Nhất Thế Vi Nô

Chương 54: Chương 54




CHƯƠNG 54

Trầm Ngọc đắc ý tận tình dùng lời nói nhục mạ hai người, mà Sở Việt hiện tại toàn thân cao thấp chỉ có miệng là có thể nói chuyện, đối mặt sự lăng nhục của Trầm Ngọc lại không cách nào chống cự, quả thực chẳng khác nào sơn dương đang chờ bị làm thịt.

Biết Trầm Ngọc đã thật muốn gây bất lợi với Sở Việt, Yến Hoài Phong đại nộ, “Trầm Ngọc! Ngươi dám chạm vào y, ta cam đoan ngươi sẽ chết không toàn thây!”

Vừa rồi thoáng chốc trong đầu hắn hiện lên ngàn vạn ý niệm, hắn nghĩ phải lớn tiếng kêu cứu, nhưng nơi này cách đoàn xe ngựa dừng chân quá xa, Tiêu Trầm bọn họ lỡ như không nghe thấy, mà cho dù nghe thấy được, Trầm Ngọc khẳng định cũng sẽ thẹn quá thành giận, trước khi cứu viện đuổi tới liền đem bọn họ giết chết hoặc mang đi.

Hiện giờ phương pháp duy nhất có thể nghĩ đến chính là cùng Trầm Ngọc kéo dài thời gian tìm biện pháp.

Trầm Ngọc nghe vậy nhếch môi, ngón tay ở trên môi Sở Việt thật mạnh chà xát qua lại, nhìn thấy tia chán ghét tràn ngập trong mắt Sở Việt, càng làm cho gã thêm phi thường khoái trá.

Những người này gia thế tốt võ công cao tiền đồ vô lượng thì thế nào? Đến cuối cùng chẳng phải đều rơi vào trong tay của gã sao.

Gã tùy tiện cười rộ lên, “Thiếu chủ a, nhìn đoán không ra, ngươi chỉ vì một con cẩu lại khẩn trương đến như vậy sao? Đáng tiếc… Uy hiếp của ngươi nghe vào tai một chút lực uy hiếp cũng không có, phải biết rằng, ta sớm đã bước vào cửa địa ngục. Điều ta muốn làm, chính là đem tất cả những tên cao cao tại thượng các ngươi, cùng – nhau – xuống – địa – ngục!”

Gã đem Sở Việt từ trên mặt đất đặt ngay ngắn lại, từ trên xuống dưới ngắm vài lần, tựa hồ đang tự hỏi nên bắt đầu xuống tay từ vị trí nào. Sở Việt thẳng tắp trừng mắt gã, “Thả Thiếu chủ, ta tùy ngươi xử trí.”

“Câm miệng!” Yến Hoài Phong đối với việc Sở Việt tự ý quyết định cảm thấy phi thường tức giận.

Mà Trầm Ngọc hiển nhiên đối với trò mèo vờn chuột này càng chơi càng không biết mệt, “Ngươi đây là đang đàm điều kiện với ta? Đáng tiếc a, ta không nhìn ra các ngươi có tư cách gì cùng ta đàm điều kiện. Bất quá, ngươi thật ra đã nhắc nhở ta…..”

Trầm Ngọc kéo dài âm điệu, làm người ta chán ghét nói: “Ta phải đem Thiếu chủ của ngươi đổi tốt vị trí, như vậy hắn mới có thể thư thư phục phục nhìn xem thực rõ biểu hiện của ngươi khi bị nam nhân áp đúng không.”

Nói xong gã buông ra Sở Việt, dời bước đi đến bên người Yến Hoài Phong ngồi xổm xuống, nhìn bộ dạng thảm hại của Yến Hoài Phong, miệng mơ hồ không rõ phát ra tiếng cười khanh khách.

Sau khi đánh giá nửa ngày gã hiển nhiên có tính toán, đem Yến Hoài Phong nâng dậy, làm cho hắn tựa vào một thân cây, hình thành tư thế nửa nằm nửa ngồi, góc độ vừa đúng có thể rành mạch nhìn thấy vị trí Sở Việt nằm.

