“Mẹ ơi, tối nay bọn con sẽ không ăn cơm ở nhà.”
“Thật sao?” An Hân hỏi ngược lại cô.
“Vâng.” Thường Nhạc trả lời vô cùng chắc chắn bởi vì vấn đề này nào phải vấn đề lớn đâu? Nhưng mà với tính cách thường ngày của mẹ cô thì chắc hẳn sẽ phải hỏi cô đi đâu, đi với ai và làm gì chứ!
“Con sẽ đi cùng với Hà Tri Túc.” Thường Nhạc nói.
“Được, mẹ biết rồi.” An Hân hướng cô cười cười tựa như không còn điều gì để hỏi cô. Cô nhất thời cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn suy nghĩ: Mau đi thay quần áo thôi bởi thời gian không còn nhiều.
Hôm nay cô ăn mặc khá đơn giản, bên trên là một chiếc áo nhung màu trắng phối với quần bò xanh sẫm màu, phía dưới đi một đôi giày vải và đeo thêm một chiếc thắt lưng bản to. Tuy bộ đồ không mấy nổi bật nhưng lại rất phù hợp với sự tươi mới của thiếu nữ.
“Mẹ, con đi đây.” Thường Nhạc nói một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hà Tri Túc đứng ở hành lang chờ cô đi ra, anh hôm nay cũng mặc một chiếc áo nhung màu trắng, lại còn cả quần bồ sẫm màu với giày vải. Nhìn qua rất giống bộ đồ mà cô đang mặc.
“Hôm nay cậu mặc bộ này... Quá thực soái!” Thực tế cô muốn nói rằng hôm nay bọn họ mặc đồ quá giống nhau, tuy nhiên anh không có đến nhà cô cũng không hỏi cô ăn gì cho nên việc này chắc hẳn là trùng hợp đi.
Một người chân dài đi cùng một người chân ngắn, hai người đứng ở ven đường đợi xe không khỏi thu hút ánh nhìn của người xung quanh. Thường Nhạc có chút mất tự nhiên, không phải chỉ là đồ đôi hay sao? Đồ đôi thì có gì kì lạ?
Địa chỉ ở trong thiệp mời là một khách sạn nổi tiếng, tại sao lại nổi tiếng ư? Bởi giá tiền không hề rẻ, người bình thường cũng không thể đi vào.
****
“Anh nhìn xem, người ta khi ra ngoài cùng bạn trai đều mà đồ đôi, còn anh thì sao chứ?” Một nữ sinh nổi giận với bạn trai mình trên xe bus.
Thường Nhạc nhất thời có phần xấu hổ, trong lòng lại thầm nghĩ: Chị gái nhỏ à, mối quan hệ của bọn em không phải như vậy...
“Bạn trai nhà người lớn lên đẹp trai như vậy lại còn nguyện ý cùng với bạn gái mặc đồ đôi. Còn anh thì sao? Đã không bằng người ta rồi thì chớ, tính khí lại còn quá gở.”
“Vợ à, lần sau khi ra ngoài nhất định anh sẽ cùng với em mặc đồ đôi.”
“Anh phải khiến bản thân mình đẹp trai hơn thì có, còn mặc đồ đôi hay không cũng chẳng quan trọng.” Nói xong thì xe bus cũng vừa vặn dừng lại ở bến, nữ sinh lưng đeo balo lập tức xuống xe.
“Vợ à, rõ ràng là chưa đến nơi mà.” Nam sinh nhanh chóng đuổi theo.
Thường Nhạc vụng trộm nhìn quá Hà Tri Túc, tiểu gia hỏa này vẫn đang dùng tai nghe nghe nhạc, chắc hẳn là chưa nghe thấy gì đâu. Mà rốt cuộc tạo sao những tình huống như này lại chỉ có mình có nghe thấy cơ chứ..
****
Tiệc sinh nhật của Ngụy Vi đã bao toàn bộ một sân nhỏ dùng để tổ chức hôn lễ tại khách sạn.
Nơi đây được bố trí vô cùng thơ mộng, có cả loài hoa bách hợp mà cô thích. Chiếc bánh kem cao tầng cũng có giá xa xỉ.
Lúc Hà Tri Túc cùng với Lý Thường Nhạc tới bữa tiệc, Ngụy Vi mặc lệ phục lộng lẫy đang đứng tiếp khách ở cửa. Thấy bọn họ đi tới, cô ấy nhanh chóng chào hỏi rồi mời vào. Thường Nhạc có chuẩn bị cho cô ta một món quà nhỏ, mà Hà Tri Túc thì khác anh lại không chuẩn bị. Dưới tình huống có phần cấp bách Thường Nhạc liền nói: “Đây là quà mà hai bọn tôi chuẩn bị cho cậu.”
Món quà được bao bọc bởi lớp giấy gói quà nên không nhìn ra phía trong là thứ gì. Tuy vậy nhưng bên trong là một mắt dây chuyền bằng đá hình bông hoa.
