vừa nhọn: “Chuyện này chỉ có ngươi mới có thể làm a…”.
Trong phòng, mái tóc dài đỏ sẫm của Sa La phủ kín trên giường, Liễu Triêu Hoa nhân cơ hội này túm lấy một lọn rồi hung hăng kéo mạnh. Sa La ở phía sau bị đau hít vào một hơi, cơn giận nhất thời bộc phát khiến hắn nhào lên muốn cắn vào môi Liễu Triêu Hoa. Ai ngờ hắn lại nhìn thấy đôi mắt của Liễu Triêu Hoa ngấn nước, một chút ủy khuất xen lẫn quật cường ánh lên trong mắt nàng thoáng chốc liền đả động đến nơi sâu nhất, mềm yếu nhất trong lòng Sa La khiến hắn cảm thấy ngay cả khí lực để hừ một tiếng cũng không có.
Sa La có chút nản lòng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đang mím chặt của nàng vài lần rồi mới dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn hỏi: “Thật sự không muốn giao phối với ta sao?”
Hắn hơi cúi đầu mang theo vẻ ủy khuất khiến người ta đau lòng, tựa như một chiếc móc câu nhỏ vừa quăng ra liền móc vào trái tim Liễu Triêu Hoa rồi nhẹ nhàng kéo một chút, làm nổi lên cảm giác chua xót trong lòng nàng.
Liễu Triêu Hoa há miệng thở dốc, muốn nói cái gì đó nhưng lại bởi vì bị pháp thuật ngăn cản mà không thể nói được.
Sa La nâng tay giải pháp thuật cho nàng, sau đó xoay người nằm xuống bên cạnh, đưa lưng về phía Liễu Triêu Hoa không nhìn nàng.
Liễu Triêu Hoa biết yêu loại khi muốn làm điều gì luôn luôn trực tiếp và thẳng thắn, không giống như nhân loại thường quanh co, bảy rẽ tám quẹo, thăm dò tới lui.
Sa La chính là nam tử như vậy, thật sự làm cho Liễu Triêu Hoa khóc không được mà cười cũng không xong.
Nàng có chút buồn bực khẽ lay bả vai của Sa La một chút, hắn lập tức quay đầu lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm nàng. Liễu Triêu Hoa gãi gãi lỗ tai rồi ho khan hai tiếng tỏ vẻ trấn định nói: “Sa La, ngươi có biết điều kiện tiên quyết khi tình nhân loài người làm loại chuyện này là gì không?”
“Là lưỡng tình tương duyệt(1).”, Liễu Triêu Hoa liền ngượng ngùng đỏ mặt, đôi mắt trong veo không dám nhìn hắn, chỉ thoáng nhìn đi nơi khác: “Ta từng nói ta có một chút thích ngươi, nhưng mà…”.
(1) Lưỡng tình tương duyệt: đây là một thành ngữ hiện đại, đại ý là hai bên đều có tình cảm với đối phương, đều vui vẻ tình nguyện ở bên nhau.
“Nàng lại muốn thuyết phục ta cái gì?”, Sa La bỗng nhiên nhích lại gần, hơi thở nóng bỏng liền phả tới, đôi mắt sâu thẳm của hắn gắt gao nhìn nàng chăm chú.
Liễu Triêu Hoa sửng sốt, ngược lại không biết nên làm thế nào nói tiếp.
Hai mắt Sa La sáng lên: “Mỗi khi nàng muốn thuyết phục ta cái gì thì trước tiên sẽ ho khan hai tiếng.”.
Liễu Triêu Hoa ngạc nhiên, lúc này nàng mới phát hiện ra đúng là mình có thói quen này.
Sa La kéo tay Liễu Triêu Hoa đặt lên ngực mình, lực nắm của hắn mạnh mẽ không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt.
“Ta không biết nhân loại làm sao lại tin vào thứ đạo lý sâu xa khó hiểu như vậy, ta chỉ biết ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nơi này liền đập rất nhanh.”, giọng nói trầm thấp mượt mà của hắn giống như loại rượu ngon nồng đậm nhất, chỉ cần ngửi hương thơm cũng có thể khiến cho người ta say mê.
Tim Liễu Triêu Hoa liền thịch một tiếng rồi đập càng lúc càng nhanh, giống như có thứ gì đó vốn không biết làm thế nào để xác định giờ đây lập tức được xác định.
“Ta vừa gặp nàng đã muốn tiếp cận nàng, tiếp cận được nàng liền muốn cùng nàng giao phối. Như vậy còn chưa đủ hay sao?”, đôi mắt sâu thẳm của Sa La nhìn thẳng vào Liễu Triêu Hoa.
Liễu Triêu Hoa sững sờ, cứng ngắc.