Trầm Ngọc thu xếp xong Yến Hoài Phong, đối với sân khấu chính tay mình dựng lên này cảm thấy vô cùng vừa lòng, đứng dậy vỗ vỗ tay, hai tay mở rộng nói với Yến Hoài Phong: “Thiếu chủ đại nhân ngàn vạn lần đừng chớp mắt nga, nếu không sẽ không thể nhìn xem ta như thế nào làm cho tình nhân của ngươi tận hứng?”

Nói xong khặc khặc cười quái dị, lại bước đi thong thả trở lại chỗ Sở Việt ngồi xổm xuống, bắt đầu giở trò.

Sắc mặt Sở Việt cứng ngắc, tận lực xem nhẹ cảm giác khác thường trên người, cố gắng theo đan điền vận khí muốn phá tan huyệt đạo, nhưng mà động tác của Trầm Ngọc luôn có thể thực đúng lúc đánh gảy tinh lực tập trung của y, thật không biết là cố ý hay vô ý.

Bên tai nghe được “Tê lạp” một tiếng, y phục trên người bị xé mở một nửa, lộ ra một mảnh ***g ngực trắng nõn cùng hai điểm hồng hồng trước ngực.

“Ai nha, Thiếu chủ, không tưởng được da thịt y vậy mà cũng rất vừa mắt mịn tay nga.” Trầm Ngọc một bên quay đầu nhìn Yến Hoài Phong trêu đùa, một bên đưa tay sờ lên da thịt Sở Việt, không kiêng nể gì bắt đầu vuốt ve.

Yến Hoài Phong cúi đầu, chẳng biết là không muốn nhìn xem một màn như vậy hay là không dám nhìn xem một màn như vậy, hay căn bản là không quan tâm một màn này, tóm lại căn bản là không hề nhìn tới động tác của Trầm Ngọc.

Trầm Ngọc nhất thời giận dữ, đã không có người xem trận diễn này còn có cái gì phấn khích! Nhất định là gã đã quá từ bi!

Thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Yến Hoài Phong, cúi đầu nhìn Sở Việt, Sở Việt hung hăng trừng mắt nhìn gã một cái, không nói một lời lại nhắm mắt lại, cũng một bộ xem gã như không tồn tại.

Trầm Ngọc bị hoàn toàn xem như không khí đương nhiên không cam lòng, khóe miệng gã nổi lên ý cười lạnh lẽo, dùng móng tay dụng sức cấu mạnh lên điểm hồng trước ngực Sở Việt, cấu ra một vết móng tay thật sâu.

Quả nhiên, Sở Việt nhịn không được theo xoang mũi phát ra một tiếng thấp ngâm thống khổ, da thịt lỏa lộ không tự chủ được nổi lên màu đỏ sẫm.

Cơ thể y gần như đã bị Yến Hoài Phong dạy bảo đến thập phần mẫn cảm, ngay cả không muốn phát ra tiếng, vẫn là không thể khống chế được phản ứng bản năng của chính mình.

Nhưng mà y vẫn không mở mắt, kiên quyết nhắm chặt hai mắt tự nói với mình, không nghe không nhìn không suy nghĩ, tập trung tinh lực, càng sớm một khắc phá tan huyệt đạo, sẽ càng nhiều thêm một cơ hội.

Trên người truyền đến xúc cảm xa lạ, ngay cả khi đồng dạng vuốt ve, nhưng khi Yến Hoài Phong chạm đến mỗi một tấc trên da thịt y đều gây cho y ngập trời dục niệm cùng động tình, là cam tâm tình nguyện trầm luân, tựa như mưa thuận gió hoà.

Còn bàn tay của Trầm Ngọc lại chỉ làm cho y cảm thấy phi thường dơ bẩn cùng… Ghê tởm.

Mà lúc này bàn tay dơ bẩn đó lại càng làm người ta chán ghét, hoàn toàn không để ý tới ý nguyện của y, thô bạo chà đạp điểm hồng trước ngực y, sau khi làm cho chúng nó đỏ tươi ướt át, liền bắt đầu chậm rãi di chuyển xuống phía dưới.

