Nhất Thế Vi Nô

Chương 49: Chương 49




CHƯƠNG 49

Lãnh Ẩn cả người chấn động, ngẩng đầu yên lặng nhìn Yến Hoài Phong, một lát sau liền từ trong cổ họng bức ra một tiếng gào thét thống khổ, “Không có khả năng!”

Vì để Ám Nguyệt Cung có thể trở về võ lâm Trung Nguyên hắn đã phải lạc đến bước này, được làm vua thua làm giặc căn bản không còn gì để nói, nhưng nếu tất cả những gì hắn đã làm rốt cục chỉ là một trò hề, hắn chỉ là một người qua đường không quan hệ gì đến đại cuộc, thực tế như vậy bảo hắn phải như thế nào thừa nhận!

“Nương ta là Lãnh Thiên Thu, nàng là nữ nhân của Lãnh U Nguyệt, toàn bộ người trong Ám Nguyệt Cung đều có thể làm chứng! Ngươi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì nói ta không phải hậu nhân Lãnh gia?”

Nếu không có Lãnh Thiên Thu từ nhỏ mỗi ngày dạy dỗ hắn cùng với Lãnh Sơ, làm người Lãnh gia phải lấy nhiệm vụ đưa Ám Nguyệt Cung trở về xưng bá võ lâm Trung Nguyên làm lẽ sống của mình, thì làm sao hắn cùng đại ca phải chia lìa nhau ngay từ nhỏ, làm sao phải đón nhận huấn luyện cùng tra tấn, cả ngày lẫn đêm đều phải bày mưu tính kế, đem tính mạng của mình đặt vào trốn nguy hiểm?

Nương hắn nằm mộng cũng muốn đường đường chính chính trở lại Trung Nguyên, đại ca hắn cũng giống như vậy!

Nhưng mà Yến Hoài Phong hiển nhiên không hề tính toán lưu lại cho Lãnh Ẩn một chút ảo tưởng nào, hắn rành mạch nói: “Toàn bộ người Ám Nguyệt Cung đương nhiên có thể làm chứng, bởi vì toàn bộ người Ám Nguyệt Cung đều là nanh vuốt của Lãnh Thiên Thu. Tương tự như Thánh Môn, cùng Mộc đường đường chủ Trầm Ngọc âm mưu bức tử Yến Thanh Hà giành thượng vị giống nhau.”

Yến Hoài Phong khi nói đến “Bức tử Yến Thanh Hà” phi thường bình tĩnh, cứ như cái tên này cùng hắn không quan hệ, chỉ có chính hắn biết, từ ngày hắn biết tin Yến Thanh Hà chết, hắn đã không còn có thời khắc ngủ yên.

Thế nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm để bi thương.

Lãnh Ẩn cười lạnh một tiếng, “Bọn đạo chích Trầm Ngọc như thế nào có thể cùng nương ta so sánh!” Nói xong hắn lập tức quay đầu tha thiết nhìn Sở Việt, ý đồ từ trên người đại ca mình thấy được một chút khẳng định cùng dũng khí.

Đáng tiếc Sở Việt hiện tại chính là hận không thể ly xa Yến Hoài Phong một chút, nào dám làm thêm động tác gì dẫn tới sự chú ý của Yến Hoài Phong, làm hắn nhớ đến lời “Thổ lộ” hùng hồn vừa rồi của y?

Nhìn thấy ánh mắt Lãnh Ẩn nhìn Sở Việt, Yến Hoài Phong ngữ khí càng thêm cứng rắn, “Nàng không phải nương ngươi. Lãnh Thiên Thu cũng đến chết chưa từng kết hôn, nếu không, ngươi nói cho ta biết, phụ thân ngươi là ai?”

Lãnh Ẩn cứng họng. Đích xác, hắn không biết ai là phụ thân của mình, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua nam nhân kia. Hắn trước đây cũng không phải không hỏi qua Lãnh Thiên Thu, nhưng Lãnh Thiên Thu đều không trả lời.

Hắn cho rằng phụ thân hắn phụ tình bội nghĩa từ bỏ bọn họ, cho nên Lãnh Thiên Thu không muốn nhắc tới.

