Cảnh tượng khiến người khác ngạc nhiên đó là, khi bọn họ tới lớp thì giáo viên chủ nhiệm cũng đã tới và ngồi trên bục nhìn các bạn tự học. Thấy hai người bọn họ báo cáo xin vào lớp liền gật gật đầu cho bọn họ trở về vị trí. Ngược lại không nghĩ gì nhiều.
Đợi đến khi buổi tự học kết thúc, Thẩm Duyệt mới lại nói.
“Tớ đã giúp các cậu xin nghỉ.”
“Tại sao?” Thường nhạc nghĩ, người này chắc là thần, còn biết xin nghỉ cho cô.
“Cậu không phải bị ngã sao? Chính vì lí do này nên tớ đã nói với giáo viên rằng các cậu phải tới phòng y tế xử lí vết thương.”
“Tổn thương rất nghiêm trọng sao?” Thẩm Duyệt ân cần hỏi.
“Đau chết mất.” Thường Nhạc nhìn cô bi thương mà nói.
Thẩm Duyệt sờ sờ đầu cô:“Đứa trẻ ngoan, chút nữa cố gắng thi tốt, không thì mông cậu sẽ nở hoa mất.”
Hai người chơi với nhau rất thân, Thường Nhạc thường đem nhưng lần mẹ An Hân hung dữ mà kể cho Thẩm Duyệt. Bởi vậy Thẩm Duyệt cũng biết đây là thói quen của mẹ Thường Nhạc, lúc nãy nói như vậy hoàn toàn mang theo ý trêu chọc giữa hai người bạn.
Bình thường dự thi đều sẽ là được sắp xếp chỗ ngẫu nhiên, sẽ có ảnh hưởng tới tới thành tích thi cử. Nhưng mỗi năm cứ đến kì thi đầu tiên đều sắp xếp chỗ không theo sự phân phối nào. Dù sao căn cứ vào chỗ ngồi thì Thường Nhạc ngồi ở vị trí thứ 2, phía trước là Trần Phẩm Sơ, phía sau là Trương Đồng, bên trái là Ngụy Vi còn bên phải là bức tường hướng ra hành lang.
“Cố gắng thi tốt.” Giáo viên đưa từng tập bài thi cho người ngồi đầu bàn, rồi sau sau đó cứ thế chuyển dần ra phía sau.
Trần Phẩm Sơ chuyển bài thi cho Thường Nhạc rồi mỉm cười nói với cô như vậy khiến cô có chụt thụ sủng nhược kinh. Thế nào mà lại được học bá an ủi, Thường Nhạc như bị những lời nói này kích thích, tự nhủ phải thi tốt gấp hai lần.
Bình thường thi tháng như này chỉ là một kì thi nhỏ, có đảo câu hỏi nhưng chung quy là các đề vẫn giống nhau. Điều này khiến cho không ít học sinh có tâm tư nhỏ khác.
Trần Phẩm Sơ cố ý giúp cô, chọn xong đáp án sẽ đem câu trả lời ở bài thi viết thật lớn rồi sẽ đặt tại góc bàn bên trái. Mà Thường Nhạc lại hoàn toàn không chú ý tới việc này, cô cúi đầu đọc đề. Một bên ghi đáp án, một bên thì lòng cô không ngừng hò reo: Chết chắc rồi, chết chắc rồi! Trước đó còn cảm thấy kiếm được 60 điểm không có vấn đề gì, còn hiện tại xem ra ý nghĩ đó của cô quá ngây thơ rồi.
Học tập kém thì học tập kém, nhưng cô lại không có hành động gian lận nào mà chỉ một lòng một dạ đọc đề. Thường Nhạc nhìn 4 câu trả lời mấy lần, thấy câu nào thuận mắt sẽ liền chọn.
Môn dự thi thứ nhất là toán học, điểm tuyệt đối là 150, thời gian làm bài 2 giờ. Có thể thấy thời gian thi này được làm giống như thi đại học vậy.
Thường Nhạc cảm thấy, lúc này đối với cô dị thường đều không hợp lí. Nói ví dụ như cô chỉ dùng hết 1 giờ để hoàn thành bài thi, sau đó bất giác không có mục tiêu sẽ ngồi giết thời gian. Nếu không phải khi dự thi không cho phép học sinh ngủ, thì chắc chắn cô sẽ ngủ một giấc.
Dưới tình hình chung như vậy, giáo viên giám thị sẽ đi xung quanh lớp. Họ có thể nhìn qua đáp án của học sinh, cô nhìn thấy giáo viên môn toán đứng bên cạnh Trần Phẩm Sơ cười thập phần vui vẻ.
Chờ tới khi đi đến bên cạnh cô, toàn thân lộ ra vẻ bất mãn như muốn cuốn lấy Thường Nhạc. Cô rụt cổ giống như chú chim cút, ý đồ mong giáo viên không chú ý tới cô. Thường Nhạc cảm giác giáo viên nhìn cô rồi trợn trừng mắt một cái. Đương nhiên cô cũng làm như không biết.