Trầm Ngọc rất thích ý, làm cho Sở Việt thống khổ nhiều thêm một chút mà rên rỉ, nếu tiếng rên rỉ này có thể làm cho Yến Hoài Phong cũng thống khổ, gã sẽ càng thêm cao hứng.

Gã tạm thời thả ra một bàn tay, bắt đầu giải khai quần chính mình, đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh tanh truyền đến, đánh vỡ bầu không khí *** mỹ.

Yến Hoài Phong không biết khi nào thì đã ngẩng đầu, nhìn thẳng một màn hoạt – sắc – sinh hương trước mắt, cười nhạo nói: “Ngu xuẩn.”

Trầm Ngọc nheo mắt, ách cổ họng nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Y bộ dạng ngay cả tiểu quan ở tiệm ăn cũng không bằng, ngươi cũng hạ thủ được? Chẳng phải người ngươi muốn trả thù chính là ta sao, ngươi cũng nói y chỉ là một con cẩu, như thế nào trông cậy vào ta sẽ vì ngươi tra tấn con cẩu của ta mà tuyệt vọng?”

Trầm Ngọc ngẩn ra, giống như không hiểu được Yến Hoài Phong đột nhiên nói lời như thế là có ý gì, hồi lâu sau mới kịp phản ứng, lập tức bắt đầu cười ha hả, cười đến khuôn mặt đều vặn vẹo, lấy ra bàn tay đang đặt trên người Sở Việt, chỉ vào Yến Hoài Phong nói: “Đúng đúng, ta tại sao có thể quên, Yến thiếu chủ của chúng ta chính là một đại mỹ nhân vang danh Điền Nam nga.”

Nói xong đứng lên, đem Sở Việt đá sang một bên, từng bước một hướng Yến Hoài Phong đi đến, Yến Hoài Phong không chút nào yếu thế nhìn hắn, “Thả y.”

“Khó mà làm được.” Trầm Ngọc vươn tay, ở trên mặt Yến Hoài Phong một trận xoa nắn.

Sở Việt vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần thừa nhận vũ nhục, lại kinh ngạc mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng. Trầm Ngọc vì sao đi rồi? Thiếu chủ, Thiếu chủ vừa mới nói cái gì?

Gió thổi qua sơn cốc, mang đến tiếng vọng kinh tâm động phách, Sở Việt theo thanh âm trêu tức của Trầm Ngọc rốt cục hiểu được Yến Hoài Phong vừa mới nói cái gì, hắn thế nhưng muốn dùng bản thân thay thế y?

Tuyệt đối không thể! Hắn cao cao tại thượng, bất nhiễm bụi trần, khiến cho y dốc hết cả đời cũng muốn đi theo bảo hộ Thiếu chủ, tại sao có thể vì y mà bị tên súc sinh kia đạp hư!

“Trầm Ngọc ngươi dừng tay! Ngươi dám chạm vào một sợi lông của Thiếu chủ, ta nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả! Trầm! Ngọc!”

Trầm Ngọc hiển nhiên mắt điếc tai ngơ, hoặc là nói phi thường hưởng thụ tiếng mắng chửi như vậy, như cũ vuốt ve gương mặt Yến Hoài Phong, thẳng đến khi gương mặt vốn sạch sẽ của Yến Hoài Phong đều dính đầy bụi bặm từ tay gã mới thôi.

Lúc này mới dị thường hưng phấn mà cúi thân xuống đối Yến Hoài Phong nói: “Ngươi kỳ thật là thật tâm yêu thích con cẩu này đúng không? Còn nguyện ý đem chính mình ra thay thế? Ân, bộ dạng ngươi quả thật so với y xuất sắc hơn. Ngươi muốn ta thả y? Y khẳng định sẽ tìm ta liều mạng, như thế ta làm sao có thể hưởng dụng ngươi, ân?”

Trầm Ngọc nói xong giúp đỡ Yến Hoài Phong ngồi dậy để cho hắn có thể nhìn một cái Sở Việt y phục không chỉnh tề nằm ở một góc.

