Cả rừng rậm
nhao nhao ồn ào, ngay lúc Liễu Triêu Hoa lấy lại tinh thần thì một nhánh cây to lớn từ phía Thụ yêu bị nhìn lén bộ phận riêng tư kia liền quất
tới. Liễu Triêu Hoa nhíu mày vội vàng thi triển Kim Chung Tráo tầng thứ
hai, đồng thời nhanh chóng điều khiển xe lăn né tránh.
Cặp mắt xanh lục to tròn của Thụ yêu liền
tràn ra vẻ bất mãn, cả người nó run lên, vô số lá xanh giống như tiểu
đao sắc bén bắn về phía Liễu Triêu Hoa, ước muốn to lớn đem Liễu Triêu
Hoa khí thế đâm lỗ chỗ như tổ ong.
Kim Chung Tráo bao phủ quanh thân Liễu
Triêu Hoa ửng lên màu vàng nhàn nhạt, những chiếc lá mảnh như lưỡi dao
sắc bén bay đến đánh thẳng vào nó khơi dậy những gợn sóng trên bề mặt.
Kim Chung Tráo lúc này tựa chiếc lồng tạo nên từ ánh sáng vàng kim mỏng
manh rung động trông vô cùng mĩ lệ, giống như mặt nước bị cơn mưa nặng
hạt đập vỡ thành những gợn sóng lan tỏa.
Liễu Triêu Hoa đang lo tránh né nhưng đồng thời cũng nghe thấy cây cối hoa cỏ xung quanh đại thụ phát ra những
tiếng thét chói tai, thanh âm kia còn lộ ra vẻ hưng phấn khiến cho Liễu
Triêu Hoa cảm thấy da đầu tê dại. Giờ phút này nàng chỉ hận tu vi của
mình còn chưa đạt được trình độ cao nhất, nếu không nàng đã có thể sử
dụng Thổ Hành châu mà độn thổ bỏ trốn.
Lá cây sắc bén đánh vào bề mặt Kim Chung
Tráo khơi dậy một trận rung động nhè nhẹ sau đó liền mềm nhũn phiêu diêu rơi xuống đất.
Bỗng nhiên công kích dừng lại, một tiếng
kêu kinh dị vang lên, Liễu Triêu Hoa ngẩng đầu vừa lúc đối mặt với ánh
mắt hơi lộ vẻ hoang mang của Thụ yêu kia. Đối phương nhìn thấy công kích của mình không có hiệu quả, nhất thời nổi giận, thân thể thoáng rung
lên, những chiếc lá bị rơi xuống đất kia như có ý thức đều tung lên rồi
hướng về phía nó bay đi, vững vàng gắn vào nhánh cây như lúc ban đầu.
Hay cho một chiêu thức sử dụng vũ khí tuần hoàn, ngay cả trong lòng Liễu Triêu Hoa cũng không khỏi thấy sợ hãi than một tiếng.
Đôi mắt của cây đại thụ nheo lại tựa như
muốn nháy mắt ra hiệu cho đồng loại bên cạnh, Liễu Triêu Hoa thấy vậy
trong lòng thầm kêu không ổn, bỗng nhiên vô số dây leo từ bốn phương tám hướng xông đến cuốn lấy nàng.
Liễu Triêu Hoa trong lòng run lên nhìn vô
số dây leo cuốn đến đem chính mình bao vây trói chặt, nếu không phải là
có một tầng Kim Chung Tráo bảo vệ, chỉ sợ thân thể nàng sớm đã bị bọn
chúng xiết chết. Trước mắt nàng là một mảnh đen kịt, tầm mắt sớm đã bị
không biết bao nhiêu dây leo đan xen che kín, bên tai chỉ có tiếng thét
chói tai hưng phấn của đám cây cối hoa cỏ.
Liễu Triêu Hoa trong lòng lo lắng không
dứt, nàng đoán với linh lực của mình đại khái chỉ có thể chống đỡ trong
vòng chưa tới một canh giờ nữa, sau đó nếu như lão hồ yêu vẫn không phát động sức mạnh của Thổ Hành châu triệu hồi nàng trở về hang đá thì sinh
tử khó liệu.
Trong lòng mặc dù lo lắng hoảng sợ, nhưng
Liễu Triêu Hoa cố ép chính mình phải tỉnh táo lại, chết thì chết, chết
cũng không có gì đáng sợ, dù sao nàng cũng không phải chưa từng chết lần nào. Mặc dù nếu phải chết ở đây có chút không cam tâm, nhưng mà nghĩ
lại, dù sao nàng được chuyển thế sống lại lần này cũng coi như lời thêm
được mấy năm sống sót.
Liễu Triêu Hoa dần dần cảm thấy bình yên,
bên ngoài Kim Chung Tráo tiếng reo hưng phấn của đám cây cối hoa cỏ hòa
cùng tiếng cười nói, bàn luận, đại loại có tên đắc ý vì bắt được một nữ
nhân lưu manh, có tên đề nghị lát nữa nhất định phải lột sạch y phục của nàng, làm lộ bộ phận riêng tư của nàng, thuận tiện nếu mùi vị nàng tốt
thì đem làm phân bón.
“…”. Liễu Triêu Hoa nghe được tiếng nói
chuyện bên ngoài khẽ buồn bực, đám yêu tinh này, nếu như lần này nàng có thể trốn thoát, nhất định phải dùng thuật pháp chiêu lôi dọa bọn họ. Sở dĩ Liễu Triêu Hoa lúc này không sử dụng thuật pháp chiêu lôi, là vì
linh lực và tu vi của nàng không đủ, ngay từ đầu đã không thể nào cùng
lúc thi triển hai loại thuật pháp. Hơn nữa những người tu vi yếu kém chỉ có dựa vào phù chú mới có thể chiêu lôi, mà Liễu Triêu Hoa lần này đi
ra ngoài, chẳng qua là nghĩ lấy một ít mật ong, lúc đầu hoàn toàn không
nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy phát sinh.
“Chuyện gì đang xảy ra?”. một tiếng nói
thanh đạm hơi có chút nghi hoặc của nam nhân vang lên, bốn phía liền trở nên yên tĩnh. Liễu Triêu Hoa hơi sửng sốt cố nhớ lại chủ nhân của tiếng nói này, rồi trong đôi mắt bình thản của nàng hiện lên vẻ vui mừng.