Nếu đã là khách quý thì đương nhiên không thể để người ta ngồi xe bus vậy nên cô đã ra trước cửa tiểu khu để thuê taxi. Suốt dọc đường đi, Mạt Ly đều nhảy nhót toàn thân tràn đầy sức sống. Mà cũng trên con đường này, Thường Nhạc lại hết sức khó xử đi bên cạnh.
Lúc xe tới, Hà Tri Túc mở cửa sau ra. Thường Nhạc nghĩ rằng anh muốn ngồi sau bèn tiến đến định ngồi ghế trước để chút nữa có thể thuận tiện cho việc trả tiền. Lúc cô có ý định rời đi, Hà Tri Túc liền kéo cô lại ý bảo cô lên xe. Tiếp đến Mạt Ly cũng theo lên và ngồi bên cạnh Thường Nhạc.
“Em nghe nói ngồi vị trí sau xe là an toàn nhất. Chị, bạn trai chị khẳng định là rất yêu chị nha.” Mạt Ly cười nói, còn Thường Nhạc lại xấu hổ nhìn cô rồi cười nhẹ.
Lúc nãy Hà Tri Túc còn cố tình quay đầu về phía sau nhìn cô cười một tiếng.
“Chị nhìn xem, anh ấy ngồi phía trước nhưng vẫn luôn quay lại để ngắm nhìn chị. Anh ấy thật sự rất yêu chị.” Tâm hồn của Mạt Ly như bị ngọt ngào hóa, đôi tình nhân này một người thì nhìn qua có chút ngốc nghếch, người còn lại thì thông minh quá phận. Vốn tưởng rằng chàng trai không tình nguyện ở cùng một chỗ nhưng thứ tình cảm kia lại nói lên tất cả, từ ánh mắt anh ấy nhìn đến động tác nhỏ anh ấy trao, chắc chắn anh ấy hoàn toàn yêu. Chị gái này thật hạnh phúc.
Thường Nhạc không hiểu điều này thì có gì để hâm mộ nhưng cô cũng sẽ không phản bác lại lời nói của người khác. Vì thế cô liền chuyển chủ đề nói cho cô bé nghe về khu vui chơi Giang Châu.
“Mạt Ly, em có thích đi vòng quay ngựa gỗ không? Khu vui chơi Giang Châu có vòng quay ngựa gỗ đặc biệt rất đẹp. Chút nữa em nhất định phải đi, chị sẽ giúp em chụp ảnh.” Thường Nhạc nhìn thấy cô bé mặc quần áo đáng yêu như vậy liền cảm thấy cô bé rất thích hợp để ngồi vòng quay ngựa gỗ nên mới đưa ra đề nghị này.
“Được, vậy em cũng sẽ giúp chị cùng bạn trai chụp ảnh.”
Nếu có một tấm ảnh chụp cùng Hà Tri Túc để dán vào quyển nhật kí thì thật tuyệt.
Mấy người bọn họ đứng trước cửa khu vui chơi, Mạt Ly cảm thấy bất ngờ vì nơi đây trò chơi nào cũng thật tráng lệ. Thường Nhạc nhân cơ hội này lấy điện thoại ra chụp cho cô bé vài tấm ảnh. Trên ảnh, cô bé kia trông như đang mong chờ điều gì đó nhìn trông rất đáng yêu.
“Chúng ta mau vào thôi, bên trong còn rất nhiều điều thú vị.” Thường Nhạc trên đường tới đây đã đặt trước vé vào cửa, so việc mua vé trực tiếp thì tiện hơn nhiều.
“Đợi em chút.” Mạt Ly nói với cô.
“Chị, em giúp anh chị chụp một bức ảnh, mau đưa điện thoại của chị cho em.” Thường Nhạc còn đang sững sờ tại chỗ, Mạt Ly lại gọi: “Chị, mau đứng sát lại chỗ bạn trai.” Mạt Ly vừa nói vừa đưa tay chỉ khiến cho bọn cô tiến gần nhau hơn một chút.
Thường Nhạc cảm nhận được lãnh khí vây quanh người Hà Tri Túc chỉ có thể cười cười. Hà Tri Túc lúc này còn vòng tay qua ôm lấy bả vai của cô, cô nhanh chóng né tránh nhưng liền bị Hà Tri Túc kéo lại.
“Đừng nhúc nhích, hôm nay chúng ta đang đóng vai một đôi tình nhân.” Vừa nói anh vừa nhìn vào ống kính rồi nở một nụ cười.
“Chúng ta... Chúng ta mau đi thôi.” Thường Nhạc có chút mất tự nhiên, nhanh chóng kéo Mạt Ly cùng đi vào.
Hà Tri Túc cầm lấy tay cô dắt đi. Cô cảm giác nhiệt độ cơ thể đang tăng lên nhanh chóng còn lòng bàn tay thì đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
“Chị, chị rất nóng sao?” Mạt Ly có chút khó hiểu hỏi. Hiện tại đã là tháng 11, thời tiết phương Bắc đã sớm từ oi bức chuyển sang mát mẻ mới đúng.
“Đúng vậy, thật là nóng, lát nữa chúng ta đi mua nước ngọt đi.” Thường Nhạc cười rồi lấy cánh tay không bị nắm giả bộ quạt gió.
