Liễu Triêu
Dương bỗng nhiên thấy Liễu Triêu Hoa tỏ vẻ kinh hãi nghiến răng nghiến
lợi, liền vội vàng hỏi một tiếng: “Triêu Hoa, ngươi không sao chứ?”
Liễu Triêu
Hoa lấy lại tinh thần, mỉm cười một chút rồi lắc đầu, nhắc nhở Liễu
Triêu Dương là Đào Chân sư cô ở trên đài đã đọc đến tên của nàng. Liễu
Triêu Dương hơi ngây ra nhưng ngay sau đó trên khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng lập tức hiện lên vẻ hưng phấn. Nàng cầm kiếm muốn xông lên nhưng
Liễu Triêu Hoa lại kéo nàng lại, nhìn vào mắt nàng chân thành nói:
“Triêu Dương, muội biết tỷ rất lợi hại, nhưng mà có câu “nhân ngoại hữu
nhân, thiên ngoại hữu thiên”. Trận đánh này tỷ nên tập trung mà đánh,
đừng quá xem thường đối thủ mà đánh cho có lệ.”
Liễu Triêu
Dương sửng sốt, cảm thấy hơi luống cuống, phải nói rằng các cặp song
sinh bình thường đều là rất thân thiết, nhưng mà nàng cùng Liễu Triêu
Hoa hết lần này đến lần khác đều bất đồng, nói quá lên thì, hai người từ lúc sinh ra liền khác nhau một trời một vực. Một người là dễ sinh, một
người là khó sinh; một người là thiên tư hơn người, người kia lại ngu
dốt vô dụng; một người hay khóc hay nháo, một người an tĩnh điềm đạm;
một người luôn khiến cho cha mẹ lo lắng không yên, người kia lại khiến
cha mẹ yên tâm đỡ vất vả.
Có lẽ cũng bởi vì quá nhiều điểm bất đồng mà khiến cho các nàng so với những cặp tỷ muội khác lại càng thêm xa lạ.
Nhưng mà Liễu Triêu Dương cảm thấy nguyên nhân quan trọng khiến hai người không thân thiết cũng không phải là vấn đề này.
Liễu Triêu
Hoa mặc dù là muội muội của nàng, nhưng đối với nàng mà nói, Liễu Triêu
Hoa giống như một đám sương mù, căn bản là không thể nào nhìn rõ được.
Từ nhỏ cho đến bây giờ, muội muội cũng chưa từng cùng nàng tranh giành
bất cứ thứ gì, những thứ nàng muốn giành lấy Liễu Triêu Hoa cũng chưa
bao giờ để tâm. Điều này khiến cho Liễu Triêu Dương mỗi khi giành được
thứ gì đó định bụng tỏ ra đắc ý, nhưng cuối cùng lại chỉ cảm thấy phiền
muộn và chán nản.
Đúng vậy,
muội muội đối với nàng mà nói dường như không phải là muội muội, đã từ
rất lâu rồi Liễu Triêu Hoa trước mặt nàng luôn luôn là bộ dạng không so
đo không chấp nhặt, cặp mắt trong suốt kia luôn là nhìn lướt qua đỉnh
đầu nàng mà thôi, phảng phất giống như phàm trần hết thảy bụi bặm đều
không lọt được vào đôi mắt ấy.
Nhiều tư vị
xông lên trong lòng, Liễu Triêu Dương hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác, bỏ lại một câu “Ta mới sẽ không thua đâu” liền giơ kiếm xông
lên.
Liễu Triêu
Hoa khẽ mỉm cười tỏ vẻ không so đo. Mà Liễu Triêu Dương lời vừa nói ra
liền cảm thấy có chút hối hận, sau khi lên đài mới quay người liếc nhìn
Liễu Triêu Hoa một cái, thấy đối phương nhàn nhạt mỉm cười, vẫn là một
bộ dạng không muốn so đo với đứa nhỏ không hiểu chuyện, trong lòng nàng
chợt dâng lên một trận lửa giận. Nàng nhìn nam đệ tử tuấn tú trước mặt,
đợi lúc Đào Chân ra hiệu bắt đầu liền lập tức hạ thủ không chút lưu
tình, tấn công mạnh mẽ chớp nhoáng. Bóng kiếm bay nhanh lẫm lẫm hàn
quang mang theo khí thế như chẻ tre vọt tới phía trước, dọa cho đối thủ
mười hai tuổi trước mặt khiếp sợ, bối rối đến mức tiếp chiêu cũng liên
tục mắc lỗi, sau đó hắn trực tiếp bị Liễu Triêu Dương phi thân lên đạp
cho một cước văng ra ngoài.