Buổi sáng thi 2 môn, buổi chiều thi 2 môn. Môn cuối cùng thi khá lâu nên thời gian tan học lùi về một chút. Thi xong liền được nghỉ, cô thu dọn xong đồ đạc trên mặt biểu hiện đầy sự cô đơn. Đến đây có lẽ là hết, chỉ mong lửa giận của mẹ An Hân sớm tắt.
Lúc này Hà Tri Túc đi tới trước mặt cô, đeo trên lưng balo nặng chĩu. Lại thấy Hà Tri Túc không có đi trước mà vươn tay ra điều chỉnh lại dây cặp cho Thường Nhạc. Thể hiện tình hữu nghị trường tồn.
Trên đường đi, Lý Thường Nhạc hỏi:“Hà Tri Túc, cậu thi như thế nào? “
Hà Tri Túc nhìn bộ dạng cẩn thận của cô không khỏi có chút cảm thấy không biết nói gì, bất quá đây chỉ là một kì thi nhỏ mà thôi, về phần cô lại bày ra bộ dạng như đang làm vào đại dịch.
“Vẫn ổn.” Ngữ văn vẫn luôn không phải môn tủ của anh, cho nên muốn thi mà đạt điểm tuyệt đối thì vẫn rất khó khăn.
Thường Nhạc nhìn bộ dạng gượng ép kia của anh, có điểm yên tâm như là anh thi cũng không tốt. Mẹ An Hân mà biết chắc cũng sẽ không tức giận như vậy, nhân sinh cô sợ nhất chính là màn so sánh con nhà người ta. Trước kia không có Hà Tri Túc, mẹ An Hân chỉ có thể đối chiếu thành tích của cô với thủ khoa Trần Phẩm Sơ.
Thường Nhạc không ít lần vì việc này mà phát sầu, Trần Phẩm Sơ học tập tốt như vậy lại luôn đứng hạng nhất còn cô lại hạng cuối... Hai người này hoàn toàn không thể so sánh.
Cảm thấy Hà Tri Túc thi lần này chắc không khác cô nhiều lắm, đối với việc này cô không khỏi có chút chờ đợi.
“Này Hà Tri Túc, thi không tốt cũng không có quan hệ. Dù sao cậu lớn lên cũng đẹp trai, nếu học tập không tốt thì vẫn sẽ có nhiều cô gái thích cậu.” Thường Nhạc khích lệ hắn.
Hà Tri Túc nghe vậy cũng không cảm xúc gì “Ừ.”
Trên đời có vô vàn từ thể hiện sự khinh bỉ, trong đó có từ “Ừ.” Thường Nhạc nghĩ thầm: Hà Tri Túc dám coi thường cô?
****
Do Lý Thường Nhã bị tổn thương ở chân, vì thế nên mẹ An Hân đặc biệt đau lòng đã đến việc quên mất chuyện hỏi cô thi tháng như nào.
Đợi đến khi bà nhớ ra thì Thường Nhạc đã đưa cho bà phiếu điếm, còn có bảng xếp hạng nữa.
Mẹ An Hân xem xong phiếu điểm, sau đó đặt tờ giấy qua một bên. Hai chân vắt chéo, hai tay đan vào nhau bộ dạng như đang muốn nói chuyện với cô. Thường Nhạc tự biết trốn đi sẽ không thành, chính mình chậm rãi di chuyển qua một bên lấy thước. Sau đó xòe bàn tay trắng nõn ra, bộ dạng có chút rụt rè nhìn mẹ. Tiếp đến Thường Nhạc mới cúi đầu tựa hồ như không muốn nhìn một màn này.
“Thường Nhạc, chân con đang bị thương, ngồi xuống trước đã.” Mẹ An Hân nhìn bộ dạng này của cô, dù có thể nào cũng không thể hạ thủ được. Trước kia đánh thường vì tội cô quá ham chơi, mỗi lần cô thi kém bà lại cho rằng là do Thường Nhạc quá ham chơi dẫn đến kết quá như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra, có lẽ là do sự tác động khác rồi. Đầu tiên thi tháng lần này chỉ là ôn lại nội dung đã học trên lớp, mà những nội dung này con gái bà cũng đã học nhưng 2 lần. Trước đấy ở lớp học bổ túc đã học qua một lần nhưng vẫn thi thành như vậy. Có thể thấy vấn đề không phải ở cô.
“Mẹ, thực xin lỗi.” Thường Nhạc xin lỗi, nghĩ thầm: Như vậy liệu mẹ có đánh nhẹ hơn?
“Mẹ xem ra đã phát hiện, thành tích học tập của con không tốt không phải do con ham chơi.”
Thường Nhạc hai mắt rưng rưng đẫm lệ, nghĩ thầm: Giờ mẹ mới biết sao.
“Mẹ quyết định sẽ cho con học một gia sư.”
“Dạ?” Hai mắt cô mở lớn, tựa hồ điều đó là điều không thể tin.
Đinh Đong. Chuông cửa vang lên, mẹ An Hân đi ra mở cửa. Sau đó Thường Nhạc nghe được giọng nhiệt tình hoan nghênh của mẹ mình.
