Trận đấu của Hách Lăng và Tần Hoài Ngọc đã kết thúc, trận tiếp theo chính là Liễu Triêu Dương đấu với Phó Nguyên.
Không khí
bên trong trường võ càng lúc càng sôi động, các thiếu niên thiếu nữ tề
tụ lại một chỗ, nhất là càng gần đến trận chung kết, tiếng vỗ tay khen
ngợi và tiếng hò hét cổ vũ càng nhiệt liệt. Trong hoàn cảnh như vậy,
Liễu Triêu Dương hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ánh mắt
nàng nhìn về phía Phó Nguyên mơ hồ lộ ra khiêu khích.
Mà Phó
Nguyên từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi ở dãy ghế cao nhất trên khán đài, mi mắt rũ xuống che đi ánh mắt của hắn, gió nhẹ thổi qua làm vạt áo hắn
bay bay, tiếng hò hét nhiệt liệt xung quanh dường như không liên quan
đến hắn, mặc dù tuổi nhỏ nhưng trên người đã toát ra khí chất trầm ổn.
Trong thâm
tâm, Liễu Triêu Hoa cũng không hi vọng Liễu Triêu Dương thắng trận đấu
này, bởi vì ánh mắt tàn nhẫn của Hách Lăng thỉnh thoảng quét sang đây
khiến cho nàng rất bất an. Bộ Pháp Khí luôn nổi tiếng về việc chế tạo
pháp khí, xem Hách Lăng tranh tài lúc nãy, Liễu Triêu Hoa mơ hồ cảm thấy hắn nhất định có lưu lại ám chiêu. Ngộ nhỡ Liễu Triêu Dương rơi vào tay hắn chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
Nghĩ như vậy, Liễu Triêu Hoa liền đem ánh mắt hi vọng nhìn về phía Phó Nguyên, ngươi ngàn vạn lần phải thắng đó.
Phó Nguyên
giống như biết được suy nghĩ của nàng, thoáng nhìn sang đây. Lúc này Đào Chân ở trên đài tỷ võ hô tên của hắn và Liễu Triêu Dương, Phó Nguyên
liền thu hồi tầm mắt đặt trên người Liễu Triêu Hoa, nhìn về phía Liễu
Triêu Dương đang hưng phấn nhảy lên đài, khóe miệng hơi nhếch lên ý
cười.
Liễu Triêu
Hoa hiện tại có chút khẩn trương, mà ngay khi Đào Chân ra hiệu bắt đầu
Liễu Triêu Dương liền lập tức triển khai thế công.
Nhìn Liễu
Triêu Dương lúc này tựa như một con hồ điệp nhẹ nhàng bay múa trên đài,
trên thực tế chiêu thức công kích của nàng chiêu nào cũng xảo quyệt tàn
nhẫn, ngoài dự đoán của mọi người.
Mà càng
khiến mọi người cảm thấy ngoài dự đoán chính là biểu hiện của Phó
Nguyên, thế công của hắn ổn định, ra chiêu thu chiêu đều có tính toán,
tùy thời ứng biến thế công của Liễu Triêu Dương, chỉ qua mười mấy chiêu
đã mạnh mẽ hạ thấp được khí thế sắc bén khó đỡ lúc đầu của nàng. Đồng
thời thế công vững như Thái Sơn của hắn bắt đầu ép tới, Liễu Triêu Dương mỗi khi tiếp chiêu đều cảm giác được sức ép ngàn cân, tim đập càng lúc
càng nhanh hơn, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề. Liễu Triêu Hoa nhìn ra thân thủ của Liễu Triêu Dương đã không còn lưu loát như lúc mới lên
đài, khi thi triển chiêu thức cũng dần lộ ra vẻ bối rối. Mà Phó Nguyên
vẫn là một bộ dáng thong dong như ban đầu, hắn xuất chiêu hoàn toàn dựa
theo tiết tấu của mình. Xem đến đây, trong lòng Liễu Triêu Hoa cũng
buông lỏng, Liễu Triêu Dương bị đánh bại cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Liễu Triêu
Hoa mới vừa nghĩ vậy thì chớp mắt một cái, quả nhiên kiếm của Liễu Triêu Dương đã tuột khỏi tay nàng, bay ra cắm nghiêng trên mặt đất. Liễu
Triêu Dương trợn mắt nhìn chuôi kiếm rung lên vù vù, hốc mắt từ từ đỏ
lên, trừng mắt nhìn Phó Nguyên một cái sau đó xoay người chạy đi.