Ngụy Vi thấy hai người cứ thế tiến vào trong lòng có chút sốt ruột. Hà Tri Túc và Lý Thường Nhạc không phải là hàng xóm hay sao, thế nào lại cùng tặng chúng một món quà? Nói bọn họ là người yêu thì chắc chắn không phải. Có thể là...với tình tính kia của Hà Tri Túc thì đoán chừng không biết chọn quà gì nên đành chung với Thường Nhạc.
“Hi, tớ đến hơi muộn. Cậu sinh nhật vui vẻ nhé!” Thẩm Duyệt mặc một chiếc váy liền nhìn trông thập phần thục nữ. Cô ấy hướng Ngụy Vi chào hỏi sau đó đưa quà.
“Hà Tri Túc đang ở cùng với Lý Thường Nhạc, cậu mau qua đó đi.” Ngụy Vi nói nhỏ vào tai cô.
Thẩm Duyệt thì lại cho rằng Ngụy Vi có lòng tốt muốn nói cho cô vị trí của Thường Nhạc nên hướng cô ta cảm ơn rồi rời đi.
Tiệc sinh nhật lần này tổ chức theo mô hình tiệc đứng, mọi người có thể tùy ý chọn bàn rồi sử dụng đồ ăn trên đó. Tới dự sinh nhật này không chỉ có bạn học cùng lớp mà còn có những người bạn khác của Ngụy Vi.
Lúc Thẩm Duyệt tìm thấy Thường Nhạc thì liền thấy cô đang ăn gì đó: “Cậu cũng thật là, sao không đi tìm tớ vậy?”
“Tớ tìm không thấy cậu.” Thường Nhạc giải thích.
“Nói đùa với cậu thôi, tớ vừa mới tới.” Thẩm Duyệt tinh nghịch cười một tiếng, Thường Nhạc thấy vậy cũng cười theo.
“Cậu cậu... Đây là tình huống gì vậy?” Thẩm Duyệt đánh giá bọn họ, Hà Tri Túc ngồi cách đó không xa nên toàn bộ câu chuyện được anh nghe hết thảy.
“Các cậu cùng nhau tới à?”
“Đúng vậy. Dù sao bọn tớ cũng là hàng xóm.” Thường Nhạc giải thích vì sợ cô ấy hiểu nhầm.
“Đã mặc cả đồ đôi như thế mà vẫn đơn thuần chỉ là hàng xóm sao?” Thẩm Duyệt nhạo báng cô.
“Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu.”
Thường Nhạc nhíu mày tựa hồ không mấy vui vẻ.
“Ngoan nào, hay là hai cậu cùng chụp một tấm hình đi, dù sao cũng là hàng xóm với nhau chụp chung một tấm hình thì sao chứ.” Thực tế là Thẩm Duyệt không biết cảm giác khi là hàng xóm của nhau như nào. Nhà cô ở một trang viên rộng rãi với phạm vi mấy chục dặm. Xung quanh không có hàng xóm, chỉ có một tòa nhà cao lớn của gia đình cô mà thôi.
Thường Nhạc nghĩ thầm: Chỉ là chụp một tấm hình thôi mà, vì vậy liền đi tới.
“Hà Tri Túc, chúng ta cùng chụp một tấm ảnh đi.” Nếu anh cự tuyệt thì thôi vậy.
Hà Tri Túc thầm nghĩ: Cô ấy muốn có một tấm hình để kỉ niệm? Vì vậy anh liền tiến tới gần cô phối hợp mà nhìn vào ống kính.
“Hai người các cậu có thể cười lên không?” Thẩm Duyệt nhìn hai người trên khung hình, một người thì xấu hổ còn một người thì lạnh lùng. Nhìn thế nào cũng không thấy bọn họ là một đôi.
Nghe vậy người đều cảm thấy xấu hổ hướng cô ấy cười. Thẩm Duyệt thấy bọn họ đáp ứng yêu cầu của cô, liền nhanh chóng chụp vài tấm.
“Kính thưa mọi người cùng toàn thể các bạn mình là Ngụy Vi.” Ngụy Vi lúc này mặc một bộ lễ phục màu đóa hoa tường vi đứng trên khán đài. Cô nở một nụ cười thật tươi nhìn mọi người, chờ đến khi mọi người nhìn lại cô mới tiếp tục.
“Hôm nay là sinh nhật tròn 17 tuổi của mình, thật hi vọng mọi người có thể cùng mình trải qua đêm nay. Bây giờ mình sẽ tắt toàn bộ đèn đi, ước nguyện xong liền sẽ bật trở lại, mong mọi người không quá hoảng hốt.” Tiếp theo đèn ở hội trường quả nhiên bị tắt.
