Nhất Thế Triêu Hoa

Chương 89: Chương 89: Đại sói xám đến




Nụ cười dịu dàng yếu ớt và đáy mắt trong suốt nhẹ nhàng xao động tựa như những gợn sóng lăn tăn khe khẽ tràn ra của Liễu Triêu Hoa, so với hoa lê trắng nở rộ đón gió càng trong sáng thuần khiết hơn khiến cho con chuột gầy kia nhìn đến ngẩn ngơ.

Nó trợn tròn con mắt như hạt đậu đen nhỏ, chớp cũng không chớp cứ thế nhìn Liễu Triêu Hoa, hồi lâu mới lắp bắp nói: “Đa tạ đạo cô(*) tha mạng”.

(*) Đạo cô: nữ đạo sĩ.

Liễu Triêu Hoa một tay chống cằm, nhìn hai con chuột trên mặt bàn mà nói: “Ta thấy tuổi của các ngươi chắc cũng hơn một trăm đúng không? Có thể tu đến khai thông thần trí, miệng nói tiếng người thật đúng là hiếm có.”. Nàng nhẹ nhàng đưa tay búng nhẹ vào trán con chuột gầy kia một cái, một quầng sáng màu vàng nhạt êm dịu từ đầu ngón tay của nàng phát ra, bao phủ toàn thân con chuột.

Con chuột gầy lăn một vòng trên mặt đất, liền biến thành một bé trai áo xám gầy gò, nó không kìm được vui mừng mà kéo huynh đệ của mình cũng đã biến thành hình người đến trước mặt Liễu Triêu Hoa, nghiêm chỉnh quỳ xuống dập đầu một cái rồi nói: “Đạ tạ đạo cô nãi nãi ban cho nhân thân, tiểu nhân là Bất Nhân, huynh đệ tiểu nhân là Bất Nghĩa xin cúi lạy đạo cô nãi nãi.”.

Hai đứa trẻ áo xám, một gầy một mập, nhất tề dập đầu một cái với Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu Hoa vui vẻ nhận một lễ này, đợi bọn chúng ngẩng đầu lên mới nói: “Nhân thân cũng không phải là cho không các ngươi. Ta cùng với tỷ tỷ ra ngoài không mang theo tùy tùng nên có nhiều bất tiện. Hai ngươi làm bạn với chúng ta một đoạn đường đi, coi như là giải nỗi phiền muộn.”.

Bất Nhân vui mừng nhướn mày, đôi mắt hạt đậu đen nhỏ thoáng chốc liền sáng lên: “Tiểu nhân nhìn ra tu vi của đạo cô cao thâm, nếu không chê tiểu nhân ngu dốt nông cạn, tiểu nhân cùng huynh đệ nhất định sẽ hầu hạ đạo cô thật tốt trên đoạn đường này.”.

Liễu Triêu Hoa phất tay áo một cái, liền nâng huynh đệ hai người đứng dậy: “Đừng gọi đạo cô đạo cô nữa, ta tên Liễu Triêu Hoa, tỷ tỷ tên Liễu Triêu Dương, sau này hãy gọi chúng ta là Liễu nhị cô nương, Liễu đại cô nương.”.

Bất Nhân, Bất Nghĩa đồng loạt khom lưng hành lễ: “Liễu nhị tiểu thư, Liễu đại tiểu thư.”.

Liễu Triêu Dương phì một tiếng bật cười, liếc về phía Liễu Triêu Hoa nháy mắt ra hiệu: “Muội nói xem bọn chúng có giống thư sinh nghèo kiết xác hay không?”.

Liễu Triêu Hoa chỉ cười không nói, Bất Nhân lại ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Triêu Dương, nghiêm túc nói: “Tiểu nhân cùng huynh đệ chính là sinh ra ở trong tủ của một nhà tú tài. Tú tài kia giỏi nhất là giảng lễ nghĩa, mọi người trong vòng mười dặm tám thôn đều tôn kính hắn. Tiểu nhân từ nhỏ đã nhìn theo nên cũng học được rất nhiều.”, Bất Nhân tỏ ra khiêm tốn nhưng lại ẩn chứa một chút kiêu ngạo.