Sở Việt giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, đều là tại y vô dụng, luôn bảo hộ không được Yến Hoài Phong, còn khiến cho Yến Hoài Phong hết lần này đến lần khác phải cứu y. Mà hiện tại y muốn động cũng không thể động, thậm chí ngay cả muốn quay đầu nhìn Yến Hoài Phong một cái cũng làm không được.

“Trầm Ngọc, là nam nhân sẽ không nhiều lời vô nghĩa như vậy.” Yến Hoài Phong giương mắt, khinh thường nói.

“Hảo, tốt lắm, ngươi chờ không nổi nữa đúng không, đường đường một Thiếu chủ Thánh Môn, thì ra cũng thật *** đãng.” Trầm Ngọc đối với Sở Việt kỳ thực chỉ có ý niệm trêu đùa, cho nên nửa ngày cũng không làm ra cái gì, nhưng đối với Yến Hoài Phong lại hoàn toàn khác.

Gã hận hắn, hận toàn bộ dòng tộc họ Yến, hận tới tận xương tủy, nhưng bộ dạng Yến Hoài Phong lại thật sự rất đẹp, nhất là cái cảm giác thần thánh không thể xâm phạm, ở dưới tình huống hiện tại ngược lại càng thêm kích khởi dục vọng muốn chà đạp của người khác —— ví như lúc này, muốn động cũng không thể động nằm trên mặt đất tùy người xử trí.

Trầm Ngọc đã hoàn toàn không còn thời gian trêu đùa bọn họ, Yến Hoài Phong thật sự làm cho dục niệm dâng lên đầy cõi lòng gã, nhất là khuôn mặt kia, rõ ràng đã bị bàn tay gã làm cho vấy bẩn, thế nhưng nhìn qua lại vẫn vô cùng chói mắt.

Gã cơ hồ là khẩn cấp xé rách toàn bộ y phục trên người Yến Hoài Phong, nháy mắt đã làm cho hắn xích lỏa hiện ra trước mắt gã. Gã đối với hắn không có nhiều kiên nhẫn, thầm nghĩ phải đem hắn đặt ở dưới thân hung hăng chà đạp, làm cho hắn phải khóc thét cầu xin tha thứ mới thôi.

Yến Hoài Phong rất muốn quay sang, không nhìn tới gương mặt vặn vẹo chứa đầy dục vọng trước mắt, thế nhưng hắn không thể, nhưng hắn lại càng không thể trơ mắt nhìn Sở Việt bị xâm phạm ngay trước mặt mình.

Trầm Ngọc cúi thân xuống, giống như dã thú hung hăng ở bả vai Yến Hoài Phong cắn mạnh một cái, cắn đến máu tươi đầm đìa, lưu lại một miệng vết thương dữ tợn.

Hương vị ngọt ngào của huyết tinh tràn ngập trong miệng Trầm Ngọc, không biết có phải do tác dụng của *** hay không, gã cảm thấy máu của Yến Hoài Phong tựa hồ cùng những người khác có chút không giống nhau.

Đã giết qua rất nhiều người, máu của những người đó đều tanh tưởi dính nị, làm cho người ta cảm thấy thực ghê tởm. Mà máu của Yến Hoài Phong lại giống như nước suối thơm ngọt, mang theo sự hấp dẫn khó cưỡng lại.

Gã cơ hồ khẩn cấp lấy ra phân thân chính mình, muốn ngay tức khắc đĩnh nhập vào sâu trong cơ thể Yến Hoài Phong.

Yến Hoài Phong nhắm mắt lại…

“A —— A ——” Thanh âm gào thét thống khổ kịch liệt vang lên, giống như dã thú thời điểm sắp chết tuyệt vọng tru lên, rất thảm thiết, làm cho Trầm Ngọc cũng sửng sốt dừng lại động tác.

Sở Việt sau khi tuyệt vọng điên cuồng hét lên một tiếng như vậy đã liều lĩnh đem kinh lạc trong cơ thể mình phá tan, đứng bật dậy, cầm lên Huyễn Sinh Kiếm nặng nề hướng Trầm Ngọc chém xuống, Trầm Ngọc trong nháy mắt không biết nên như thế nào chống đỡ.