Làm thế nào cũng không nghĩ tới, cái gọi là “Phụ thân” của bọn họ, “Phu quân” của Lãnh Thiên Thu, có lẽ căn bản chỉ là một người không tồn tại. Nếu chân tướng thật sự là như vậy, hắn cùng Lãnh Sơ đến tột cùng là ai? Lãnh Thiên Thu tại sao muốn nói dối?

Binh khí trong tay Lãnh Ẩn rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy chói tai. Hắn cúi đầu, tóc hỗn độn rủ ở trước mắt, không ngừng lắc đầu phủ nhận.

“Sẽ không, nàng cần gì phải gạt ta…”

Hắn nhớ rõ, trước đây hắn luôn hâm mộ những hài tử khác có mẫu thân ôn nhu hiền lành, còn Lãnh Thiên Thu vĩnh viễn chỉ luôn nghiêm khắc trách móc nặng nề, đốc xúc bọn họ ngày đêm tập luyện, chưa bao giờ có hỏi han hay ân cần quan tâm bọn họ.

Nhưng hắn nghĩ, Lãnh Thiên Thu chung quy vẫn sẽ yêu bọn họ, chính là phương thức biểu đạt không giống với người khác thôi. Hiện giờ tinh tế hồi tưởng, dường như không có một kỷ niệm nào có thể chứng minh Lãnh Thiên Thu từng yêu thương luyến tiếc bọn họ.

Yến Hoài Phong lười cùng hắn tốn nhiều võ mồm, hướng Tiêu Trầm duỗi tay, Tiêu Trầm lập tức hiểu ý, từ trong lòng ngực xuất ra một tông quyển [sách tổ tiên, ghi chép lại chuyện xưa]. Yến Hoài Phong tiếp nhận, ném đến trước mặt Lãnh Ẩn, rủ mắt nhìn xuống hắn, có chút thương hại nói: “Ngươi có thể tự mình xem.”

Lãnh Ẩn túm lấy những trang giấy hỗn độn, mờ mịt lật xem từng tờ, sự thực năm đó từng chút một trình hiện ra trước mắt.

Cung chủ Ám Nguyệt Cung Lãnh U Nguyệt, là một nhân vật nổi bật trong chốn giang hồ, tuy là nữ tử lại cả đời yêu kiếm pháp, kinh tài tuyệt diễm, điều tiếc nuối duy nhất, chính là đã yêu môn chủ Quỷ Môn Lâm Tử Mạch.

Do điều lệ cấm kỵ yêu, hai người bất đắc dĩ người trời Nam kẻ đất Bắc. Lâm Tử Mạch nản lòng thoái chí giải tán Quỷ Môn một mình ẩn cư, Lãnh U Nguyệt tìm khắp giang hồ cũng không thấy hắn, nàng đối với giang hồ võ lâm không còn hứng thú, cuối cùng mang toàn bộ Ám Nguyệt Cung rời khỏi Trung Nguyên.

Quỷ Môn cùng Ám Nguyệt Cung sau khi rời đi, thế cục tam chân đỉnh lập xưng bá trong chốn giang hồ của Quỷ Môn, Ám Nguyệt Cung, Thánh Môn bị đánh phá, môn chủ Thánh Môn lúc ấy cùng Lãnh U Nguyệt và Lâm Tử Mạch là kết bái tỷ đệ, nên liền lọt vào sự vây công của đại bộ phận các môn phái võ lâm Trung Nguyên, bất đắc dĩ phải lui cư về Điền Nam.

Lãnh U Nguyệt yêu Lâm Tử Mạch, một mình sống quãng đời còn lại, ở bờ biển kiến tạo “Tình Mộ”, hy vọng cùng Lâm Tử Mạch không thể đồng sàng nhưng có thể chôn cùng một chỗ.

Mà cái người được gọi là nương của Lãnh Ẩn lúc ấy chính là thị nữ bên người Lãnh U Nguyệt, tên thật là Đan Dương. Lãnh U Nguyệt đối với những người bên cạnh đều vô cùng tốt, thường xuyên tự mình chỉ điểm võ nghệ, Đan Dương lãnh giáo hơn năm phần võ học từ Lãnh U Nguyệt, lại không bằng lòng việc Lãnh U Nguyệt vì tình khốn khổ không có chí lớn.