Tuy đã được thông báo trước để chuẩn bị tâm lí nhưng Thường Nhạc vẫn có phần hồi hộp. Lúc này mọi người đang vây quanh chiếc bánh kem cao tầng. Bánh kem có tổng cộng là 7 tầng, mỗi tầng đính 17 ngọn nến. Tầng cao nhất có trang trí một con búp bê vô cùng tinh xảo, nghe nói nhà thiết kế kia vì cô ta mà thiết kế hình tượng búp bê.
Ngụy Vi đứng ở trước cái bánh kem, nhắm mắt lại rồi bắt đầu ước nguyện. Tất cả mọi người yên lặng mỉm cười nhìn cô, thầm chúc cô hạnh phúc.
Có thể cô ấy đã ước rất nhiều điều vậy nên thời gian có chút lâu.
Thường Nhạc đứng ở chỗ hơi xa nên chỉ có thể nhìn thấy ánh nến.
“Hà Tri Túc.” Cô khẽ gọi. Cô biết anh đang ở bên cạnh cô, từ lúc tắt đèn đã biết.
“Ừ.”
“Chờ đến sinh nhật của cậu thì chúng ta cũng sẽ tổ chức nhé.” Không biết là tại sao nhưng cô có cảm giác rằng Hà Tri Túc đang cố gắng rời xa đám đông. Với nhưng buổi party như này mọi người đều cùng nhau nói chuyện phiếm, chỉ có anh cô đơn ngồi một góc nhìn mọi người vui vẻ.
“Nhàm chán.” Anh lập tức đáp lại cô.
“Phải tổ chức chứ, nếu cậu không thích đông người thì chì mời 10 người thôi.”
“Vậy thì 8 người.”
“5 người được chứ?”
“4 người nhé, bố mẹ tôi, tôi và cậu.”
“Thôi được rồi, vậy thì 2 người, đây là cực hạn rồi đấy. Nếu cậu không đồng ý nữa thì khác gì tự mình đón sinh nhật?”
Lúc Thường Nhạc chỗ rằng bản thân cô phải cưỡng chế anh đồng ý thì anh lại lên tiếng: “Được.”
“Vậy một lời đã định.” Thường Nhạc cười đắc ý, lúc này đèn lại được bật lên. Sự đắc ý của cô liền bị nhìn thấy.
****
“Lớp Trưởng~” Ngụy Vi nhìn thấy Thẩm Duyệt liền gọi.
“Hả?” Thẩm Duyệt còn có chút buồn bực, tiểu yêu tinh này không đi tiếp khách đi, bám dính lấy cô làm gì?
“Tiến triển của ngày hôm này như nào rồi?” Ngụy Vi có phần bát quái hỏi cô.
“Tiến triển gì cơ?” Thẩm Duyệt thực sự không biết cô ta đang nói gì.
“Cậu không cần giả bộ đâu, tớ biết hết rồi.” Ngụy Vi cho rằng cô ngượng ngùng nên không muốn nói.
“Cậu biết gì cơ?” Cậu chuyện càng ngày càng trở nên kì lạ.
“Không phải cậu thích bạn học mới hay sao? Cảnh tượng gặp mặt hôm nay không phải rất tốt à, cậu mau nói cho tớ nghe đi. Lúc nãy khi ước nguyện tớ còn cố ý ước cho hai cậu sớm thành một đôi.” Ngụy Vi thập phần vui vẻ chia sẻ ước nguyện ban nãy với cô nhưng vừa nói xong liền hỏi hận: “Ôi không, nói ước nguyện ra rồi sẽ mất linh.”
“Ngàn vạn lần đừng linh nghiệm.” Thẩm Duyệt cắt đứt mộng ảo của cô ta.
“Tớ đối với cậu ấy không phải dạng nam nữ thích nhau.”
“Vậy là dạng thích nào?” Ngụy Vi quyết tâm hỏi cho rõ.
Thẩm Duyệt hít một hơi thật sâu, nhìn hai người đã rời xa hội trương, sau đó quay lại nói với cô ta: “Bạn thân đối với bạn rể, cậu hiểu chứ?”
“Ý cậu là bọn họ...”
“Đúng vậy!” Thẩm Duyệt khẳng định vô cùng chắc chắn nói cho cô biết.
“Tớ đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy không biết?” Ngụy Vi ngồi trên sô pha suy nghĩ, vừa hay lúc này có một nam sinh ăn mặc chỉnh tề đi đến.
“Ngụy tiểu thư, có thể nhảy cùng tôi một bài được không?”
“Trước hết cậu phải nói cho tôi biết cậu là ai đã.” Cô ta cười, thanh âm vô cùng ôn nhu, hoàn toàn khác xa với hình tượng nữ hán tử khi nãy.
“Bố của tôi là đồng nghiệp của bố cậu ở Giang Châu.”
“Rất Hân hạnh được làm quen.” Ngụy Vi sau khi nghe được câu trả lời liền khoác tay mình vào anh ta tiến đến khu vực khiêu vũ.