Phó Nguyên
khẽ sửng sốt, nhìn bóng lưng Liễu Triêu Dương chạy đi thậm chí có chút
luống cuống. Liễu Triêu Hoa đẩy xe lăn tiến đến nhặt Phi Dương Kiếm của
Liễu Triêu Dương lên, thấy Phó Nguyên còn đang đứng trên đài ngây người, liền cười nói: “Huynh không cần lo lắng, tỷ ấy không sao đâu.”
Phó Nguyên lúc này mới dời tầm mắt về phía Liễu Triêu Hoa, có chút chần chừ nói: “Ta…”
Liễu Triêu
Hoa nhìn thấy giữa mi tâm hắn đọng lại vẻ bối rối và không đành lòng,
hơi cảm thấy buồn cười nói: “Tranh tài là tranh tài, thua là thua, không sao cả, hai ngày nữa tỷ ấy sẽ nghĩ thông suốt thôi.”
Phó Nguyên
lại liếc nhìn về hướng Liễu Triêu Dương chạy đi, muốn nói cái gì cuối
cùng lại thôi, chẳng qua là nói một tiếng cám ơn với Liễu Triêu Hoa rồi
liền xoay người rời đi.
Bởi vì Liễu
Triêu Dương nửa đường chạy mất, một mình Liễu Triêu Hoa tiếp tục ở lại
đây cũng không có ý nghĩa gì, nàng mới vừa xoay người định đi thì xung
quanh bỗng nhiên truyền đến tiếng hô kinh hãi: “Là Dịch Cư đại sư thúc!”
Liễu Triêu
Hoa trong lòng cả kinh, tâm tình nàng vốn đang tĩnh lặng như mặt hồ đột
nhiên rung động, hậu quả chính là từ hai chân truyền đến một trận đau
đớn như bị kim châm. Người nọ phiêu dật mà đến, nhẹ nhàng đáp xuống chỗ
Liễu Tân Chi trên chính đường, lúc bay ngang qua Liễu Triêu Hoa tựa hồ
thoáng nhìn nàng, khóe môi hơi nhếch lên ý cười.
Liễu Triêu
Hoa ngẩng đầu nhìn Dịch Cư, vài ngày qua, nàng cố gắng khắc chế tư niệm
của mình với hắn. Con người Dịch Cư thanh khiết như sen trắng, bất kỳ ý
nghĩ quá phận nào đối với hắn dường như cũng làm hoen ố sự thanh khiết
đó.
Tầm mắt Dịch Cư hơi lướt xuống dưới đài tỷ võ, lúc nhìn thấy Liễu Triêu Hoa thì vuốt cằm mỉm cười, sau đó lại dời tầm mắt, chuyên tâm xem trận đấu của Phó
Nguyên và Hách Lăng.
Liễu Triêu
Hoa chịu đựng cảm giác đau nhói ở hai chân, trên trán dần dần túa ra mồ
hôi lạnh, bỗng nhiên đầu vai bị ấn nhẹ, nàng quay đầu lại liền thấy vẻ
mặt lo lắng của Tước Nhiên: “Phù chú phát tác sao?”