“Tri Túc, mau vào đi.”
Thường Nhạc nhìn thoáng qua hắn, hắn vẫn bày ra vẻ ngoài không nóng cũng không lạnh
“Từ hôm nay trở đi, sau khi tan học còn có thời gian nghĩ ngời, Tiểu Hà sẽ tới giúp con học bù. Còn thời gian nghỉ cũng sẽ do Tiểu Hà quyết định. Về sau con muốn đi chơi cùng bạn bè không cần hỏi mẹ, trực tiếp hỏi Tiểu Hà là được.”
“Tại sao ạ?” Thường Nhạc trực tiếp đứng lên.
“Cậu ấy từ hôm nay trở đi sẽ trở thành gia sư của con, con phải nghe theo sự sắp xếp của bạn.” Mẹ An Hân sợ có người ở ngoài nhìn thấy nên không sử dụng bạo lực để trấn áp mà nhẹ nhàng khuyên nhủ.
****
“Hà Tri Túc, cậu gạt tôi.” Hai người ngồi ở trên chiếc bàn trắng mịn của Thường Nhạc, cô hung hăng lên án anh.
“Không lừa cậu, ngữ văn thì được 138 điểm. Quá kém.” Miệng anh nói như đang hoàn toàn ghét bỏ thành tích của mình.
Thường Nhạc nghe vậy quả thực muốn đánh người:“Nhưng tổng điểm thi của cậu là 737 đấy.”
“Tiếng anh giảm một điểm, quá kém.”
Anh bình tĩnh nói.
Thường Nhạc hoàn toàn tin tưởng hắn không hề lừa gạt mình, anh chính là thi kém.
“Thành tích của cậu là 464 điểm, thứ hạng ở trường học là...”
Thường Nhạc nhanh tay đoạt từ trong tay anh tờ phiếu điểm:“Tôi biết, tôi biết mình đứng hạng chót. Cậu không cần đọc lên mà đả kích tới tôi như vậy.”
“Thứ hạng của cậu là 420 trên 478 học sinh cùng khối.” Anh đúng là đã đem xếp hạng của cô nói ra.
“Lần sau, cậu có muốn thi đứng thứ hạng 350?”
“Điều đó hoàn toàn không có khả năng.” Thường Nhạc lúc này khá nghi ngờ, cô nghĩ từ nhỏ đến lớn mình chưa từng thi được thành tích tốt như vậy. Thời điểm ở lớp 10, lần thi tốt nhất của cô cũng chỉ ở thứ hạng 400. Lên trước 400 còn khó chứ đừng nói 350.
“Kế hoạch dạy học mà tôi cùng cậu tiến hành, sẽ hoàn toàn không có vấn đề.”
“Vậy thì tốt.” Thường Nhạc biết rằng một khi mẹ An Hân quyết định một thứ gì thì sẽ rất khó thay đổi. Cho nên đợi đến khi Hà Tri Túc ngừng giảng liền có thể kết thúc.
“Hôm nay sẽ học toán số.” Nói xong hắn lấy ra sách số học.
“Cậu trước hết đọc qua hết nhưng thứ này, sau đó sẽ làm bài tập.”
“Nhưng bài này đều đã học rồi.” Thường Nhạc nhìn anh nói.
“Ừ.” Hắn đáp lời, hoàn toàn không nghĩ muốn tiếp tục giải thích.
“Được rồi thầy giáo Hà, tôi đã biết.” Thường Nhạc cầm lấy tờ đề toán mới tinh rồi bắt đầu giải nó. Những đề này cô đều đã làm qua, học cũng không tệ lắm bởi vậy rất nhanh liền giải xong.
Hà Tri Túc cầm lấy bút của cô sau đó bôi bôi vẽ vẽ như vẽ tranh, rồi đưa lại cho Thường Nhạc.
Cô nhìn thấy câu trên, đánh dấu là đã sai:“Câu này sai chỗ nào?”
“Do cậu làm nhầm.”
“Hả?” Thường Nhạc cảm thấy có chút nghi ngại về năng lực làm gia sư của anh. Nếu cô biết mình làm sai chỗ nào thì còn cần hỏi hắn làm gì?
Một lát sau, Thường Nhạc đem đề đã sửa đưa cho anh, lúc này anh lại viết mấy đường để dò số. Tìm thấy một lỗi lớn mà cô chưa sửa lại.
“Cậu này phải giải như vậy.” Anh vừa nói vừa viết trên giấy. Thường Nhạc nhìn anh viết câu trả lời, sau đó như bừng tỉnh.
“Á, ra là như vậy.” Cô cảm thấy như mình thật ngốc sao lại không nhìn ra điểm sai đấy chứ.
“Những kiến thức này cậu học không sai, chỉ là... Học một nửa cho nên làm bài không đúng. Lần này làm được, lần sau gặp lại câu này khẳng định sẽ không sai.”
Thường Nhạc còn có thể nói gì đây, ở một bên gật đầu, vỗ tay tán thưởng. Thầy giáo Hà dạy học, cô vẫn phải chịu nhịn.