Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu

Chương 4: Chương 4: Cậu bị cận?




“Này Hà Tri Túc, cậu ngồi đây làm gì vậy?” Vào thời điểm giờ ra chơi, học sinh như được “Phóng thích” chạy ra bên ngoài.

Lý Thường Nhạc khoác tay Thẩm Duyệt hướng tới phòng vệ sinh. Vẫn là Thẩm Duyệt phát hiện ra Hà Tri Túc đang ngồi cầu thang. Cô ấy giật giật cánh tay cô.

Đây cũng có thể cho là vấn đề mà nữ sinh có thể hiểu mà chẳng cần nói gì. Bản năng của họ là khi nhìn thấy mỹ nam liền nhắc nhở đồng bọn một chút, rồi sau đó cùng nhau thảo luận.

Còn lần này khi nhìn thấy hắn, Thường Nhạc choáng váng một phen. Đây không phải vị hàng xóm cao lãnh Hà Tri Túc kia ư? Buổi sáng gặp mặt anh còn không thèm để ý đến mình, như thế nào bây giờ lại xuất hiện ở nơi này?

Cô khẽ gọi, mà anh thì hình như không nghe thấy, vẫn tiếp tục ngồi ngẩn người ở đó. Cầu thang không rộng lắm, nay anh lại ngồi đó chiếm 1/3 diện tích rồi vì thế cô liền kéo áo ý bảo tránh ra.

Hà Tri Túc nhìn cô một chút rồi vẫn ngồi đó. Xong anh vẫn như cũ không để ý tới cô, tiếp tục nhìn qua hướng khác.

Việc này khiến cho Thường Nhạc vô cùng lúng túng. Đằng sau là bạn học còn bên cạnh là bạn thân, anb như vậy đúng là không cho cô mặt mũi! Tốt! Hắn không nể mặt cô thì cô cũng sẽ không cho hắn mặt mũi.

“Vị bạn học này, cậu đang chắn đường của người khác.” Giọng của cô một chút cũng chẳng khách khí.

Hà Tri Túc đứng lên, ngay cả câu xin lỗi cũng không nói, xoay người rời đi.

“Thật ngoan ngoãn, đó là vậy? Cậu biết hắn?” Thẩm Duyệt nhìn động tác của hắn như mây bay nước chảy vô cùng dứt khoát mà còn đẹp mắt, gian nan nói.

“Là hàng xóm của tớ.” Thường Nhạc nhún nhún vai, bĩu môi tựa hồ khinh thường nói.

Một giây sau, cánh tay Thẩm Duyệt liền đánh vào tay cô. Thường Nhạc ủy khuất xoa lên cáng tay mình.

“Sao cậu lại đánh tớ?”

Thẩm Duyệt hừ lạnh một tiếng:“Quen biết một anh trai cực phẩm như thế lại không nói với bạn bè, không đánh chết cậu đã tính là tốt.”

“Là rất cực phẩm!” Thường Nhạc nói xong bật cười. Cô khi cười sẽ lộ ra má lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.

Thẩm Duyệt nhìn thấy cô như vậy liền lắc lắc đầu. Thường Nhạc đáng yêu như thế lại luôn bày ra bộ dạng”Nữ thần kinh! “

Phòng vệ sinh đúng là bất bình đẳng! Ví dụ như toilet nữ, các cô phải xếp hàng còn toilet nam thì lại không. Thường Nhạc kiên nhẫn chờ đợi, sau đó nhìn lén đám con trai từ toilet bước ra. Người thì quá mập, người thì nhiều mụn, bạn kia.... có chút thấp.

“Tớ vào trước, nhanh thôi. Cậu ở ngoài này chờ tớ.” Trước khi đi Thẩm Duyệt còn đứng trước mặt cô nhắc nhở. Cái cô ngốc này không cẩn thận sẽ bị anh trai nào dụ đi mất.

“Người lúc nãy gặp ở cầu thang rất đẹp đúng không?” Thẩm Duyên bước ra ngoài, vừa đi vừa hỏi cô.

Thường Nhạc nhớ lại một chút, biểu tình khó nói thành lời.

Không nói chính là không có. Thẩm Duyệt cũng không muốn biết loại con trai như nào mới được Lý cô nương để ý. Vì thế liền nắm tay cô trở về phòng học.

Trường bổ túc thời gian ra chơi cũng không khác ở trường lắm. Giữa giờ có một chút thời gian nghỉ ngơi, tan học sớm hơn. Mỗi sáng, tám giờ sẽ bắt đầu tiết học. Mỗi tiết 40 phút sau đó sẽ nghỉ giữa giờ. Buổi sáng học bốn tiết còn buổi chiều thì học hai.

