Bất kể là làm chuyện gì, một khi đã quyết định thì phải dũng cảm thực hiện.
Đại hội tiên kiếm mà mọi người chờ đợi từ lâu rốt cuộc cũng sắp được cử hành, trước
đó hai ngày Liễu Triêu Hoa dẫn Phó Nguyên đi đến Hàn Băng huyệt gặp
Nguyệt Mãn.
Tiểu hồ yêu
cả người da lông xơ xác nhảy lên đầu gối Liễu Triêu Hoa, giơ chân xòe
vuốt nhắm thẳng vào Phó Nguyên: “Liễu Triêu Hoa, ngươi mang một người
tới đây làm gì?”
Thanh âm của Nguyệt Mãn tỏ vẻ bất mãn khiến cho Phó Nguyên đưa mắt nhìn đi nơi khác, Liễu Triêu Hoa nhìn nó với ánh mắt áy náy: “Huynh ấy, là tỷ phu của
ta…”
Nguyệt Mãn
sửng sốt, đôi mắt hồ ly hẹp dài liếc xéo về phía Phó Nguyên đánh giá từ
trên xuống dưới: “Chậc chậc, tư chất của người này không tồi, hút nội
đan của hắn hẳn là không tệ.”
Liễu Triêu
Hoa búng mạnh vào trán hồ yêu: “Đừng mơ, thứ nhất, nơi này là Thiên
Nguyên tông. Thứ hai, huynh ấy là người quan trọng của Triêu Dương. Thứ
ba, ta không cho ngươi động đến huynh ấy.”
Nguyệt Mãn
giơ chân xoa xoa chỗ trên trán bị Liễu Triêu Hoa búng vào, tỏ vẻ bất mãn nói: “Nói đi, ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Liễu Triêu
Hoa chậm rãi nói: “Từ trước đến nay, trận chiến với quan yêu không nhất
thiết phải là một mất một còn, đôi khi còn có trường hợp quan yêu thần
phục đối thủ. Hôm nay ta dẫn người này tới là hi vọng ngươi hứa với ta.
Nếu như người giao đấu với ngươi là huynh ấy, thì ngươi cố gắng đừng làm hại tính mạng huynh ấy.”
Liễu Triêu Hoa nhẹ nhàng chậm rãi nói với Nguyệt Mãn, nhưng tầm mắt nàng lại nhìn về phía Phó Nguyên.
Chỉ trong chốc lát nhưng Phó Nguyên đã hiểu được ý tứ trong lời của Liễu Triêu Hoa, hắn hơi gật đầu rồi lại tiếp tục yên lặng.
“Vậy nếu
không phải là hắn thì sao?” Nguyệt Mãn ở trên đầu gối Liễu Triêu Hoa
ngồi thẳng lên, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt nàng.
Liễu Triêu Hoa cười một tiếng: “Ngươi muốn làm thế nào thì tùy. Chỉ cần ngươi bảo toàn tính mạng của mình là tốt rồi.”
Thân sơ có
khác, Liễu Triêu Hoa cũng không xem tất cả mọi người ở Thiên Nguyên tông là thuộc phạm vi bảo vệ của mình. Hơn nữa nàng cũng không cho rằng mình có năng lực gì để mà can thiệp vào trận đấu quan yêu này.
Nếu người đứng đầu không phải là Phó Nguyên, vậy thì mọi việc chỉ có thể tùy theo ý trời và lòng người mà thôi.
Nguyệt Mãn
quay đầu nhìn kỹ Phó Nguyên một lần mới ngồi thẳng người lên gật đầu:
“Ta đáp ứng ngươi. Nếu như ngày đó ra sân đấu chính là người này, ta sẽ
không lấy tính mạng hắn.”
Thỏa thuận
hoàn thành khiến cho Liễu Triêu Hoa đối với việc này cũng yên lòng. Nàng cũng không đi xem cuộc tranh tài, chỉ chờ nghe tin kết quả.
Cuối cùng
sáu ngày tranh tài kịch liệt cũng trôi qua, tâm tư vốn bình tĩnh của
Liễu Triêu Hoa vào giờ khắc này cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương đến mức trong ngực rối như tơ vò, khiến nàng dường như không thở nổi.
Cũng may là
rất nhanh sau đó, Liễu Triêu Dương liền mang theo Phó Nguyên tiến vào
tiểu viện của Liễu Triêu Hoa để báo tin mừng. Phó Nguyên cả người toàn
là máu, y phục rách tơi tả, nhìn hắn lúc này cũng có thể hình dung được
cuộc tranh tài khốc liệt thế nào.
Phó Nguyên
vừa đến trước mặt Liễu Triêu Hoa liền tháo ra bảo ngọc màu xanh lam
trong cổ áo đặt vào tay nàng: “Huynh đã đoạt giải nhất. Lần này, nếu
không có bảo ngọc của muội chỉ sợ huynh cũng không còn mạng mà trở về.”