Đan Dương là một nữ nhân rất có dã tâm, điều duy nhất nàng khát cầu chính là xưng bá, thái độ đối với tình yêu chỉ có khinh thường, đương nhiên không có khả năng đem bản thân gả cho ai.

Nàng âm thầm mua lòng người bồi dưỡng thế lực, đối với mệnh lệnh giải tán Ám Nguyệt Cung trước khi chết của Lãnh U Nguyệ bằng mặt không bằng lòng, âm thầm thay đổi, tự mình làm cung chủ Ám Nguyệt Cung, hơn nữa còn đổi tên thành Lãnh Thiên Thu, ý nghĩa chính là sẽ được thiên thu muôn đời nhất thống giang hồ.

Đáng tiếc không như mong muốn, nàng tuy rằng năng lực mưu lược đều tài giỏi, đáng tiếc thân thể lại không tốt, vì thế không biết từ chỗ nào đem về hai huynh đệ Lãnh Sơ Lãnh Ẩn, từ nhỏ bồi dưỡng, ý đồ lợi dụng bọn họ sớm ngày thực hiện dã tâm của mình.

Nàng duy nhất không tính đến chính là bản thân lại như thế đoản mệnh, thời điểm trút hơi thở cuối cùng hiển nhiên vô cùng nghẹn khuất, chỉ tiếc cho đôi huynh đệ vô tội kia chẳng hay biết gì, vẫn như trước cẩn thận tỉ mỉ chiếu theo ý nguyện của nàng mà làm việc, thẳng cho tới hôm nay.

Tông quyển bất quá mỏng manh vài tờ, lật vài ba cái đã có thể hình dung ra hết toàn bộ gió thổi mây bay năm ấy, từng nét chữ đoan chính tú lệ lại giống như móng tay sắc nhọn đem tâm Lãnh Ẩn hung hăng siết chặt, cho đến khi máu tươi đầm đìa.

Nguyên lai hắn cùng Lãnh Sơ, bất quá chỉ là “Hai huynh đệ không biết từ chỗ nào đem về”! Chỉ vì thành toàn dã tâm của một nữ nhân, lại hại đến nhiều người trong nhiều năm như vậy.

Hắn nghĩ đến chuyện cũ mà Lãnh Thiên Thu từng nói với mình, theo lời kể của nàng, Lãnh U Nguyệt tài trí kiệt xuất trọng nghĩa khinh lợi, lại bị môn chủ Quỷ Môn cùng Thánh Môn liên thủ hãm hại, nuốt hận Trung Nguyên. Thậm chí Lãnh Thiên Thu lúc sắp chết vẫn luôn dặn dò, ngàn vạn lần không được quên báo thù cùng xưng bá võ lâm.

Lãnh Thiên Thu từng vô số lần nói cho hắn biết, hoàn thành nguyện vọng của cung chủ, là trách nhiệm duy nhất của hậu nhân Lãnh gia bọn họ, cho dù máu chảy thành sông thây nơi hoang dã, cũng tuyệt phải làm cho đến cùng!

Kết quả, lại chỉ là một trò đại lừa dối.

Có lẽ bọn họ chẳng qua chỉ là một đôi cô nhi, hoặc là hài tử của một cấp dưới nào đó trong Ám Nguyệt Cung, hoặc là hài tử của một nông hộ, một thương nhân phố phường nào đó, vốn đã có thể gắn bó cùng nhau lớn lên, bình bình đạm đạm sống hết cả đời này,  giống như huynh đệ trong một gia đình bình thường, phụ từ tử hiếu.

Nhưng cuối cùng lại không còn cơ hội.

Lãnh Ẩn nắm chặt những mảnh giấy kia, vô thức vò chúng thành một khối ở trong tay, khẽ mở ra, rồi lại lần nữa vò thành một khối. Trải qua biến cố quá lớn như vậy, hiện tại hắn, cái gì cũng không muốn tin tưởng.

“Ngươi nói nương ta lừa ta cùng đại ca, ta làm sao biết đó là thật hay giả? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Hắn hỏi Yến Hoài Phong.

Lần này trả lời chính là Tiêu Trầm.

