Một câu này của hồ yêu giống như một hòn đá làm dậy lên ngàn tầng sóng(1), Tước Nhiên tức giận đến mức lông cũng dựng lên, hai người bắn những câu tệ hại về phía đối phương, mắng tới mắng lui ai cũng không chiếm được
tiện nghi. Liễu Triêu Hoa dần dần không chịu đựng nổi, dùng sức vung
mạnh tay áo, tạo ra một trận lay động trong túi càn khôn. Hồ yêu kia
hiển nhiên là đã có kinh nghiệm, lần này tiếng la hét vẫn vang lên không ngừng, từng câu từng chữ đều giống như đâm vào lòng Tước Nhiên.
(1)
Nguyên gốc là “Nhất thạch kích khởi thiên tằng lãng”: là một câu thành
ngữ của Trung Quốc, nghĩa là ném một tảng đá vào trong nước làm sủi lên
tầng tầng lớp lớp bọt sóng, thường dùng đê ví von với một câu nói hoặc
một hành động nhỏ nhưng lại gây ra phản ứng mãnh liệt.
Liễu Triêu
Hoa nhìn trên đỉnh đầu Tước Nhiên có mấy chiếc lông vũ cũng dựng lên,
biết nàng ấy đang tức giận vô cùng, đang muốn lựa lời khuyên bảo, ai ngờ Tước Nhiên thế nhưng lại vọt lên giật lấy túi càn khôn trong tay áo nàng.Không thèm để ý đến ánh mặt ngạc nhiên của Liễu Triêu Hoa, Tước Nhiên hung
hăng đem túi càn khôn vứt trên mặt đất, nhảy lên giẫm vài cái. Thanh âm
của con hồ yêu trong túi liền im bặt.
Cho đến khi
cảm thấy nỗi tức giận đã tiêu tan, Tước Nhiên mới mỉm cười nhặt túi càn
khôn bẹp dí trên mặt đất lên đưa cho Liễu Triêu Hoa, cười tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Không cẩn thận làm bẩn rồi, có muốn ta giúp ngươi giặt một chút
không?”
Liễu Triêu
Hoa nhìn nụ cười quỷ dị của Tước Nhiên mà sởn gai ốc, liền giả bộ cười
cười vội vàng thu hồi túi càn khôn, trong lòng thầm mặc niệm cho con hồ
yêu xui xẻo lại thích nói lời độc ác kia: “A, bẩn cũng không cần vội
giặt, chúng ta ăn cơm trưa trước đi.”
Trong lúc
ăn, Liễu Triêu Hoa len lén lấy chút ít thức ăn nhét vào túi càn khôn
trong tay áo, Tước Nhiên cũng làm như không thấy, chẳng qua là khóe mắt
phát ra hàn ý.
Hồ yêu trong túi mãi đến tối mới hồi phục lại, Liễu Triêu Hoa đang nửa nằm nửa ngồi ở trên giường đọc sách, nghe thấy thanh âm phát ra từ chiếc túi liền kề
miệng sát vào nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay làm ngươi bị thương rồi sao? Có
cần thuốc trị thương không?”
Thanh âm từ
túi càn khôn chợt im bặt, hồ yêu nghe ra là tiếng nói của Liễu Triêu Hoa mới có chút buồn bực nói: “Ngươi mau thả ta ra ngoài, cũng là vì ngươi, nếu không ta cũng sẽ không bị thương!”
“Không được, trước khi hồ gia gia rời khỏi đây, ta không thể để cho ngươi chạy lung
tung.” Liễu Triêu Hoa không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
“Vậy ngươi cứ như vậy để ta bị con khổng tước kia ức hiếp hả?” hồ yêu dùng tiếng nói bén nhọn quát lên với Liễu Triêu Hoa.
Liễu Triêu
Hoa thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi không chọc tức
nàng không được sao. Tộc nhân của nàng đều không còn, đừng đem chuyện
này ra kích động nàng, bằng không đến lúc đó chính ngươi phải chịu khổ.”
Hồ yêu trong túi cười mỉa mai một tiếng: “Được thôi, trước hết bắt nàng xin lỗi tiểu gia ta, tiểu gia ta sẽ suy nghĩ về vấn đề này một chút.”