Nàng tự hỏi hắn làm sao có thể sử dụng vẻ mặt đứng đắn này mà nói ra những lời lưu manh như vậy.
“Chuyện này không phải là sâu xa khó hiểu, tình yêu trên đời thật sự có tồn tại, cho dù chỉ có vài ba tháng đi nữa.”, Liễu Triêu Hoa vừa nghiêm túc nhìn hắn vừa nói.
Sa La tỏ vẻ khinh thường: “Vài ba tháng gì đó làm sao có thể so sánh với quan hệ phu thê cả một đời? Với ta mà nói, giao phối rồi sinh hài tử mới là chuyện phối ngẫu phải làm.”.
Cái này gọi là đàn gảy tai trâu a.
Liêu Triêu Hoa quay mặt đi mặc kệ hắn.
Sa La nhíu mày, vươn cánh tay dài kéo Liễu Triêu Hoa vào trong ngực mình: “Nàng lại đang tức giận ư?”.
Nữ tử nhân loại đúng là phiền toái, chỉ vì một số chuyện không giải thích được mà liền giận dỗi rồi không thèm để ý đến người khác. Nghe được câu hỏi của Sa La, Liễu Triêu Hoa mở mắt: “Khi nào ngươi hiểu được rồi thì hãy đến tìm ta nói tiếp chuyện thành thân.”.
“Chuyện này thì có liên quan gì đến việc chúng ta sẽ duy trì quan hệ phối ngẫu một đời chứ?”, Sa La nắm lấy cằm của nàng, ép nàng đối mặt với mình.
“Điện hạ…có cấp báo!”, giọng nói của Đoàn Đoàn rõ ràng mang theo vẻ run rẩy.
Sa La nhíu mày, mặt không chút thay đổi đứng dậy đi ra ngoài. Hắn đưa lưng đẩy cửa phòng đóng lại, nhìn Đoàn Đoàn đang đứng ở cửa viện co đầu rụt cổ mà khẽ nhíu mày.
Hắc Miêu lúc này liền từ chỗ núp bước ra nghiêm túc nói: “Điện hạ, Đại hộ pháp của Kim Hải Giao Long đến đây.”
“Hắn đến làm cái gì?”
“Thần không biết, nhưng mà không có ác ý, đã ở ngoài Thất Phong đợi rất lâu rồi ạ.”, Hắc Miêu khó hiểu thì thào: “Đại hộ pháp không phải mấy trăm năm trước đã bị Thiên Nguyên Tông bắt giam rồi sao, vậy mà còn có thể trở về.”
Sa La nhíu mày hơi suy tư một lát mới nói: “Cho hắn vào đi, tiện thể đưa hai người của Thiên Nguyên Tông kia vào luôn.”.
Hắc Miêu đáp một tiếng “vâng” sau đó túm lấy Đoàn Đoàn cùng nhau rời đi.
Sa La nhìn cửa phòng đã bị đóng lại, đang quay bước định rời đi nhưng nghĩ một chút lại quay vào phòng, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt Liễu Triêu Hoa một cái rồi nói: “Hôm nay dừng ở đây, ngày mai ta lại đến.” Dứt lời, hắn liền xoay người đi ra để lại một mình Liễu Triêu Hoa ở trong phòng đang bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Trong thư phòng, Sa La mặt không chút cảm xúc nhìn đám thuộc hạ đưa một nam thanh niên toàn thân bị hạ cấm chế tiến vào, khi đến trước mặt Sa La chúng mới giải cấm chế ở mắt, mũi, miệng và tai cho hắn.
Nam thanh niên đứng thẳng trước mặt Sa La, chờ đến khi cấm chế được giải, mới chậm rãi mở ra đôi mắt màu vàng kim sáng lấp lánh.
“Đại hộ pháp đến Thất Phong của ta có chuyện gì?”, đôi mắt sâu thăm thẳm của Sa La không hề có một tia gợn sóng.
Nam thanh niên chậm rãi cười: “Lão phu đã sớm không phải là đại hộ pháp của Kim Hải Giao Long nữa, điện hạ có thể cho lão phu ở đây uống chén trà, gặp mặt tôn tử bất hiếu kia của lão phu có được không?”.
Sa La trầm mặc không lên tiếng vung tay lên, Đoàn Đoàn liền tiến lên dâng trà. Nó vừa nhìn thấy chàng thanh niên kia thì chân liền run lên, ngay cả bàn tay đang bưng chén trà cũng run rẩy làm cho nước trà xanh tràn ra ngoài một ít.
Chàng thanh niên nhìn Đoàn Đoàn mà cười: “Ôi, vật nhỏ, lão phu đã sớm không ăn thịt thỏ nữa, chuyển sang ăn gà rồi!”.