“Các chủ của chúng ta là đệ tử chân truyền của Lâm Tử Mạch, Lâm Tử Mạch lúc sinh thời, trong phòng hắn luôn treo rất nhiều bức họa của Lãnh U Nguyệt, những chuyện này các chủ chúng ta đều rõ ràng. Không lâu phía trước, hắn vừa mới từ “Tình Mộ” năm xưa Lãnh U Nguyệt vì Lâm Tử Mạch kiến tạo trở về.”

Lãnh Ẩn im lặng một lát, hắn kỳ thật đã muốn tin tưởng hết thảy trong lời nói của Yến Hoài Phong, thế nhưng tình cảm áp đảo lý trí, làm cho hắn không muốn thừa nhận chính mình cả đời đều bị người lợi dụng.

Hắn chỉ có thể cố chấp chống đỡ bày ra tư thái cao cao tại thượng, “Cho dù không có Ám Nguyệt Cung kia lại như thế nào? Ta còn có Vọng Ngôn Thư.”

Sở Việt rốt cục nhịn không được. Tính ra mặt, Lãnh Ẩn kỳ thật cũng không phải kẻ tội ác tày trời, tuổi thơ của hai huynh đệ Lãnh gia có thể nói cũng bất hạnh như Yến Hoài Phong, thậm chí còn có phần bất hạnh hơn.

Yến Hoài Phong nghĩ bản thân là bị vứt bỏ, kì thực phụ mẫu của hắn đều thực thương hắn, mặc dù chưa từng hảo hảo biểu đạt. Còn hai huynh đệ Lãnh gia, lại là chân chân thật thật không hề được yêu thương, ở trong mắt Lãnh Thiên Thu, bọn họ cũng chỉ là quân cờ của nàng thôi.

Thập Tứ đã chết, không thể để cho Lãnh Ẩn cứ như vậy gụt ngã, nếu hắn vẫn cứ để sự thực tàn nhẫn kia luẩn quẩn trong lòng, sớm hay muộn gì không chết cũng sẽ điên.

Sở Việt bước khẽ tới gần Yến Hoài Phong, thấp giọng nói: “Thiếu chủ, bản Vọng Ngôn Thư kia…”

Quả nhiên, nghe được thanh âm của Sở Việt, Yến Hoài Phong quay đầu tựa tiếu phi tiếu nhìn y một cái, trong ánh mắt ẩn chứa ý tứ gì đó làm cho Sở Việt thiếu chút nữa muốn chạy trốn, bất quá nhìn xem Lãnh Ẩn, vẫn là miễn cưỡng đứng lại.

Yến Hoài Phong hiểu được ý tứ của Sở Việt, Lãnh Ẩn sống chết điên dại thế nào kỳ thật cùng hắn không quan hệ, vốn hắn hiện tại có thể mang theo Sở Việt bỏ đi, chuyện còn lại cứ giao cho đám người Tiêu Trầm xử lý. Bất quá nếu Sở Việt có tâm muốn cứu Lãnh Ẩn, hắn cũng không thể cứ như thế mặc kệ.

Bất quá Yến Hoài Phong chưa bao giờ làm chuyện mua bán mà không có lãi, hắn nhìn Sở Việt liếc mắt một cái, ý là chuyện lần này sẽ tính toán ở trên đầu ngươi, còn việc tính toán như thế nào, sau này sẽ biết. Sở Việt lập tức cảm thấy được da đầu run lên, không biết cái gọi là tính toán kia sẽ là thế nào…

Yến Hoài Phong cười, hướng Lãnh Ẩn nói: “Bản Vọng Ngôn Thư kia, ngươi vẫn chưa xem qua đi.”

Lãnh Ẩn “Hoắc” ngẩng đầu, “Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ là giả?”

“Là thật. Chỉ tiếc ——” Yến Hoài Phong cố ý không nói tiếp, Lãnh Ẩn quả nhiên liền nôn nóng, lập tức chạy ra bên ngoài, Yến Hoài Phong ra hiệu cho mọi người không ngăn cản hắn, tùy ý hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy đi, tất cả mọi người đều biết, hắn là chạy đi tìm bản Vọng Ngôn Thư kia.