Liễu Triêu
Hoa bất lực nâng trán, dựa theo tính tình của Tước Nhiên, việc nàng nói
lời xin lỗi trước so với mặt trời mọc từ hướng Tây còn kinh hãi hơn.
Liễu Triêu Hoa bây giờ đối với con hồ ly này thật sự có chút không biết
phải làm sao, đành nói sang chuyện khác: “Nếu ngươi không bị thương tổn
gì thì ngủ đi.”
“Tiểu gia
không ngủ! Tiểu gia muốn ăn cơm! Ngươi không để cho tiểu gia ăn cơm,
tiểu gia liền ầm ĩ chết ngươi” hồ yêu trong túi dường như có chút hả hê
rống lên. Liễu Triêu Hoa xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật, mệt
mỏi lên tiếng: “Thức ăn ta đưa cho ngươi lúc trưa, ngươi không ăn sao?”
Hồ yêu ngừng một chút, có chút chột dạ nói: “Ta không ăn thức ăn nguội! Ta muốn đồ ăn nóng, muốn ăn thịt!”
Liễu Triêu
Hoa nhịn xuống bực bội trong lòng, lấy ra thức ăn hôm nay nàng len lén
nhét vào trong túi càn khôn mới phát hiện ra thức ăn bị giẫm đạp đến
không còn hình thù gì, trong lòng nàng giận dữ liền mắng: “Có thức ăn
ngươi còn không ăn! Ngươi có biết lúc ta gặp hồ gia gia, người đã bị đói mấy trăm năm, ngay cả bùn đất còn có thể ăn! Ngươi như vậy thật làm
người thất vọng!”
Hồ yêu trong túi yên lặng một chút, lại tỏ ra bất chấp nói: “Dù sao ta cũng không ăn thức ăn nguội, nếu ngươi không cho ta thức ăn ngon, thì coi như ngươi
làm ta đói chết!”
Tước Nhiên ở lầu dưới nghe thấy tiếng quát giận dữ của Liễu Triêu Hoa liền cười hì
hì dang cánh bay lên, nhìn thấy vẻ mặt Liễu Triêu Hoa đầy mỏi mệt, liền
đỡ nàng nằm xuống, khóe mắt liếc một cái, cười nói “Triêu Hoa, không nên tức giận với nó, giao nó cho ta đi.”
“Lại là
ngươi, con khổng tước thối này! Có bản lĩnh thì thả tiểu gia ra chúng ta đường đường chính chính đánh một trận! Nhân lúc tiểu gia bị nhốt trong
này mà ức hiếp tiểu gia ta thì hay lắm à!” hồ yêu vừa nghe thấy tiếng
nói của Tước Nhiên liền xù lông lên, hùng hùng hổ hổ động đậy không yên.
Tước Nhiên
nhìn túi càn khôn không nói lời nào, Liễu Triêu Hoa trực tiếp đưa túi
càn khôn cho Tước Nhiên, nằm quay lưng lại coi như không nghe thấy tiếng kêu cứu của hồ yêu kia.
Tước Nhiên
tỏ vẻ đắc ý hài lòng, khóe mắt âm u lóe lên hàn quang, nàng cầm lấy túi
càn khôn đang định đi, Liễu Triêu Hoa bỗng nhiên nói: “Hắn còn chưa ăn
cơm, Tước Nhiên, ngươi tùy tiện làm cái gì đó cho hắn ăn.”
Liễu Triêu Hoa ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu như hắn không ăn, trong một tháng tới cứ bỏ đói hắn.”
“Biết rồi,
ta sẽ cho nó ăn.” Ánh mắt Tước Nhiên mang theo vẻ đắc ý như muốn nói
ngươi rốt cuộc cũng rơi vào tay ta, cầm túi càn khôn mà khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Liễu Triêu
Hoa quay lưng lại nên không nhìn thấy, nghe thấy Tước Nhiên đảm bảo như
vậy, liền yên tâm để cho nàng mang túi càn khôn đi.
Sáng sớm
ngày hôm sau, Liễu Triêu Hoa lấy lại túi càn khôn từ tay Tước Nhiên, còn chưa kịp cho vào trong tay áo, thì nghe thấy trong túi phát ra tiếng
hét kinh sợ và tức giận đến cực điểm của hồ yêu kia: “Tước Nhiên, ngươi
là đồ tiểu kỹ nữ, tối hôm qua ngươi cho ta ăn thứ gì!”