Liễu Triêu Dương vừa cười ra thành tiếng vừa ôm bụng thiếu chút nữa là lăn luôn xuống gầm bàn. Bất Nhân lại không hiểu nàng cười cái gì, trên mặt có chút buồn bực quay đầu nhìn về phía Liễu Triêu Hoa.

Liễu Triêu Hoa sờ sờ chiếc túi Càn Khôn duy nhất mang theo trên người, có chút ảo não lục lọi, nàng trước nay luôn luôn không để ý đến vật chất, lúc này trong túi Càn Khôn, ngoại trừ tụ kiếm của nàng ra(*) thì chỉ có một số thuốc thường dùng.

(*) Tụ kiếm: “tụ” là tay áo, trong truyện này Liễu Triêu Hoa từng dùng những dải lụa xuất ra từ trong tay áo làm vũ khí, có thể đây là “tụ kiếm” mà tác giả muốn nói tới.

“Có rồi!”, mắt của Liễu Triêu Hoa chợt sáng ngời, nàng lấy ra từ trong túi Càn Khôn hơn nửa bình mật ong Trúc Như, cười nói: “Vội vàng ra ngoài, không có gì để tặng cho các ngươi làm lễ ra mắt, ở đây có một bình mật ong Trúc Như nhỏ, lúc trước còn dư lại, trước hết các ngươi cứ cầm lấy đi.”.

Bất Nhân kinh hô nho nhỏ một tiếng, Bất Nghĩa lại đã sớm nhận lấy chiếc bình nhỏ, vội vàng đem mật ong trong bình đổ ra lòng bàn tay rất nhiều, từng ngụm từng ngụm liếm ăn một cách chật vật. Chất mật trong suốt theo kẽ ngón tay mập mạp của nó nhỏ giọt xuống mà nó cũng không hề hay biết.

Bất Nhân lại kinh hô một tiếng, hung hăng gõ đầu huynh đệ của mình một cái, vội vàng đoạt lấy bình mật còn dư lại cẩn thận đặt ở trong ngực, giọng nói cũng mang theo vẻ đau lòng đến mức nghẹn ngào vô cùng: “Ngươi, cái đồ phá gia này, mật ong Trúc Như là vật trân quý cỡ nào, ngươi lại cứ ăn như vậy!”.

Bất Nghĩa ấm ức vì không được ăn nữa đành liếm liếm ngón tay, đáng thương nhỏ giọng cãi lại: “Nhưng mà ăn rất ngon mà…”.

Bất Nhân nhìn thấy bộ dạng đệ đệ như vậy thì tức giận đến mức giậm chân, đối với khuôn mặt luôn trương ra vẻ vô tội kia, hết lần này đến lần khác nó đều không mắng nổi đến một câu.

Liễu Triêu Dương cũng đang đưa tay lục tìm, một hồi lâu mới tìm ra một viên thuốc, nàng nhìn huynh đệ hai người, có chút lúng túng nói: “Ta ở đây có một viên thuốc chữa thương bồi bổ thân thể, tặng cho các ngươi làm lễ vật đi.”, vừa nói nàng vừa đưa tới.

Đôi mắt đậu đen của Bất Nhân lập tức sáng lên gấp mấy trăm lần, vội vàng giành trước cầm lấy viên thuốc của nhét vào trong miệng giấu đi, sau đó mới dùng ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn về phía Liễu Triêu Dương: “Thuốc này của đại tiểu thư có cách điều chế không?”.

Liễu Triêu Dương nhất thời ngạc nhiên, đối với phương diện này, nàng căn bản cũng không hiểu gì. Thiên Nguyên Tông có phòng đan dược chuyên luyện đan, nếu nàng cần, bất cứ lúc nào muốn lấy bao nhiêu đều có bấy nhiêu, tóm lại là không cần quan tâm đến việc điều chế.

