*Kim
Chung Tráo nghĩa là cái chuông vàng, trong truyện này đây là tên một
loại thuật pháp dùng để phòng thủ, khi thi triển sẽ hóa ra một chiếc
lồng hình chuông phát ra ánh sáng vàng kim bao quanh thân thể người dùng nhằm cản trở mọi loại công kích hướng đến.
Liễu Triêu Hoa cười híp mắt nhìn lão: “Ta biết hồ gia gia không nỡ ăn ta đâu”.
Lão hồ yêu hừ một tiếng, nhắm mắt quay đầu không thèm nhìn nàng.
Liễu Triêu
Hoa mỉm cười lau sạch chòm râu bị dính bẩn của lão, sau đó lại lấy ra
một cái lược gỗ từ trong tay áo, bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy một lọn râu
trắng bạc, chậm rãi dùng lược chải từ phần ngọn lên trên. Lão hồ yêu
nhắm mắt lại, dáng vẻ khoan khoái hưởng thụ cảm giác chiếc lược gỗ kia
đang từ từ chải chuốt chòm râu rối rắm của mình.
Động tác của Liễu Triêu Hoa rất nhẹ nhàng, chậm rãi chải từng sợi, lão hồ yêu cũng
cảm thấy rất hưởng thụ, sau khoảng nửa canh giờ, lão mới mở đôi mắt vàng rực rỡ lưu quang tràn đầy nhìn Liễu Triêu Hoa.
“Thực ra,
lão phu còn muốn ăn mật ong, từ sau khi tới đây, ta cũng chưa được ăn
thứ đó lần nào, nhất là loại mật ong của ong Trúc Như trên đỉnh núi
Thanh Nguyên, không chỉ ngon mà đối với mọi loại yêu quái, cho dù già
hay trẻ thì loại mật ong này cũng rất thích hợp để tăng cường linh lực.
Nhớ năm đó a…, không cần tự mình tìm kiếm cũng có rất nhiều yêu quái
khác tự động mang đến cống nạp, chất đống dưới chân lão phu giống như
nước tự chảy vào hang đá vậy, bây giờ thì…”.
“Hồ gia
gia”. Liễu Triêu Hoa kinh ngạc, vội vàng ngắt lời lão: “Ong Trúc Như ta
cũng biết, ngòi của loại ong này mảnh và nhọn như cây kim, hơn nữa chúng còn giỏi ngụy trang bằng cách thay đổi màu sắc thân thể theo môi trường xung quanh, nọc của chúng là chất kịch độc, chúng mà công kích thì đối
phương rất dễ mất mạng”.
“Hồ gia gia… Người sẽ không phải là muốn ta đi vào chỗ chết chứ…”. Nói đến đây,
trong lòng Liễu Triêu Hoa có một chút bi thương. Đôi tai mềm mại của lão hồ yêu dựng thẳng lên, tinh thần có vẻ sáng láng, lão lắc lắc đầu trong đôi mắt vàng rực chợt lóe lên một tia sáng: “Đừng lo, đừng lo, lão phu
khó khăn lắm mới gặp được một hậu bối nhỏ tuổi hiếu thuận như ngươi, nói gì cũng không thể để ngươi chết dễ dàng như vậy”.
Một lọn râu
trắng bạc mềm mại vô cùng trìu mến vuốt ve đỉnh đầu Liễu Triêu Hoa, nàng dường như có thể phát giác được ánh sáng hưng phấn lóe lên trong đôi
mắt lão.
“Lão phu sẽ
không để ngươi giúp ta không công, ta sẽ có báo đáp. Lão phu sẽ dạy
ngươi một loại thuật pháp, ngươi học được cái này sẽ không cần sợ bất cứ cái gì nữa. Nếu luyện thuật pháp này đến tầng cao nhất thì cái gì cũng
không gây thương tổn được cho ngươi”. Có lẽ phát giác trong mắt Liễu
Triêu Hoa hiện lên vẻ xem thường, lão hồ yêu vội vàng nói tiếp: “Thuật
pháp này tên là độc nhất vô nhị, tuyệt thế vô song, thiên hạ vô địch, uy chấn tứ phương…”.
Một loạt
tính từ liên tiếp nhau khiến cho lông mày Liễu Triêu Hoa nhíu lại: “Hồ
gia gia làm ơn trực tiếp lược bớt tính từ kèm theo”.
“Kim Chung
Tráo”. Thần sắc lão hồ yêu đang hưng phấn, bị Liễu Triêu Hoa cắt ngang
nên đôi tai to lớn mềm mại cũng ỉu xìu rũ xuống, thỉnh thoảng run lên
một cái như đang thể hiện sự mất hứng của lão.
“Không học”. Nghe một chuỗi tên gọi dài như vậy Liễu Triêu Hoa cảm thấy không hứng thú nên liền cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.
“Vì sao
không học chứ! Tuyệt học của lão phu không phải ai cũng tùy tiện truyền
thụ đâu! Ngay cả nhi tử mà lão phu cũng không nỡ dạy cho nó!”. Đôi mắt
vàng kim của lão hồ yêu trợn lên so với chuông đồng còn lớn hơn nhìn về
phía Liễu Triêu Hoa, dường như suýt chút nữa là có thể phun ra lửa.
Liễu Triêu Hoa im lặng không nói lời nào, hiển nhiên là hai chữ “tuyệt học” này cũng không lay động được nàng.
Bên trong
hang động tĩnh lặng đột nhiên vang lên một trận tiếng nói bi thương, lão hồ yêu run run đôi tai mềm mại, lớn tiếng kêu gào: “Lão phu có mắt như
mù a! Có lòng tốt còn bị chó cắn, so với Lữ Động Tân* còn oan ức hơn a!
Một chai mật ong Trúc Như đổi lấy tuyệt học của người ta mà còn khinh
thường… một lão hồ yêu gần đất xa trời như ta mà còn bị khi dễ a… ông
trời ơi, mau dùng thiên lôi đánh chết kẻ hậu bối bất kính với trưởng bối này đi…”.
*Lữ Động Tân là một trong Bát Tiên trong truyền thuyết Trung Quốc, tuy không có
sự tích nào giải thích rõ ràng nhưng từ xưa người Trung Quốc thường dùng câu “Cẩu giảo Lữ Động Tân” (tức là “Chó cắn Lữ Động Tân”) để chỉ tình
huống mà những người tốt, có tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi,
khinh thường…Cho nên ở đây lão hồ yêu mới nói “có lòng tốt mà còn bị chó cắn” là xuất phát từ câu này.
“…”. Gân
xanh nổi đầy trên trán Liễu Triêu Hoa, cứ nói thẳng rằng bản thân mình
là vì muốn có mật ong mới dạy thuật pháp cho nàng là được rồi, cần gì
dùng chiêu lừa gạt không thành còn quay ra mắng chửi nàng là “chó cắn Lữ Động Tân”, còn muốn sét đánh chết nàng…
Thật là không có thiên lý mà, là yêu quái mà không có khí khái thẳng thắn của yêu quái.
“Ta học… Hồ gia gia người không cần phải gào khóc nữa, nói thế là thế nào, nói vậy hóa ra ta là con chó cắn Lữ Động Tân phải không…”.