Liễu Triêu
Hoa nghi ngờ nhìn về phía Tước Nhiên, lại phát hiện khóe mắt chân mày
của đối phương đều mang theo vẻ đắc ý, hiển nhiên là đã ra tay với con
hồ yêu xui xẻo ở trong túi.
“Ngươi làm sao vậy?”
Câu hỏi của
Liễu Triêu Hoa vừa ra khỏi miệng, bên tai đã vang lên tiếng la oai oái
của hồ yêu kia: “Lão tử bị rụng lông! Là đồ tiểu kỹ nữ Tước Nhiên kia hạ độc ta!”
Tước Nhiên nghe thấy thanh âm vô cùng tức giận của hắn thì tỏ vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác: “Đáng đời!”
“Tước Nhiên.” Giọng nói Liễu Triêu Hoa rất bình tĩnh, nhưng Tước Nhiên lại nghe được trong đó có điểm bất mãn.
Tước Nhiên bĩu môi, không có ý định trả lời Liễu Triêu Hoa, quay mặt qua một bên tỏ vẻ không muốn nói chuyện.
Thanh âm giận dữ đến giơ chân của hồ yêu vẫn tiếp tục vang lên, Liễu Triêu Hoa lại cao giọng hơn: “Tước Nhiên, giải dược.”
Tước Nhiên
quay đầu lại thấy Liễu Triêu Hoa đang bình tĩnh nhìn mình, giọng điệu
không cho phép đối phương cự tuyệt, hốc mắt nàng liền đỏ lên, nghiêng
đầu sang chỗ khác tiếp tục im lặng.
“Tước Nhiên, đưa giải dược ra đây.” giọng nói của Liễu Triêu Hoa vẫn rất bình tĩnh,
nhưng một chút cũng không nhân nhượng, không cho Tước Nhiên có cơ hội
lảng tránh.
Tước Nhiên
nổi giận, ném một viên thuốc vào trong lòng Liễu Triêu Hoa, mắt đỏ lên
giậm chân nói: “Xem ra nó mới thật sự là bằng hữu của ngươi, còn ta hoàn toàn không phải!” dứt lời nổi giận đùng đùng bỏ xuống lầu.
Liễu Triêu
Hoa kiềm chế sự bực bội, ném giải dược vào túi càn khôn, hồ yêu bên
trong liền tỏ ra vui vẻ: “Khổng tước thối, lần này ngươi xui xẻo rồi!”
Rõ ràng là giọng điệu vui sướng khi người khác gặp họa.
Thái dương
Liễu Triêu Hoa giật giật, nàng cũng không khách khí nữa, trực tiếp vứt
túi càn khôn xuống giường, lạnh lùng nói: “Ngươi an phận cho ta!”
Hồ yêu ở trong túi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có gì ghê gớm đâu.”
Liễu Triêu
Hoa cũng mặc kệ hắn, coi như không nghe thấy gì, ngồi lên xe lăn mang
theo thức ăn của lão hồ yêu, cũng không thèm hạ bất cứ cấm chế gì trong
phòng liền trực tiếp ra khỏi cửa.
Liễu Triêu
Hoa vừa mới đi khỏi thì Liễu Triêu Dương hưng phấn bước vào mang theo
một ít mơ mới hái muốn đem cho muội muội, ai ngờ vào phòng lại không
thấy Liễu Triêu Hoa đâu, Liễu Triêu Dương có chút mất hứng sau đó tầm
mắt nàng liếc qua chiếc túi càn khôn đặt trên giường.
Thật ra thì
Liễu Triêu Dương đã thấy thích chiếc túi này từ lâu rồi, đây là thứ mà
chưởng môn phụ thân cho Liễu Triêu Hoa nên chắc chắn phải là đồ cực
phẩm. Lúc trước hai tỷ muội còn xa lạ với nhau, Liễu Triêu Dương dù muốn mượn Liễu Triêu Hoa về xem chơi hai ngày nhưng lại tỏ ra khinh thường
không thèm. Mà hiện tại quan hệ của hai tỷ muội đã tốt hơn nhiều, nàng
lại cảm thấy ngượng ngùng không muốn mượn của Liễu Triêu Hoa, hơn nữa
thời gian qua nàng cũng luôn bận rộn, dần dần cũng quên luôn chuyện này.
