Nhất Thế Vi Nô

Chương 34: Chương 34




CHƯƠNG 34

 

Đêm lạnh như nước.

“Cùm cụp —-”

Theo một tiếng vang rất nhỏ, cửa phòng bị mở ra. Yến Hoài Phong im lặng đi vào, xuất thần nhìn Sở Việt vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt nằm trên giường. Hắn đưa tay vén lên một lọn tóc của Sở Việt, đem nó quấn quanh đầu ngón tay mình.

Xúc cảm vi dương [ngứa] như truyền đến tận đáy lòng, Yến Hoài Phong nhìn chăm chú người được bọc kín trong chăn, ánh mắt u ám. Hắn luôn phải mất đi, lúc nhỏ, hắn mất đi mẫu thân, sau này, theo một nghĩa nào đó, hắn cũng mất đi phụ thân.

Hắn không có bằng hữu, ngay cả Lưu Huỳnh Tiểu Phiến được xưng độc nhất vô nhị, đến cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ khác tùy tiện sử dụng. Hiện tại, ngay cả người này, hắn cũng phải mất đi sao?

Yến Hoài Phong rất ít thở dài, thỏa hiệp không phải tác phong của hắn.

“A Việt, ngươi còn nợ ta một lời giải thích.” Đầu ngón tay nhẹ sờ lên từng đường nét trên gương mặt Sở Việt, Yến Hoài Phong đang muốn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên dừng lại, “Ân?” một tiếng. Người trên giường không có bất cứ động tĩnh gì, nhưng Yến Hoài Phong dường như cảm thấy tư thế y nằm cùng buổi sáng không giống nhau.

Chẳng lẽ Sở Việt đã tỉnh? Hắn vỗ vỗ Sở Việt, nhưng người kia như cũ không chút phản ứng. Ngón trỏ thăm dò động mạch bên gáy của y, mạch đập vẫn rất mỏng manh.

Yến Hoài Phong tự giễu mà cười, bản thân thế nhưng lại có loại ý tưởng vô căn cứ này.

Chờ đến khi nghe được tiếng người nọ đóng cửa đi xa, “Sở Việt” ở trên giường mới một lần nữa mở mắt ra, xoay người xuống giường, ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo cao ngoài cửa sổ.

Y nhìn bầu trời đêm một lúc lâu, đến khi cổ có chút phát đau mới cúi đầu, lại nhìn tay chính mình, “Trước giờ ta không biết ánh trăng cũng tốt xem như vậy.” Y mỉm cười, giống như độc thoại một mình, lại cũng giống như đang trò chuyện với ai.

Ngón tay y khẽ sờ qua từng tấc từng tấc khung cửa sổ, có chút nghi hoặc thầm nói: “Nhanh một chút đi tìm hắn, không được để người của Tầm Trâm Các phát hiện.”

.

Tô Chân bưng một mâm hoa quả từ trong phòng đi ra, đặt trên thạch bàn.

Yến Hoài Phong nói một tiếng tạ ơn, chân thành nói: “Tô cô nương, ta không phải nghi ngờ y thuật của ngươi.”

Tô Chân gật gật đầu, hiển nhiên cũng không tức giận, Yến Hoài Phong đến tìm nàng hỏi thăm liệu có hay không vị thầy thuốc nào khác có thể trị khỏi cho Sở Việt sớm đã nằm tronng dự kiến của nàng.

Nàng cũng đã gặp qua không ít người cần trị bệnh, đối với sự bất lực của thầy thuốc luôn cầu xin không chịu rời đi, sinh lão bệnh tử mặc dù là chuyện không thể tránh, thế nhưng ai cũng vô pháp thản nhiên.

“Hàn công tử —- ta nghe Mai nhi gọi ngươi như vậy, ta nhìn ra được ngươi rất quan tâm vị bằng hữu kia, cũng thật xin lỗi ta y thuật có hạn, không có khả năng cứu giúp. Bất quá thứ cho ta nói thẳng, ly hồn chứng, cho dù là thầy thuốc nào cũng đều phải bất lực.”

