Liễu Triêu
Hoa cảm thấy hơi nhói đau trong ngực, cảm giác chua xót tràn ngập trong
lòng, hốc mắt đỏ lên, nàng chớp mắt mấy cái thật mạnh, cố giữ lại những
giọt nước mắt trong suốt chỉ chực trào ra.
“Ngươi muốn
ăn cái gì không?”, Liễu Triêu Hoa nhìn lão chờ đợi, ánh mắt đen ngập
tràn sự dịu dàng thậm chí còn ánh lên vẻ mong đợi được bù đắp cho lão.
Lão hồ yêu
cúi đầu nhìn xuống Liễu Triêu Hoa đang nằm trong đám râu dài của mình
trầm ngâm thật lâu, mới chép miệng nói: “Hậu bối à, lão phu vốn cũng
chưa từng nghĩ muốn ăn cái gì, ngươi hỏi như vậy làm ta nhớ tới những
thứ đã ăn ngày trước, không khỏi có cảm giác đói bụng”.
Liễu Triêu
Hoa càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, nàng cũng không rõ cảm giác áy náy
mãnh liệt trong lòng mình từ đâu mà có, trong lúc còn chưa kịp nghĩ rõ
ràng thì đã thốt ra một câu: “Ngươi muốn ăn cái gì, ta cũng mang cho
ngươi”.
Lão hồ yêu
nở nụ cười hòa ái, tựa như đang nhìn một hậu bối biết hiếu thuận, chòm
râu mềm mại tựa như xúc tu của lão nhẹ nhàng dừng trên đầu Liễu Triêu
Hoa, thập phần quý mến mà cọ cọ vào: “Hậu bối, nói lời phải giữ lời, nếu không lão phu không khắc chế được cảm giác thèm ăn là sẽ ăn ngươi mất
đấy”.
Liễu Triêu
Hoa nhìn nụ cười hiền lành hòa ái của lão mà ngơ ngác gật đầu. Nàng vừa
rồi có nghe lầm không? Lão hồ yêu này nói muốn ăn nàng?
“Nhưng mà ta có vẻ không thể rời khỏi đây được”. Liễu Triêu Hoa trong lòng khẽ bất
an, tìm không được thức ăn, hồ ly gia gia có khuôn mặt hiền lành này sẽ
không thật sự xem nàng như bữa ăn mà nuốt mất chứ?!
Lão hồ yêu
cười ha hả, chép chép miệng giống như là muốn phun thứ gì đó đang ngậm
trong miệng ra. Chòm râu trắng như tuyết uốn lượn như xúc tu cuốn vật
kia từ trong miệng lôi ra.
Liễu Triêu Hoa đưa mắt nhìn lại, kia rõ ràng chính là hạt châu màu đen nàng vừa thấy lúc trước.
Khuôn mặt nàng lộ vẻ kinh ngạc còn vẻ mặt
lão hồ yêu lúc này thì như mấy vai phản diện đạt được ý đồ của mình
trong phim ảnh, lão cười hắc hắc một tiếng: “May là lão phu thông minh,
năm đó giấu hạt châu này trong bụng không để bọn họ cướp đi”.
Liễu Triêu
Hoa vốn cảm thấy hơi vui mừng nhưng ánh mắt thoáng chốc lại ảm đạm, cúi
đầu trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Ngươi… không hận bọn họ sao?”.
Lão hồ yêu
hơi sững sờ, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được “bọn họ” mà Liễu Triêu Hoa
ám chỉ là ai: “Hắc, hận cái gì chứ, tài nghệ không bằng người để cho bọn họ bắt tới đây, chẳng có gì để hận, lão phu cũng không phải quá kém,
Chưởng môn năm đó của Thiên Nguyên tông còn suýt chết dưới tay lão phu
đó! Để lão phu nói cho ngươi, trận chiến năm đó đúng là đánh đến kinh
thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, Thiên Nguyên tông phái đi gần như
toàn bộ cao thủ tới bắt lão phu, ba bốn mươi cao thủ vây công lão mà
không thành còn thay phiên nhau giao chiến… Cuối cùng tất cả cao thủ đều gục xuống dưới tay lão phu, không nghĩ tới bọn họ cũng thật hèn hạ, đến cuối cùng Chưởng môn mới xuất hiện, lão phu phải liều một thân tu vi
mới hạ gục được Chưởng môn kia! Để lão phu từ từ tỉ mỉ kể cho ngươi cuộc chiến năm đó, …”.
Mặt Liễu
Triêu Hoa khẽ tối lại, theo như lời lão hồ yêu tường thuật, lão năm đó
chính là một đại yêu quái nổi danh có bao nhiêu dũng mãnh, bao nhiêu
khôn ngoan, dù bị đám tiểu nhân của Thiên Nguyên tông hèn hạ vây công mà cũng không rơi vào thế hạ phong, uy chấn bát phương, đánh gục tất cả tu chân giả* muốn bắt lão, còn thi triển toàn bộ bản lĩnh oai phong hùng
dũng một đời hồ yêu của mình…
*Tu chân giả: người tu hành
Liễu Triêu
Hoa nghe lão hồ yêu càng nói càng lạc đề, mở đầu câu không phải là “ban
đầu” cũng là “nhớ năm đó”, còn về trận đại chiến kia lại càng tỉ mỉ miêu tả đến mức lông mày giương cao như đang múa.
“Việc đó… Hồ gia gia? Rốt cuộc là vì sao mà ngươi bị bắt?”. Liễu Triêu Hoa nói ra
vấn đề cốt lõi, cắt đứt hồi tưởng của lão hồ yêu, nếu lão tiếp tục nói
nữa, nàng nghi ngờ mình rất có thể đói chết ở đây, sau khi chết đói cũng thuận tiện để lại thi thể cống hiến cho lão hồ yêu có bữa ăn no nê.