Bây giờ
chiếc túi ở ngay trước mắt, nàng mới nhớ ra. Liễu Triêu Dương nhìn xung
quanh một chút xác định Liễu Triêu Hoa không có ở đây, sự hiếu kỳ rục
rịch trong lòng, không biết Liễu Triêu Hoa cất giấu thứ gì bên trong.
Liễu Triêu
Dương tiện tay cầm túi lên, thật cẩn thận mở ra một khe hở, chưa kịp
nhìn vào bên trong thì trước mắt nàng bỗng nhiên hiện lên một tia sáng
trắng lóa. Nàng còn chưa kịp cảm thấy không ổn thì sau gáy chợt đau
nhói, trước mắt tối sầm lại, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Liễu Triêu
Dương ngất xỉu trên mặt đất, một nam tử mặc bạch y vừa đi vòng quanh
người nàng xem xét vừa lẩm bẩm một mình: “Liễu Triêu Hoa rõ ràng là một
người què mà!”
Đi quanh hai vòng, nam tử kia ồ lên một tiếng, ghé sát vào người Liễu Triêu Dương
vừa hít hà mấy hơi vừa lẩm bẩm nói: “Không đúng, trên người Liễu Triêu
Hoa không có mùi son phấn.”
Nam tử quan sát một hồi lâu mới có phản ứng, thì ra không phải là cùng một người, vậy rốt cuộc có nên giết người này không?
Hắn cảm thấy rất khó xử nên lâm vào suy tư một chút, nhìn người nằm trên mặt đất có
dung nhan giống Liễu Triêu Hoa đến chín mươi chín phần trăm, trong lòng
hắn thầm nghĩ, người này nhất định là tỷ muội của Liễu Triêu Hoa, nếu
như giết nàng ta, người què kia nhất định sẽ tức giận.
Nam tử suy
nghĩ một hồi, cắn răng chán nản phất phất tay áo: “Thôi, thôi! Hôm nay
cứ coi như là không thấy người này.” Dù sao người què kia cũng không làm gì thật sự ảnh hưởng đến việc của hắn, hơn nữa nghe khẩu khí của nàng
dường như là còn muốn giúp hắn.
Sau khi nghĩ thông suốt, nam tử kia có chút buồn bực trực tiếp hóa thành một đạo bạch quang phi thẳng lên trời.
Liễu Triêu
Hoa đến đưa cơm xong, hàn huyên với lão hồ yêu một hồi, sau đó mới vừa
về đến núi Chính Nguyên thì nghe thấy khắp núi đều là tiếng reo hò hưng
phấn hỗn tạp của các đệ tử. Trong lòng thấy lo lắng, nàng kéo một người
lại hỏi mới biết, thì ra là hai đại trưởng lão vừa bắt được một con hồ
yêu đến gây hấn. Hơn nữa các trưởng lão đã quyết định sẽ dùng nó làm
quan yêu của đại hội so tài tiên kiếm sắp tới.
Tin tức này
giống như sét đánh giữa trời quang, Liễu Triêu Hoa nhanh chóng điều
khiển xe lăn bay về tiểu viện của mình, vừa lên lầu liền phát hiện Liễu
Triêu Dương bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất. Nàng vội vàng tới gần đưa ngón tay dò hơi thở của tỷ tỷ, lúc phát hiện Liễu Triêu Dương vẫn còn
thở, nàng mới giật mình nhận thấy mồ hôi lạnh đã ướt một mảng sau lưng.
Tim đập dần
dần chậm lại, cho dù đã biết trước kết quả, Liễu Triêu Hoa vẫn ôm một
tia hi vọng cầm lấy túi càn khôn, nhẹ nhàng mở ra…
Không thấy hồ yêu đâu cả.
Biết được
điều này khiến cho Liễu Triêu Hoa gần như thấy tuyệt vọng, hồ yêu kia
nhất định sẽ bị tra tấn một trận, cho dù làm quan yêu, kết cục cuối cùng nếu không phải là chết trận thì cũng sẽ trở thành linh thú bị hạ khế
ước, nửa đời sau cũng chỉ có thể sống kiếp nô dịch cho người khác.
Cho dù là kết cục gì đối với hắn cũng là một bi kịch.