Ấm áp, tanh nồng, ghê tởm, máu tươi tung tóe bắn lên khắp mặt, Trầm Ngọc theo bản năng vươn đầu lưỡi liếm liếm, thực đắng chát. Tại sao lại có máu? Chẳng lẽ máu của chính mình? Cũng ghê tởm như vậy sao?

Sở Việt tựa hồ không hề nhận thấy Trầm Ngọc đã không còn động đậy, ở trong mắt của y đây là tên cuồng đồ đã xâm phạm Thiếu chủ mà y yêu thương nhất, y không biết mệt mỏi liên tục vung kiếm chém xuống, kiếm kiếm nhập thịt, sâu tới tận xương, thậm chí ngay cả xương tủy cũng muốn moi ra hết, thiên đao vạn quả đốt thành tro bụi.

Máu của Trầm Ngọc từng vệt từng vệt bắn khắp trên mặt cùng trên người y, giống như yêu ma, huyết tinh yêu dị.

“A Việt! Đủ rồi, hắn đã chết.”

Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi người dưới tay y đã muốn nhìn không ra là một con người, chỉ còn lại một đống máu thịt hỗn độn mơ hồ, thẳng đến khi Yến Hoài Phong lên tiếng ngăn cản, y mới chậm rãi dừng lại, quay đầu nhìn Yến Hoài Phong.

Thẳng đến khi nhìn thấy khuôn mặt Yến Hoài Phong, y mới cảm thấy được dưới chân mình mềm nhũn, trong đầu bắt đầu dần dần thanh tỉnh trở lại, “Thiếu… Chủ, ngươi không sao chứ?”

Y thân thủ cởi bỏ huyệt đạo cho Yến Hoài Phong, còn không quên dùng y phục đem Yến Hoài Phong toàn thân cao thấp bao lại thực nghiêm kín, tựa như muốn đem hắn đóng gói lại, thẳng đến khi tin tưởng Yến Hoài Phong đã hoàn toàn an toàn, mới thở ra một hơi, thì thào lẩm bẩm: “Thiếu chủ, ngươi không thể có việc, ta như vậy thích ngươi.”

Yến Hoài Phong bán ngồi xuống, nghe Sở Việt một lần nữa thổ lộ, tuy rằng không khí thực quỷ dị, trước mặt còn có một khối máu thịt đầm đìa, nhưng mà sống sót sau tai nạn chung quy luôn mang đến cho người ta cảm giác thực yên tâm.

Sở Việt hoàn toàn không có quy củ như ngày thường, ôm cổ Yến Hoài Phong, đem người gắt gao ôm vào trong ngực mình, dồn dập thở dốc, giống như lo sợ lại xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.

Yến Hoài Phong đưa tay vỗ vỗ lưng Sở Việt, hơi hơi khép mở miệng, “Không có việc gì A Việt, không có việc gì , A Việt… A Việt… Ta cũng yêu ngươi.”

Một câu cuối cùng nói  rất khẽ, nhưng cũng đủ truyền vào trong tai Sở Việt, y không biết nên khóc hay nên cười, chỉ biết ôm Yến Hoài Phong, thật cẩn thận lau đi tro bụi trên mặt hắn.

Sau đó bỗng nhiên hô hấp bị kiềm hãm, trong yết hầu dâng lên một trận tinh ngọt, nhịn không được phun ra một búng máu tươi, sau đó mềm oặt ngã vào ***g ngực Yến Hoài Phong, trên mặt còn mang theo ý cười.

Yến Hoài Phong kinh hãi, “A Việt, ngươi làm sao vậy A Việt?” Hắn thân thủ cầm lấy cổ tay Sở Việt, vững vàng ngưng thần một lát, lập tức phát hiện bởi vì vừa rồi Sở Việt mạnh vận công phá tan huyệt đạo đã làm cho khí huyết nghịch hành, mà kinh lạc của y vốn đã bị hàn độc làm cho tổn hại, chịu không được ngoại lực mạnh mẽ đột phá, giờ phút này căn bản đã không thể chống đỡ được nữa!

———————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.