Thời khóa biểu được sắp xếp không theo quy luật nào cả. Tuy vậy môn ngữ văn vẫn sẽ được cố định vài buổi sáng.

“Tý nữa tan học, chúng ta qua bên kia ăn cơm.” Thẩm Duyệt khẽ nhìn trộm giáo viên, thấy giáo viên đang quay lưng lại viết bảng, vì thế quay sang nói với cô.

“Được.”

“Bạn trẻ, sức sống của cậu đâu hết rồi?” Thẩm Duyệt cau mày nhìn cô.

Thường Nhạc mặt không thay đổi nhìn cô bạn một chút, sau đó lại liên tục viết bài vào vở. Nghĩ thầm: Nếu không ghi bài thì nhất định sẽ không hoàn thành.

“Vị bạn học này, em đang nhìn cái gì vậy?” Giáo viên không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh hai người. Thẩm Duyệt cười cười.

“Em không nhìn gì cả, em chỉ muốn hỏi bạn lại những gì cô vừa giảng để chép vào vở. Em viết chậm, chép không kịp.”

Cô giáo nhìn Thẩm Duyệt cười một tiếng:“Vừa rồi cô chỉ nói về hai công thức.”

“Thật ạ? Chắc là do em nghe không rõ, không biết là cô đang nói về công thức.” Thẩm Duyệt tiếp tục giả vờ không biết.

Còn bên kia Thường Nhạc cúi thấp đầu, trong lòng thầm cầu nguyện:“Không liên quan đến mình, không liên quan đến mình.”

Cô giáo trở về bục giảng, đối với bọn họ nhắc nhở:

“Các em học sinh, mặc dù đây chỉ là khóa học bổ túc mùa hè nhưng nếu đã tới đây thì nên nghiêm túc học tập. Ở nhà bố mẹ đang hi vọng các em tốt lên.”

Lý Thường Nhạc nghe cô giáo nói vậy thoáng nhìn lại bản thân, cô vội vàng cúi đầu xuống tỏ về hối hận. Chẳng lẽ đó là điều mẹ cô hi vọng? Không! Đây khẳng định là ảo giác.

Thẩm Duyệt từ trước tới nay đều không sợ bị trách mắng, cô ấy còn to gan, lớn mật nhìn xung quanh. Thấy được động thái của mọi người, điển hình như vị bí thư kia đang trợn mắt nhìn.

****

“Cậu biết không, vừa nãy khi cô giáo nói mấy lời kia, có người cố ý trợn mắt nhìn tớ nhưng không may lại bị tớ phát hiện.”

“Chị gái à, người ta hướng cậu trợn mắt thì cậu vui vẻ cái gì?” Thường Nhạc nhìn cô bạn cười đến nỗi muốn ngã nhào xuống đất, ghét bỏ kéo cánh tay Thẩm Duyệt.

“Cậu không cảm thấy buồn cười ư?”

Thường Nhạc nhếch miệng:“Cậu không cảm thấy những lời vừa rồi chính là nói chúng ta sao? Tớ muốn sám hối để được tha thứ cho tội nghiệt này.”

“Được rồi, đừng có giả bộ. Cậu không theo tôn giáo hay tín ngưỡng nào cả mà đòi sám hối tội nghiệt? Cậu hướng tới ai sám hối?”

“Vừa rồi khi vào học tớ bỗng phát hiện vị giáo viên kia vô cùng để ý tới tớ. Cậu nói xem, cô ấy và mẹ tớ là bạn học, liệu có cùng nhau kết hợp để chỉnh tớ không nữa...” Thường Nhạc nghĩ đến đây, sắc mặt biểu tình vô cùng phong phú.

“Ha ha, Nhạc Nhạc à cô giáo sẽ không giống mẹ cậu đâu. Cậu sợ đến nỗi đầu óc choáng váng rồi à?”

Thường Nhạc trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt một chút. Rồi sau đó làm bộ tức giận không để ý đến cô bạn.

Ai sợ đến choáng váng? Bạn yêu à, cậu chính là không biết mẹ An Hân lợi hại như nào... Bỏ đi, cậu vĩnh viễn sẽ không cảm nhận được sự lợi hại này.

****

Cả một kì nghỉ hè, Thường Nhạc bận bịu đến nỗi thời gian đi chơi với bạn bè còn không có. Ban ngày học trên trường bổ túc, đến khuya lại ngồi vào bàn làm bài tập.

“Lý Thường Nhạc.” Mẹ An Hân gọi.

“Có việc gì vậy mẹ?” Lý Thường Nhạc từ trong phòng đi ra, không hiểu chuyện gì nhìn mẹ.

“Ngày mai bắt đầu đi học, con chuẩn bị đầy đủ đồ dùng học tập chưa?”