Không ai động, Yến Hoài Phong biết Lãnh Ẩn nhất định sẽ quay lại. Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng người duy nhất Lãnh Ẩn giờ phút này có thể dựa vào chỉ còn lại có Sở Việt, duy nhất nghĩ muốn dựa vào, phỏng chừng cũng chỉ có Sở Việt.

Quả nhiên, không quá bao lâu, Lãnh Ẩn hai mắt vô thần như xác không hồn quay trở lại, cầm trong tay bản Vọng Ngôn Thư kia, mờ mịt hỏi Yến Hoài Phong, “Ngươi đã sớm biết đúng không? Ngươi đã xem qua nó?”

“Không có. Ta chỉ là nghĩ, vì cái gì tất cả mọi người đều không nghĩ đến một điều. Quyển sách này tuy rằng hấp dẫn rất lớn, tung hoành giang hồ không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của nó, cho nên không ai chịu tĩnh tâm suy nghĩ một chút. Cho dù nó năm đó thần kỳ như thế nào, qua nhiều năm như vậy, những nhược điểm võ công được ghi lại trên đó, còn phù hợp với giang hồ hiện giờ sao?”

Ai có thể tin, những người đó không từ thủ đoạn muốn truy đuổi thần thoại, kết quả, chỉ là truy đuổi một quyển sách quá hạn, thực cứ như một trò cười.

Lãnh Ẩn cười khổ, hắn giờ phút này nhìn qua thanh tỉnh hơn, trải qua nhiều đả kích mạnh, ngược lại lại không giống phía trước như vậy điên cuồng. Hắn nói: “Đúng vậy a, toàn bộ đều muốn được cao cao tại thượng, bị quyền lực che mất lý trí, ngay cả một đạo lý dễ hiểu như vậy cũng không nhớ rõ.”

Hắn dừng lại, nhìn phía Sở Việt, “Kỳ thật thứ này ta cũng không cần, đại ca, ta có khi cũng nghĩ, làm hậu nhân Lãnh gia thực mệt, lưng phải đeo nhiều trách nhiệm như vậy. Thế nhưng nương muốn, ngươi cũng muốn, các ngươi đều muốn, cho nên ta sẽ đi tranh. Không thể tưởng được hiện giờ, ngươi còn buông tay sớm hơn ta.”

Sở Việt không nói gì, y không có biện pháp giải thích, Lãnh Ẩn có lẽ sẽ không tin tưởng, Thập Tứ cũng chính là Lãnh Sơ đã sớm chết, bất quá theo một nghĩa nào đó mà nói, Lãnh Sơ quả thật cũng đã muốn buông tay. Thời điểm hắn trước khi đi, chỉ hy vọng đệ đệ hảo hảo còn sống mà thôi.

Hiện giờ nhìn bộ dạng Lãnh Ẩn, chỉ hy vọng hắn có thể chậm rãi thông hiểu, về sau hảo hảo mà sống. Như vậy y mới có thể thở phào một hơi, nếu không, đối với Thập Tứ sẽ rất áy náy, sớm muộn gì ý nghĩ này cũng sẽ trở thành chướng ngại trong quan hệ giữa y và Yến Hoài Phong.

Lãnh Ẩn giống như ném một thứ rác rưởi ném xuống quyển Vọng Ngôn Thư, không nhìn tới nó liếc mắt một cái, chính là nghiêm chỉnh nhìn Yến Hoài Phong, “Thật có lỗi, nếu không phải vì lời đồn của ta, phụ thân ngươi cũng sẽ không bị buộc phải nhảy sông. Còn có  nương ngươi…”

Yến Hoài Phong mi tâm chợt động, “Ngươi biết nương ta?”

Lãnh Ẩn gật đầu, “Nàng là mật thám của Ám Nguyệt Cung ta phái đi, cùng Mai nhi giống nhau.” Hắn nhìn Mai Yên liếc mắt một cái, Mai Yên bị điểm huyệt đạo không có cách nào nói chuyện, ánh mắt phức tạp vội vàng nhìn Lãnh Ẩn.