Đáng thương
cho vị tiểu đệ tử kia, ngàn vạn lần không nên đụng phải Liễu Triêu Dương trong lòng đang buồn bực tức giận, bởi lẽ nàng sẽ trực tiếp đem hắn ra
mà trút giận. Liễu Triêu Dương đứng ở trên đài, nhìn tiểu đệ tử bị đá
sang một bên kia lạnh lùng nói: “Đứng lên, đánh tiếp!”
Rõ ràng chỉ
là thân hình của một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng lúc Liễu Triêu Dương đứng
đó nghiêm mặt lạnh giọng quát khiến cho tiểu đệ tử kia như cảm nhận được khí thế cao lớn uy mãnh.
Đào Chân
ngầm có ý mừng rỡ liếc nàng một cái, sau đó liền nhàn nhạt chuyển tầm
mắt, mở miệng gọi tên hai đệ tử thi đấu lượt tiếp theo lên đài.
Liễu Triêu
Hoa nhìn thấy Liễu Triêu Dương không bị thương liền thở phào nhẹ nhõm
rồi ngẩng đầu nhìn về chính đường cao hơn một trăm thước phía trên, thấy Liễu Tân Chi đang nhíu mày nhìn Liễu Triêu Dương. Dựa vào nhãn lực của
mình, Liễu Tân Chi đương nhiên nhìn thấu việc Liễu Triêu Dương đem người ta làm nơi trút giận mà đánh cho một trận, trong lòng hơi hơi không vui nhưng trước mặt nhiều người cũng không nói lời nào.
Liễu Triêu
Dương đánh xong thì thấy cảm giác khó chịu ngột ngạt trong ngực đã tiêu
tan đi rất nhiều, nghĩ lại thì từ trước đến nay Liễu Triêu Hoa không
phải vẫn luôn tỏ vẻ đức hạnh như vậy sao, có cái gì đáng tức giận chứ.
Trải qua một phen suy nghĩ, Liễu Triêu Dương cũng thấy thông suốt, đi
xuống đài đến đứng ở trước mặt Liễu Triêu Hoa hất cằm cao ngạo nhìn
nàng, vẻ mặt như muốn nói: xem đi, xem đi, ta thắng rồi!
Liễu Triêu Hoa cười cười, đôi mắt trong veo dịu dàng như nước hồ thu, mở miệng nói: “Đánh cũng không tệ lắm.”
Nghe được
lời khích lệ, Liễu Triêu Dương càng hất cao cằm tỏ vẻ kiêu ngạo, ai ngờ
Liễu Triêu Hoa lại đột nhiên xoay chuyển lời nói: “Chẳng qua tỷ có thể
đánh thắng người tiếp theo hay không còn khó nói.”
Khuôn mặt
nhỏ nhắn của Liễu Triêu Dương liền ỉu xìu một chút, nàng nghiêm mặt lại
ngồi xuống bên cạnh Liễu Triêu Hoa không thèm nói thêm câu nào.
Liễu Triêu
Hoa buồn cười, cảm thấy đứa nhỏ này tâm tư quá đơn giản, có ý tốt muốn
cùng nàng phân tích tình hình: “Vòng chung kết sắp tới rồi, theo muội
quan sát đối thủ có thể cạnh tranh với tỷ có ba người, một người thuộc
Bộ Pháp Khí tên là Hách Lăng, một người là Phó Nguyên, người còn lại là
đệ tử của Đào Chân sư cô tên Tần Hoài Ngọc.”
Liễu Triêu
Dương lúc đầu làm bộ như không muốn nghe, vốn nghĩ Liễu Triêu Hoa sẽ
không nói nữa, ai ngờ nàng cứ như không thèm để ý xem bên cạnh có người
nghe hay không mà vẫn tiếp tục nói. Hơn nữa càng đáng ghét là chính bản
thân Liễu Triêu Dương cũng bị những lời này hấp dẫn, không nhịn được
lòng hiếu kỳ, đành mặt dày hỏi một câu: “Bọn họ có gì mạnh?”