“Mẫu thân đại nhân à ngài cứ yên tâm. Đồ dùng cần thiết con đã sớm bỏ cặp, đồng phục cũng đã là qua để sẵn trong tủ, cam đoan không có một nếp nhăn.”

“Ngày mai đi học rồi, tối nay không cần phải học nữa. Bây giờ con qua nhà đối diện gọi Tiểu Hà sang đây cùng dùng bữa đi.” Nói xong mẹ An lại cầm cái thìa đi vào bếp.

Thường Nhạc quay lại nhìn bố mình, ông đang nhìn một thứ gì đó đến xuất thần.

“Bố”

“Bố á?”

“Sao vậy?” Ông có chút hoảng loạn nhìn cô.

“Bố nhìn cái thứ gì mà có thể chuyên tâm tới vậy?” Thường Nhạc sau một hồi nghiên cứu phát hiện trong tay ông là một xấp tư liệu.

Bố Lý Hướng Tiền cầm xấp giấy trong tay lắc lư trước mặt cô:“Phòng thí nghiệm đang có một kế hoạch lớn, thật tiếc là bố lại không được chọn”

Nói đến đây, ánh mắt ông còn để lộ ra một chút tiếc nuối. Cô đối với loại ánh mắt kia rất am hiểu, chính là ánh mắt mẹ An Hân dành cho cô khi tiếc nuối không thể rèn sắt thành thép!

“Nhạc Nhạc, lúc nãy con gọi bố cái gì?”

“Mẹ bảo con qua nhà đối diện gọi Hà Tri Túc tới ăn cơm nhưng con với hắn lại không quen biết, cũng mới gặp nhau vài lần nên bố có thể đi không?”

“Con còn không đi à, mau lên.”

Lý Hướng Tiền đưa cô một ánh mắt biểu thị lực bất tòng tâm. Vợ mình đã nói vậy ông cũng không thể không nghe.

Thường Nhạc nhanh chóng chạy tới bên cánh cửa, nhìn qua mắt mèo xem xét tình hình bên ngoài. Hành lang tối đen, yên lặng không một bóng người. Cô cầm tay nắm cửa có chút khẩn trương, rồi sau đó trong lòng nàng thầm cầu nguyện mở nó ra.

Nếu như hành lang có người thì sẽ liền có thể phát hiện ra phòng 601 có một con bé đang vô cùng cảnh giác. Cô nhìn thêm một lần nữa rồi sau đó mở cửa. Khoác trên mình một bộ quần áo ngủ hoạt hình cùng đôi dép lê, chạy thật chậm tới nhà đối diện.

Không làm thì thôi còn nếu đã làm thì sẽ làm cho chót. Ấn nhẹ vào chuông cửa, tiếng chuông vang vọng khắp hành lang nhưng... không ai mở cửa. Cô lại ấn thêm một lần nữa, lần này từ bên trong có người bước ra mở cửa. Anh bộ đồ ngủ, trên chân đi một đôi dép lê nghi hoặc nhìn cô. Tựa hồ như cô có mưu đồ khác.

Thường Nhạc nhìn hắn một chút, hôm nay hắn đeo kính. Nhất thời cảm thây gì lạ:“Cậu bị cận?”

Vừa mở miệng hỏi xong đã cảm thấy hối hận, tại sao cô lại hỏi anh vấn đề này cơ chứ. Họ thân quen lắm sao?

“Không cận.”

“Ồ” Thường Nhạc cúi đầu, ở trước mặt hắn lộ ra vẻ rụt rè. Anh cũng cúi xuống nhìn cô, còn cô thì nhìn đôi dép. Dép của cô họa tiết Hello Kitty màu hồng phấn còn của anh thì chỉ một màu đen cơ bản.

“Có chuyện gì sao?” Thanh âm của anh mang theo sự xa cách. Giống như cô không nên xuất hiện ở trước mặt anh ở lúc này.

“Mẹ tôi mời cậu qua nhà ăn cơm.” Thường Nhạc nói tới đây ngẩng đầu lên nhìn anh. Bộ dạng kia giống như có chút bất đắc dĩ bị ép nói vậy.

“Biết rồi!” Sau đó anh đóng cửa trở lại nhà.

“Người này, có chút phép tắc gì không vậy? Có ai để khách ở ngoài không?”

Cô tức giận chửi thầm người nào đó. Tiếp đó cánh cửa lại bị mở ra, tay anh cầm một chùm chìa khóa. Chùm chìa khóa này cũng thật đơn giản, trên đó chỉ treo đúng 2-3 cái giống nhau.

Thường Nhạc cảm thấy con người này khẳng định sẽ rất nhàm chán. Đến cái móc treo chìa khóa cũng không có!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.