Liễu Triêu Hoa hơi kinh hãi, nhìn vết nứt nho nhỏ trên bảo ngọc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Hách Lăng
dùng một pháp khí mà Giang Mạc An trưởng lão bí mật cho hắn.” Phó Nguyên chỉ nói ngắn gọn nguyên nhân, nhìn thoáng qua bảo ngọc bị nứt, ngượng
ngùng nói: “Thật xin lỗi, làm hỏng bảo ngọc của muội.”
Liễu Triêu
Hoa không muốn hắn phải áy náy, mỉm cười lắc đầu, nắm chặt bảo ngọc
trong lòng bàn tay, chân khí thuần khiết từ lòng bàn tay nàng tràn vào
bên trong khối ngọc, vết nứt mảnh như tơ nhện trên bề mặt nó liền chầm
chậm khép lại.
Phó Nguyên và Liễu Triêu Dương đều có vẻ mặt đầy kinh ngạc, trợn tròn mắt nhìn vết nứt trên bảo ngọc thoáng chốc liền khép lại.
“Chỉ có thể
khôi phục được như vậy thôi.” Liễu Triêu Hoa nhìn một vài vết nứt li ti
còn sót lại ở trung tâm khối ngọc, có chút tiếc nuối mà thở dài. Nàng
ngẩng đầu nhìn bộ dạng kinh ngạc của Phó Nguyên và Liễu Triêu Dương, đem bảo ngọc đặt vào trong tay Phó Nguyên: “Vật này đối với muội không còn
quan trọng nữa, không có nó, muội vẫn đủ khả năng tự bảo vệ mình.”
Liễu Triêu
Hoa dừng một chút mới tiếp tục nói: “Theo như muội biết, Hách Lăng là
một kẻ lòng dạ hẹp hòi. Lúc tranh tài hắn có ý định lấy mạng huynh, vậy
sau này chắc chắn sẽ không để yên cho huynh. Nếu khối ngọc này có thể
cứu huynh một lần, nói không chừng còn có thể cứu huynh lần nữa.”
Liễu Triêu
Dương lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt đầy lo lắng nhìn về phía
Phó Nguyên cả người đầy vết thương nói: “Đúng vậy, Triêu Hoa nói rất
đúng, còn chưa kể huynh đã làm hắn mất một cánh tay. Hắn nhất định sẽ
không bỏ qua cho huynh.”
Phó Nguyên
suy nghĩ một chút, nói lời cảm ơn rồi trầm mặc bỏ bảo ngọc vào trong
ngực. Hắn nhìn thoáng qua Liễu Triêu Hoa nói: “Ngày mai chính là trận
đấu với quan yêu, muội tới xem đi.” dứt lời hắn đứng đợi Liễu Triêu
Dương nói mấy câu với Liễu Triêu Hoa, rồi dẫn Liễu Triêu Dương rời đi.
Liễu Triêu
Hoa đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, nhìn mây mù vần vũ trên bầu trời, từng
giọt mưa phùn nhè nhẹ rơi xuống trên bề mặt trận pháp vô hình bao quanh
tiểu viện, làm tỏa ra từng gợn sóng rung động mỏng manh.
Gió mang
theo hơi ẩm nhẹ nhàng lướt qua mặt, Liễu Triêu Hoa hít sâu một hơi rồi
thở ra, khiến cho cảm giác bất an dưới đáy lòng nàng chậm rãi theo hơi
thở này mà thoát ra ngoài.
Việc gì đến sẽ phải đến.
Đã đến phút chót, nàng tuyệt đối sẽ không hối hận.
Cuộc chiến
với quan yêu rốt cuộc đã diễn ra, Liễu Triêu Hoa cũng không đi xem. Bởi
vì sợ rằng vẻ mặt của mình khi ra đó sẽ làm lộ ra điều gì, cho nên nàng
cố gắng chờ đến lúc cuộc chiến đã kết thúc, mới đẩy xe lăn đến bên cửa
sổ lầu hai lo lắng ngóng nhìn ra bên ngoài.
Tước Nhiên từ ngoài cửa vội vã chạy thẳng về tiểu lâu, vừa lên lầu hai đã tỏ vẻ vui mừng gọi: “Triêu Hoa, Triêu Hoa!”
Liễu Triêu Hoa quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hiện lên vẻ khẩn trương.
“Phó Nguyên
thắng rồi, hắn ký khế ước với con hồ ly thối kia rồi!” trong mắt Tước
Nhiên ánh lên vẻ vui mừng: “Hắn đoạt được Bích Thanh Kiếm, còn nói ta
tiện thể nhắn với ngươi là lúc nào ngươi cũng có thể tìm hắn mượn kiếm!”
Liễu Triêu
Hoa nghe xong sửng sốt trong một giây, sau đó mới thở phào một hơi thật
dài, mệt mỏi dựa vào lưng ghế, đôi mắt trong suốt của nhìn ra ngoài cửa
sổ, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mọi thứ đều đã sẵn sàng…”