Yến Hoài Phong nhẹ gõ mâm đựng hoa quả, lộ vẻ suy xét, “Chưa hẳn đã là ly hồn chứng, Tô cô nương trước mắt cũng chỉ là suy đoán.”

Tô Chân ngẩn ra, gật gật đầu, bộ dáng người trước mắt này, có lẽ sẽ không dễ dàng buông tay, nàng lo nghĩ, có chút khó xử nói: “Ngoài thành Hồ Châu hơn trăm dặm, có một con sông gọi là Lưu Hoa Hà, là đầu nguồn của tất cả kênh rạch trong thành. Kênh rạch nước cạn, nhưng Lưu Hoa Hà lại sâu không lường được, dưới đáy sông có một loại cây hình dáng giống như cánh ve, tên là Lũ Kim Y. Nếu có thể tìm được, ta có thể thử đem nó phối chế thành hồi hồn thang. Đương nhiên, có tác dụng hay không, ta cũng không thể nắm chắc.” Tô Chân dừng một lúc, lại nói tiếp, “Lũ Kim Y phi thường thưa thớt, chúng khi ở trong nước là bán trong suốt, nhìn qua tựa như một đôi cánh ve, chạm vào sẽ có cảm giác mềm nhẵn.”

Trong mắt Yến Hoài Phong hiện lên ý cười, đứng dậy hướng Tô Chân ôm quyền nói: “Như thế, thỉnh Tô cô nương cùng Tiêu Phó Các chủ thay ta chiếu cố A Việt, ta sẽ đi một chuyến.”

Thật ra đây cũng là biện pháp Tô Chân nhất thời nghĩ tới, bởi vì đem Lũ Kim Y chế thành hồi hồn thang, chỉ là trong lịch sử ghi lại, chưa từng có người thử qua. Huống chi Lưu Hoa Hà đáy nước vô cùng sâu, mọi người đều nói nó thông với địa phủ, Lũ Kim Y rốt cục có tồn tại hay không, căn bản không một ai biết rõ.

“Hàn công tử thỉnh nghĩ lại, con sông kia thật sự rất hung hiểm, huống hồ vừa rồi ta thấy ngươi vừa nghe đến nước đã nhíu mày, công tử có phải không quen kỹ năng bơi?”

Yến Hoài Phong lắc đầu, “Tô cô nương yên tâm, ta đi một lát liền quay về.” Dứt lời cũng không chờ Tô Chân tiếp tục khuyên giải, liền xoay người bước đi.

Tô Chân âm thầm thở dài, cũng không biết chính mình đề ra phương pháp này là đúng hay sai. Thế nhưng Yến Hoài Phong kiên quyết như thế, nàng căn bản không có chỗ xen vào.

Lại thở dài một tiếng, Tô Chân cầm lên một khỏa mật kết [múi quýt] từ trong mâm hoa quả cho vào miệng, xoay người đi đến Hồi Thiên Lâu trông coi Sở Việt vẫn đang hôn mê.

.

Tiêu Trầm đang vắt khăn thay Sở Việt lau mặt, mấy việc này để cho một cô nương như Tô Chân làm lại có chút không tiện, hắn đành phải tự mình làm toàn bộ.

Nhìn Tiêu Trầm cẩn thận từng chút một chăm sóc Sở Việt, Tô Chân nhếch miệng khẽ cười: “Phó Các chủ, sau này cô nương nhà ai gả cho ngươi, nhất định là rất hạnh phúc. Ôi chao, thế nhưng nghe nói ngươi yêu thầm Các chủ, chuyện này có thật không?”

Bàn tay Tiêu Trầm hơi sựng lại, thu hồi khăn ném vào chậu nước, “Đừng theo tiểu tử Lộ Thiên Tầm kia càn rỡ.”

“A, Tiêu Hoa Hoa ngươi nói xấu sau lưng ta. Ai nha, ngươi đúng là người không thành thật, ngươi không nói Các chủ làm sao biết ngươi yêu hắn, hay để ta nói thay ngươi.” Lộ Thiên Tầm đầu lộ ra ở bên ngoài cửa sổ, cả người treo ngược theo khung cửa, hé ra khuôn mặt trướng đến đỏ bừng.