“Ngươi?”, Liễu Triêu Hoa tỏ vẻ nghi hoặc. Đôi mắt đậu đen của Bất Nhân dần dần trở nên ảm đạm, trên mặt nó mang theo một chút khổ sở nói: “Bất Nghĩa khi còn bé bị mấy đứa nhóc nhà bên cạnh bắt được, khi ấy bọn chúng dùng que trúc vót cực mảnh xuyên qua cả người nó, trên người nó cũng bị đâm rất nhiều lỗ, suýt nữa tâm mạch cũng bị đứt. Năm đó nếu không phải là tiểu nhân trộm sâm của lão nhân cách vách đến cứu nó, nó có thể đã chết rồi. Chỉ là mấy năm nay, tiểu nhân mang theo nó sống cũng chẳng dễ dàng gì.”.

Liễu Triêu Hoa cùng Liễu Triêu Dương nhìn vóc dáng hai người bọn chúng một béo một gầy, nhất thời liền hiểu ra nhiều chuyện, Liễu Triêu Dương lặng lẽ nắm tay muội muội, vành mắt đã đỏ lên.

Bất Nghĩa thoáng nhìn Bất Nhân, dùng đầu khe khẽ dụi vào cằm Bất Nhân một cái, vừa làm nũng lại như vừa an ủi mà lẩm bẩm: “Ca ca…”.

Bất Nhân dùng bả vai gầy yếu ôm đệ đệ vào trong ngực, liếm liếm gáy và một bên mặt của nó, mới khóc nói: “Hai huynh đệ tiểu nhân vùng vẫy sống đến bây giờ, tiểu nhân cũng không có dã tâm khác, chỉ muốn kiếm đủ tiền, mời người đến khám cho nó một chút. Đến lúc đó nếu tiểu nhân có không may trở về đất, cũng có thể an tâm nhắm mắt.”.

Liễu Triêu Hoa buông tiếng thở dài: “Nếu đã như vậy, gặp được chúng ta cũng coi như là phúc phần của các ngươi. Ta cùng Triêu Dương đều không học qua y thuật, chỉ là có một chút đạo pháp dễ hiểu có thể dạy cho các ngươi. Không cầu tu thành tiên, nếu mong thân thể cường kiện vẫn là có thể.”.

Bất Nhân phút chốc sửng sốt, giống như là do quá mức vui mừng mà bị chấn động, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, kéo theo Bất Nghĩa lúc này vẫn đang khó hiểu cùng quỳ xuống dập đầu nói: “Ân tình của Liễu tiểu thư huynh đệ tiểu nhân không có gì để báo đáp. Kính xin Liễu tiểu thư nhận của huynh đệ tiểu nhân ba lạy.”.

Thịch thịch thịch ba tiếng, Bất Nhân dập đầu mạnh đến mức trán cũng trầy da, mơ hồ có vài tia máu từ miệng vết thương chảy ra. Liễu Triêu Hoa nhìn bọn chúng không nói, Bất Nhân dập đầu xong mới kéo Bất Nghĩa bò dậy: “Mới vừa rồi tiểu nhân nghe thấy được Liễu đại tiểu thư vì chuyện tiền phòng của khách điếm mà phiền lòng, tiểu nhân bây giờ đúng lúc có một biện pháp khiến chưởng quỹ kính trọng tiểu thư như khách quý.”.

Liễu Triêu Dương im lặng nghiêng đầu qua, cái con chuột này thật đáng ghét a.

Đêm yên tĩnh, trong khách điếm Liễu Triêu Hoa bọn họ đang ở, tiểu nhị trộm rượu của chủ quán, uống say khướt đang bước liêu xiêu đi đến nhà xí, hắn mở đai lưng ra đang muốn hành sự, đột nhiên cảm giác được sau lưng có một trận gió mạnh tạt qua, cảm giác rùng mình lạnh buốt từ sống lưng bò thẳng lên da đầu.

Tiểu nhị chợt quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của một con quái vật to lớn vụt qua. Tiếng thét hoảng sợ chói tai của hắn còn chưa kịp phát ra thì liền bị tiếng gào của một con sói từ trên nóc nhà khách điếm xé tan không trung át đi.