Lãnh Ẩn nói tiếp: “Nương ngươi đã yêu phụ thân ngươi, cuối cùng không hoàn thành nhiệm vụ, đáng tiếc nàng không thể cùng phụ thân ngươi bạch đầu giai lão, nếu nàng không phải người của Ám Nguyệt Cung…”

“Đều đã là quá khứ.” Không biết có phải bởi vì biết được mẫu thân chính mình là người của Ám Nguyệt Cung hay không, ngữ khí Yến Hoài Phong đối với Lãnh Ẩn cũng dịu đi vài phần.

Lãnh Ẩn gật gật đầu, “Ta chỉ là sợ đại ca sẽ giống như phụ mẫu ngươi. Yến thiếu chủ, ta không biết ngươi đối với đại ca ta có phải là thật tâm hay không.”

Yến Hoài Phong không lập tức trả lời, chính là hỏi lại: “Ngươi nói thử xem?”

Lãnh Ẩn thật sự nghiêm túc, từng chữ một nói: “Nếu ngươi chỉ là lợi dụng y ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi phải hảo hảo đối tốt với đại ca của ta, cả đời cũng không thương tổn y. Nếu không, ta sẽ dẫn y đi.”

Hắn vừa dứt lời, Lộ Thiên Tầm liền “A”  một tiếng, níu tay áo Tiêu Trầm nói: “Hoa Hoa, có trò hay xem! Huynh đệ kiêm tình địch là đáng sợ nhất!”

Tiêu Trầm hung ác liếc mắt hắn một cái, “Đầu óc ngươi đang suy nghĩ cái gì.”

Lộ Thiên Tầm làm mặt khó coi, lẩm bẩm: “Ngươi thầm mến Các chủ là chuyện không có kết cục, Các chủ sẽ không thích ngươi a.”

Tiêu Trầm không thể nhịn được nữa, “… Ta không có thầm mến hắn!”

“Thật sự?” Không biết vì cái gì nghe được Tiêu Trầm trả lời như vậy Lộ Thiên Tầm bỗng nhiên trở nên thật cao hứng, hai con mắt sáng bừng, lôi kéo tay Tiêu Trầm lắc a lắc.

Tiêu Trầm tránh một chút, tránh không ra, đành phải mặc kệ hắn, chỉ cảm thấy có Lộ Thiên Tầm ở bên cạnh, kỳ thật cũng không đến nỗi nào, y trời sinh rộng rãi sơ lãng, tựa hồ chưa bao giờ có thời điểm ưu sầu.

Mà Sở Việt giờ phút này đã khẩn trương đến lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi, vì cái gì Lãnh Ẩn bỗng nhiên nói với Yến Hoài Phong những lời này, nghe thực kỳ quái, cứ giống như muốn đem y gả đi vậy, y càng lo lắng Yến Hoài Phong, không biết hắn sẽ nói cái gì.

Yến Hoài Phong nhìn Sở Việt bên người liếc mắt một cái, thế nhưng mang theo ý cười, đối Lãnh Ẩn nói: “Yên tâm, ngươi sẽ không có cơ hội này.”

Lãnh Ẩn không để ý tới hắn, thẳng đi đến bên người Sở Việt, bỗng nhiên giang hai tay ôm chặt lấy Sở Việt, đầu chôn ở trước ngực Sở Việt rầu rĩ gọi: “Đại ca.”

Sở Việt chần chờ một chút, vươn tay sờ sờ đầu Lãnh Ẩn, ân, tóc thật mềm.

Lãnh Ẩn hít dài một hơi, lưu luyến rời khỏi ***g ngực Sở Việt, xoay người đi đến chỗ Mai Yên vẫn còn ở góc tường bị người xem nhẹ, giải huyệt đạo cho nàng.

Mai Yên lập tức túm lấy tay Lãnh Ẩn, thất thanh khóc rống: “Đại nhân!”

Lãnh Ẩn tùy ý nàng kéo tay hắn, đưa lưng về phía mọi người, ai cũng thấy không rõ biểu tình của hắn lúc này. Chính là bóng dáng kia, đã không còn kiêu ngạo hay cường thế như ngày xưa, nhìn qua thực tiêu điều.

Hắn tựa hồ âm thầm thở dài, không quay đầu lại, chỉ nói: “Các ngươi đi đi.”