Liễu Triêu
Hoa cười một tiếng, vẫn là ý cười nhàn nhạt trong mắt chậm rãi nói:
“Muội vừa rồi đã nhìn chiêu số của Hách Lăng, võ nghệ hắn cũng bình
thường, nhưng phần lớn là dùng ám chiêu để chiến thắng đối thủ, cho nên
nếu như trận chung kết đấu với hắn tỷ phải cẩn thận một chút. Mà Phó
Nguyên nhìn bề ngoài có vẻ cứng nhắc nhưng thật ra bên trong cam đảm mà
thận trọng, tỷ nếu là đấu với hắn mà ra chiêu quá quy củ khẳng định sẽ
không được, linh hoạt một chút thì sẽ có tác dụng. Mà Tần Hoài Ngọc sử
dụng chiêu thức khá giống với tỷ, cũng là di chuyển nhẹ nhàng, nếu đấu
với nàng, trừ phi kiếm pháp của tỷ so với nàng ta tăng thêm một bậc, đầu óc thông minh hơn nàng ta một chút mới có thể thắng. Trừ ba người họ,
những đệ tử đồng lứa thi đấu lần này không có ai nổi trội cho lắm.”
Nhắc tới
Hách Lăng, Liễu Triêu Dương không những không phản bác Liễu Triêu Hoa mà còn quay đầu lại nhíu mày nói: “Hắn ta thường hay dùng mấy thứ bàng môn tả đạo, nếu như gặp hắn ta nhất định phải giáo huấn hắn một chút!”
Nghĩ tới
người này, trong mắt Liễu Triêu Dương hiện lên một tia khinh thường, khi tỷ võ phần lớn mọi người đều có điểm dừng, thế nhưng hắn ta vừa lên đài thì liền ra chiêu như sấm sét khiến đối phương đổ máu, nếu như không có Đào Chân sư cô ngăn cản, nói không chừng thật sự có mấy đệ tử mất mạng
dưới tay hắn. Phong cách tàn nhẫn liều lĩnh đó giúp hắn liên tiếp giành
chiến thắng ở các trận vòng trong, vốn là cũng có vài người có khả năng
thắng được hắn, nhưng cũng vì những thủ đoạn này mà không phát huy được
thực lực, cuối cùng cũng thành đá lót đường dưới chân hắn.
Liễu Triêu
Hoa thấy trong mắt Liễu Triêu Dương hiện lên vẻ khinh thường như vậy
cũng không nói cái gì, nàng cũng không thích loại người này, có thể hạ
sát chiêu với đồng môn như vậy chứng tỏ hắn ta cũng chẳng phải lương
thiện gì.
Trên đài, Đào Chân sư cô vừa hô ngừng rồi gọi tên hai đệ tử của lượt đấu tiếp theo.
Vừa nghe tên hai người này, Liễu Triêu Hoa cùng Liễu Triêu Dương cũng ngây ngẩn cả
người, trận tiếp theo thế nhưng lại là Hách Lăng đấu với Tần Hoài Ngọc.
Liễu Triêu
Dương nhìn Tần Hoài Ngọc với ánh mắt lo lắng, người này là quan môn đệ
tử* của Đào Chân sư cô, bình thường giống như muội muội của nàng. Tính
cách Tần Hoài Ngọc có chút lạnh lùng, cũng không thân thiết với người
khác, không nghĩ tới trận đầu của vòng chung kết đã đụng phải Hách Lăng. Nhìn dung nhan lạnh như băng của Tần Hoài Ngọc, Liễu Triêu Dương có
chút chần chừ, đang tự hỏi xem có nên nhắc nhở nàng ấy một tiếng không.
*Quan
môn đệ tử: chỉ đệ tử cuối cùng của một người, về sau sẽ không thu thêm
đệ tử do mình tự truyền dạy, mà để đồ đệ của mình đi thu đồ tôn (tái
truyền đệ tử).
Vừa nghĩ như vậy thì trên đài đã vang lên một giọng nói ngả ngớn của nam nhân: “Tần
sư muội nếu như không đủ dũng khí thì tốt nhất là đừng lên đây, bằng
không lát nữa vạn nhất ta lỡ tay làm bị thương dung nhan như hoa như
ngọc của muội thì không tốt lắm.”