Một con sói hoang cao hơn một thước, dài hơn hai thước đứng ở trên nóc nhà, tròng mắt nó đỏ rực mang theo sát khí lạnh thấu xương, chất lỏng màu đỏ tươi không ngừng từ khóe miệng của nó tí tách rơi xuống.

Sau khi gầm lên một tiếng giận dữ, lang yêu(*) há miệng, một luồng lửa cháy nỏng bỏng bức người phun ra, thoáng chốc thiêu cháy một thân cây già bên cạnh khách điếm thành tro bụi.

(*)Lang yêu: “lang” là sói, “lang yêu” tức yêu tinh sói.

Lại là mấy luồng lửa cháy phóng ra, rất nhiều nơi của khách điếm cũng bị đốt cháy, ngọn lửa tàn phá bừa bãi, giống như lửa địa ngục cắn nuốt tất cả mọi vật.

Tiểu nhị bị dọa đến trợn tròn mắt, càng khiến hắn hoảng sợ vô cùng chính là, con lang yêu kia thế nhưng lại dần dần chuyển tầm mắt về phía hắn!

Một đạo yêu hỏa phun thẳng tới trước mắt, tiểu nhị hai chân mềm nhũn, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, hắn nghĩ hôm nay mình nhất định phải chết rồi.

Cảm giác đau đớn do bị lửa thiêu đốt cũng không xuất hiện như hắn tưởng tượng, một bóng dáng mảnh khảnh trong chớp mắt liền chắn ở trước mặt hắn. Xung quanh Liễu Triêu Dương dường như được một cái lồng khí vô hình bao phủ, ngọn lửa kia hoàn toàn không chạm đến được một góc áo của nàng.

Ngọn lửa lang yêu phun ra trong phút chốc thiêu rụi cái nhà xí kia đến không còn một mảnh, Liễu Triêu Dương phẫn nộ quát: “Hừm! Tiểu yêu nghiệt, lại dám gây tội ác đả thương người, xem cô nãi nãi ta hôm nay có thu thập được ngươi hay không!”.

Lang yêu trên nóc nhà khách điếm gầm rống một trận, mấy luồng hỏa diễm hừng hực hơn phóng tới. Tiểu nhị bị dọa đến tè ra quần, nhanh chóng bổ nhào về phía trước ôm lấy chân của Liễu Triêu Dương: “Thần tiên nãi nãi, cầu xin người cứu…cứu tính mệnh của tiểu nhân!”.

Liễu Triêu Dương nhìn hắn, hai hàng lông mày xinh đẹp tuyệt trần cũng xoắn lại, nàng một cước hung hăng đá văng tiểu nhị, còn nhớ lúc chiều tối, tên gia hỏa này vậy mà liếc nàng hai cái tỏ vẻ xem thường!

Tiểu nhị điếm bị đạp bay ra thật xa, trong lòng đinh ninh rằng lần này không chết thì nhất định cũng phải gãy xương, không ngờ cuối cùng lại nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Nhất thời hắn mừng rỡ, ánh mắt nhìn về phía Liễu Triêu Dương càng tràn ngập sự kính sợ và sùng bái cuồng nhiệt, đây không phải là thần tiên bằng xương bằng thịt sao!

Liễu Triêu Dương rút kiếm nhẹ nhàng điểm xuống đất một cái, liền bay đến nóc nhà, cùng lang yêu giao đấu một chỗ đến mức không phân biệt rõ ai với ai, từ nóc nhà đánh đến trên mặt đất, từ mặt đất lại đánh đến trên trời. Người thường làm gì có ai có thể bay lượn mà không có điểm tựa nào như vậy?

Tiểu nhị nhất thời chỉ biết là bản thân thật sự gặp được thế ngoại cao nhân đến trừ ma vệ đạo!

[Mặc dù ở phương diện nào đó mà nói, coi Liễu Triêu Dương như thế ngoại cao nhân cũng không sai, nhưng mà mục đích của vị thế ngoại cao nhân này cũng không phải vĩ đại như vậy.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.