Liễu Triêu
Hoa cắn môi dưới đến tái nhợt gật đầu, lúc này nàng đã không dám ngẩng
đầu nhìn Dịch Cư nữa. Đúng là trên đầu chữ “sắc” có thanh đao(1), Liễu Triêu Hoa chưa từng nghĩ tới có một ngày bởi vì nam sắc mà mình lại thảm hại đến như vậy.
(1) Chữ “sắc” trong tiếng Trung: 色, chữ “đao” (trong từ đao kiếm) trong tiếng
Trung: 刀. Cho nên ý nghĩa của câu trên là do cách viết của chữ “sắc” có
một chữ “đao” ở trên.
Tước Nhiên
tức giận trợn mắt nhìn lên trên đài một cái, đẩy xe lăn chuyển hướng
liền đưa Liễu Triêu Hoa ra khỏi trường võ: “Đáng ghét, không có chuyện
gì tự nhiên xuất hiện!”
Liễu Triêu
Hoa biết Tước Nhiên đang nói tới ai, ngay cả cảm thấy bất mãn với câu
nói này nhưng nàng cũng không còn sức lực để phản bác.
Xe lăn đang
đi tới bỗng nhiên dừng lại, Liễu Triêu Hoa giật mình ngẩng đầu, mặt trời trên cao sáng rực chói chang khiến nàng có hơi chói mắt, sắc mặt nàng
cũng vì vậy mà càng thêm trắng bệch. Đang muốn mở miệng gọi Tước Nhiên,
Liễu Triêu Hoa lại nghe thấy phía trước có tiếng nói mang theo vẻ nghi
ngờ và kinh ngạc: “Triêu Hoa?”
Liễu Triêu
Hoa có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, lại nhìn thấy Liễu Triêu Dương có vẻ
đáng thương đứng ở trước cửa viện của mình, mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn
nàng: “Ngươi làm sao vậy!?”
Liễu Triêu Hoa muốn nói chuyện nhưng lại nói không nên lời, bởi vì nàng sợ vừa mở miệng sẽ bật ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Có lẽ là
nhìn ra vẻ khó chịu trên mặt muội muội, Liễu Triêu Dương từ bên đó nhảy
dựng lên, chạy như bay vài bước đã đến trước mặt Liễu Triêu Hoa, kéo tay của nàng, thanh âm mang theo tiếng nức nở hỏi: “Ngươi rốt cuộc bị làm
sao vậy!”
“A… muội
không sao!” Liễu Triêu Hoa cau mày rên rỉ một tiếng rất nhỏ, Tước Nhiên
rất có khí thế chắn trước mặt Liễu Triêu Hoa quát: “Lúc này ngươi đừng
nói chuyện với nàng!”
Liễu Triêu
Dương bị Tước Nhiên quát nên sửng sốt đứng lại không tiếp tục tiến về
phía trước, Liễu Triêu Hoa trong đầu không ngừng nghĩ tới cảnh tượng nhổ lông của con phượng hoàng kia mới áp chế được cảm giác đau đớn trên
chân. Nhìn thấy bộ dạng bối rối vừa muốn tiến lên lại thôi của Liễu
Triêu Dương, nàng tái nhợt cười cười: “Tỷ tới rồi à.”
Liễu Triêu
Hoa vừa dứt lời liền nhìn thấy trong mắt Liễu Triêu Dương bùng lên lửa
giận. Nàng đẩy Tước Nhiên ra vọt tới trước mặt Liễu Triêu Hoa, cả giận
nói: “Cái gì mà tới hay không tới! Ta đang hỏi ngươi rốt cuộc bị làm sao vậy!”
Liễu Triêu Hoa trong lòng nghẹn lại, khẽ quay đầu sang hướng khác, sắc mặt hết sức bình tĩnh nói: “Muội không sao.”
“Cha mẹ biết không?” Liễu Triêu Dương bỗng nhiên hiểu ra, muội muội của nàng từ nhỏ
đã bị hạ chú trên người, chuyện vừa rồi khẳng định có liên quan đến chú
pháp kia!