“Giữa ban ngày, Tiểu Man Yêu ngươi là kẻ trộm sao?” Tô Chân ném qua một khỏa mật kết, Lộ Thiên Tầm lập tức há miệng ngậm lấy, nhai nhai cố gắng nuốt xuống, sau đó cả người nhào lộn xuống dưới, rơi trên mặt đất, hàm hàm hồ hồ nói: “Ai là Tiểu Man Yêu, hừ.”

Lộ Thiên Tầm không biết xấu hổ lớn tiếng tranh cãi cùng Tô Chân, lại đi đến trước mặt Tiêu Trầm, nhìn Tiêu Trầm giúp Sở Việt chỉnh hảo góc chăn, than thở nói: “Hoa Hoa, ngươi nhìn qua thật giống di tình biệt luyến*, chiếu cố tiểu tử này còn cẩn thận hơn cả chiếu cố Các chủ.” [*di tình biệt luyến: ý nói ban đầu yêu người này, lúc sau lại yêu người khác]

Tiêu Trầm dùng ngón tay đâm đâm một bên má phình to do ngập một khỏa mật kết của Lộ Thiên Tầm, “Đừng nói bậy, y là người bệnh.”

Tròng mắt Lộ Thiên Tầm xoay chuyển một vòng, liền nằm lăn ra đất kêu gào, “Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa Hoa, ta đau đầu, mau tới chiếu cố ta!”

Tiêu Trầm liếc mắt nhìn y, giương giọng nói: “Người tới, đem Lâu chủ của các ngươi tha trở về, ném vào trong ao trị bệnh đau đầu.”

Nhóm thủ vệ vì thế đưa một tay che miệng cười, một tay cùng những người khác nâng dậy Lộ Thiên Tầm, lôi lôi kéo kéo đi ra ngoài. Lộ Thiên Tầm ai oán nhìn Tiêu Trầm, “Còn nói ngươi không có di tình biệt luyến, ngươi bất công, hừ hừ.”

Tiêu Trầm đỡ trán, “Đừng nói giống như ta phụ bạc ngươi vậy, cho dù ta di tình biệt luyến, cũng là di tình biệt luyến với Các chủ, trước đó ta không phải là thích Các chủ sao, đây chính là ngươi nói a.”

Lộ Thiên Tầm không còn lời phản bác, đành phải lẩm bẩm lẩm bẩm bị kéo đi.

Kẻ dở hơi đi rồi, trong phòng rốt cục thanh tịnh trở lại. Tiêu Trầm thở phào nhẹ nhõm, từ trong tay áo lấy ra khăn tay có hương hoa lan, chậm rãi lau khô các kẻ tay. Đối với người chuyên dùng ám khí mà nói, không có gì quan trọng hơn đôi bàn tay.

“Tiểu Tô, người kia đâu?”

Tô Chân có chút bất đắc dĩ, “Hắn… Có lẽ đã đi Lưu Hoa Hà.”

.

Lưu Hoa Hà ở Hồ Châu nói gần không gần, nói xa không xa, Yến Hoài Phong lúc này đã đứng bên bờ Lưu Hoa Hà, nhìn dòng nước đậm màu kia.

Nước trong Lưu Hoa Hà tựa như ngọc bích lâu năm, xanh đến gần như hóa đen, làm cho người ta có một loại cảm giác như đứng bên vực sâu.

Yến Thanh Hà cũng không phải không dạy hắn kỹ năng bơi, Điền Nam nhiều Trường Giang cùng Hoàng Hà, kỹ năng bơi của hắn kỳ thật tương đối hảo. Nhưng không biết vì cái gì, hắn luôn đối với nước có một loại sợ hãi bản năng, cho dù mặt ngoài che dấu rất tốt, nhưng vẫn không lừa được chính mình.