Chủ nhân hạ lệnh trục khách, toàn bộ người Ám Nguyệt Cung cũng liền tản ra nhường đường, Yến Hoài Phong không có nửa phần chần chờ xoay người bước đi, Tiêu Trầm cùng Lộ Thiên Tầm chỉ huy thủ hạ Tầm Trâm Các, đem dư đảng Ám Nguyệt Cung còn đang chửi bậy dứt khoát mang đi, hai người cũng dần đuổi kịp cước bộ của Yến Hoài Phong.

Sở Việt chần chờ nhìn Lãnh Ẩn, Lãnh Ẩn vẫn không xoay người lại, không khí giữa hai người phút chốc chỉ còn lại có trầm mặc.

“Ngươi —— kế tiếp muốn làm sao?”

“Làm sao?” Lãnh Ẩn cười khổ, “Có lẽ tìm một chỗ, sống hết quãng đời còn lại như một người bình thường đi.”

Sở Việt còn do dự, nếu đúng như lời Lãnh Ẩn, như vậy cũng tốt. Chỉ sợ, hắn sẽ không dễ dàng như vậy buông xuống tất cả.

Lúc này xa xa truyền đến thanh âm của Yến Hoài Phong đang gọi y, y nghĩ nghĩ, chỉ có thể nói: “Ngươi tự thu xếp cho tốt.” Sau đó xoay người chạy theo phương hướng Yến Hoài Phong vừa đi.

Mai Yên nước mắt nhòe nhòe, “Đại nhân!”

Lãnh Ẩn lúc này mới quay đầu lại, nhìn theo bóng dáng Sở Việt rời đi, mãi đến rốt cuộc nhìn không thấy mới thôi.

Sở Việt đuổi tới chỗ Yến Hoài Phong, Yến Hoài Phong đã muốn ở trong xe ngựa đợi nửa ngày, nhìn đến Sở Việt rốt cục trở về, biểu tình trên mặt tựa hồ có chút không vui, cũng may không nói gì thêm, trầm mặc khởi hành.

Xe ngựa lắc lư lắc lư, vừa ly khai Ám Nguyệt Cung không bao lâu, trong không khí bỗng nhiên truyền đến hương vị cháy khét, mang theo nhiệt ý phiền não nồng đậm.

Sở Việt nhìn nhìn Yến Hoài Phong ngồi nghiêm chỉnh trong xe ngựa, nhịn không được vén rèm lên, trông trở về phía sau. Chỉ vừa nhìn một cái lập tức khiến y không dám tin vào mắt mình, trước mắt chỉ còn lại một mảnh màu đỏ nhiệt liệt quyết tuyệt, Ám Nguyệt Cung hóa thành một biển lửa, ngọn lửa kia như lưỡi dao thổi quét mà lên, đốt đỏ cả bầu trời đêm, giống như pháo hoa sáng lạn.

“Lãnh Ẩn!” Sở Việt sắc mặt tái xanh nhảy xuống xe ngựa, liều mạng hướng Ám Nguyệt Cung chạy trở lại.

Yến Hoài Phong nhíu nhíu mày, bộ dạng cấp thiết của Sở Việt làm cho hắn không vui, phải biết rằng, trước kia tình tự vội vã như thế Sở Việt vĩnh viễn chỉ dành cho một mình hắn, hiện tại, lại nhiều ra thêm một Lãnh Ẩn.

Nhưng Sở Việt đã chạy trở lại nơi đó…

Yến Hoài Phong vén rèm lên, nói với người lái xe: “Dừng xe, chờ một chút.”

Chờ đợi khoảng gần thời gian uống cạn chun trà, Sở Việt rốt cục trở về, phía sau đi theo Mai Yên nước mắt vẫn chưa khô, ôm ngang trong ***g ngực là một người đã hôn mê bất tỉnh.

Thời điểm Sở Việt tìm được Lãnh Ẩn hắn đã vì hít thở không thông mà hôn mê, cách cái chết chỉ còn vài bước, cũng may chung quy là được Sở Việt đào trở ra, hiện giờ trên mặt trên người đều bị phỏng cùng dính đầy bụi.

“Thiếu chủ, chúng ta không thể để hắn ở lại chỗ này.”

———————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.