Hắn không biết vì sao lại đối với nước có cảm giác sợ hãi, tựa hồ là một loại kháng cự bẩm sinh, nhìn đến sông lớn, nước sâu hồ sâu, luôn khiến hắn không tự chủ được liền liên tưởng đến tử vong, nơi ***g ngực có một loại đau đớn nhứt nhói không thể giải thích.

Nhưng Yến Hoài Phong vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, rõ ràng hắn chưa bao giờ bị chìm trong nước, không có khả năng đối với nước khắc sâu sợ hãi như vậy.

Yến Hoài Phong ngồi xổm xuống, đưa ngón tay nhập vào trong nước, có chút ngạc nhiên, dòng nước không có băng hàn như trong dự liệu, ngược lại, nước sông Lưu Hoa Hà lại rất ấm, so với nhiệt độ bình thường còn cao hơn một chút, giống như phía bên dưới có một lò lửa đều đều đun nóng.

Nước này cũng không có hương vị của lưu huỳnh, có thể thấy đây không phải dòng chảy từ ôn tuyền nào đó. Yến Hoài Phong nghĩ đến những lời của Tô Chân, dưới nước có lẽ có những nguy hiểm không đoán trước được.

Hắn nhìn ngón tay của mình, một nửa ngâm trong nước, cũng nhiễm một tầng màu xanh biếc, sắc xanh mơn mởn trong rất đẹp, thế nhưng rõ ràng là nước ấm, hắn lại cảm nhận được ngón tay của mình có chút run rẩy.

Nỗi sợ hãi với nước bất giác tràn đến.

Không biết vì cái gì, lúc này Yến Hoài Phong nhớ tới, là lần đầu tiên sau khi Sở Việt hầu hạ dưới thân hắn, khi rời đi y vẫn kiên định đối hắn nói: “Thuộc hạ gác đêm, Thiếu chủ yên giấc.”

Hắn cúi đầu cởi bỏ quần áo, đem quần áo rườm rà ném ở bờ sông, sau đó hít sâu một hơi, nhảy xuống nước, tiếng nước thanh thúy vang lên kinh động bầy cá xa xa, tất cả đều hướng đáy sông chui vào.

Vừa vào nước trước mắt liền trở nên mông lung, nước này không chỉ có màu xanh đậm, ngay cả lực cản so với nước sông bình thường cũng lớn hơn, Yến Hoài Phong du động vài cái, đợi cho thân thể thích ứng với hoàn cảnh chung quanh, mới bắt đầu chậm rãi hướng đáy sông tiến vào.

Càng đi xuống, độ ấm của nước càng tăng cao, cũng may bốn phía còn có bầy cá bơi qua bơi lại, có lẽ nhìn hắn giống như một con cá cực đại, vài con cá bơi đến mổ mổ hắn mấy cái, sau đó lại né tránh ra xa. Điều này chứng minh ít nhất nước ở đây không phải nước chết.

Đáy sông một mảnh hôn ám, nhìn không rõ lắm, Yến Hoài Phong miệng ngậm một viên dạ minh châu, không ngừng hướng chỗ nước sâu lặn xuống. Thời gian qua đi khá lâu, hắn càng lúc càng kinh ngạc, con sông này nhìn qua cũng không lớn bao nhiêu, không nghĩ đến lại thật sự sâu như thế, căn bản không thể tìm đến nơi tận cùng.

Hắn đã đem hô hấp điều chỉnh đến mức nhỏ nhất, không khí trong phổi vẫn không ngừng tiêu hao. Mà trong lòng, bản năng kháng cự với nước khi ở nơi đáy nước sâu như vậy lại càng thêm vô hạn phóng đại, Yến Hoài Phong quả thực cảm giác được bản thân gần như đã bị nước ấm giam cầm, cách biệt với nhân thế.

Bên tai chỉ có tiếng vang của bọt nước.

Ngay tại lúc hắn cơ hồ nhẫn chịu không nổi nữa, có cái gì đó ôn nhu mềm mại lướt qua kẻ tay hắn, dưới ánh sáng ảm đạm của dạ minh châu, hắn tựa hồ thấy được vô số đôi cánh ve, đang không ngừng lắc lư theo dòng nước.

————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.