Bởi hôm nay là cuối tuần nên khu vui chơi phá lệ đông hơn ngày thường. Nơi đây không chỉ có những gia đừng đưa con nhỏ tới chơi mà còn có những đôi tình nhân trẻ nữa.
Thường Nhạc đi giữa đám người, nhìn thấy có rất nhiều đôi nam nữ đang nắm tay trong lòng có chút khẩn trương.
“Đợi một chút.” Thanh âm lạnh như băng của Hà Tri Túc truyền đến sau đó anh buông tay cô ra rồi chạy tới một hàng bán đồ uống.
“Mạt Ly, chị giúp em chụp ảnh.” Việc đứng yên chờ đợi quá nhàm chán nên cô muốn giúp Mạt Ly chụp và tấm ảnh lưu niệm.
“Được.” Mạt Ly nói xong liền chạy tới một chỗ cách đó không xa tạo dáng. Cô đứng yên tại đó không hề cử động cũng không bày ra bất cứ động tác mỹ miều nào cả chỉ lẳng lặng mà ưu nhã đứng đó.
Thường Nhạc liên tục chụp thật nhiều ảnh sau đó gọi cô bé ra xem.
“Chị, chị chụp thật đẹp.” Mạt Ly nhìn ảnh chụp thập phần ngạc nhiên.
“Em cho chị tài khoản WeChat, chút nữa về chị gửi cho em.”
****
Hà Tri Túc cầm hai lon nước ngọt đi ra, hành động này so với hình tượng của anh vẫn có phần hài hước. Lúc anh đi ra khỏi tiệm đồ uống liền nhìn thấy hai người kia ngồi một chỗ xem cái gì đó.
“Chị, bạn trai của chị mua cho chị nước ngọt.” Mạt Ly nhẹ nhàng gọi cô sau đó nở một nụ cười.
Lúc Thường Nhạc ngẩng đâu lên đã thấy anh chạy tới trước mặt bọn họ rồi đem hai lon nước trong tay đưa cho các cô: “Uống ít thôi.” Ngữ khí của anh lạnh như băng.
Mạt Ly uống lon nước ngọt nhưng vẫn cảm thấy so với lon nước thì tình yêu của hai người kia ngọt ngào hơn cả. Bạn trai của chị còn quản cả lượng nước ngọt mà chị ấy uống, đây không phải là tình tiết mà chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình ư?
Trên thực tế, lon nước ngọt này chỉ là một cái cớ mà cô đưa ra thôi. Thật trùng hợp, mấy ngày nay dì cả của cô lại tới nên không thể đụng vào đồ lạnh. Lúc này trên tay cầm lon nước ngọt uống cũng không được mà không uống cũng chẳng xong. Nhưng dù sao cũng là do cô nói muốn uống nước ngọt, lúc này nếu không uống thì thật khó xử...
Lúc cô còn đang do dự, lon nước ngọt cầm trong tay liền bị người khác lấy đi, cô ngẩng đầu lên nhìn anh thì liền nghe thấy anh nói: “Chỉ muốn dùng lon nước ngọt này để thử em một chút, xem em có uống được hay không. Không nghĩ rằng em thật sự không thể uống được. Ngoan, lúc anh không ở bên cũng không được vụng trộm ăn đồ lạnh.” Anh cười nói sau đó cầm lon nước ngọt uống một ngụm.
Tâm của Thường Nhạc bất chợt ngứa, mặc kệ chuyện vừa xảy ra, Thường Nhạc trực tiếp cầm lấy điện thoại cho cho anh và bức ảnh.
“Chị, tại sao chị lại không thể ăn đồ lạnh?” Mạt Ly cắn cắn chiếc ống hút, cô cảm thấy bọn họ... Thật ngọt ngào và cũng thật biết phát cẩu lương.
“Dì cả của chị tới.” Thường Nhạc nhỏ giọng nói, một giây sau Mạt Ly liền hiểu ra.
“Bạn trai chị thật sự rất yêu chị.” Loại chuyện này cũng nhớ thật kĩ.
“Đúng vậy.” Thường Nhạc cảm thấy nếu cô không thừa nhận lời nói kia, cô bé ở bên cạnh sẽ còn nói nhiều lần câu nói: Bạn trai chị thật tốt. Những lời nói như vậy, cô nghe nhiều lần liền sẽ muốn tin. Nhưng mà... Hà Tri Túc có yêu cô đâu cơ chứ? Tất cả chủ là diễn xuất thôi.
“Vòng quay ngựa gỗ ở bên kia.” Thường Nhạc nhắc nhở Mạt Ly.
Mạt Ly hướng các cô làm mặt quỷ: “Ai lại muốn ngồi thứ đồ chơi dành cho trẻ nhỏ kia cơ chứ, em muốn chơi cái kia.”
Thường Nhạc nhìn theo hướng cô bé chỉ, con tàu lại đang dần đi cao hơn sau đó xoay tròn 360 độ... Thường Nhạc cảm giác chỉ mới xem thôi cô đã sợ đến tới mức không thể đi tiếp.
“Trò kia quá nguy hiểm, chúng ta chơi cái khác đi.” Thường Nhạc tựa như đang năn nỉ cô bé.
“Nếu chị sợ thì có thể ở bên dưới nhìn, em muốn đi.” Mạt Ly nói rồi liền chạy qua xếp hàng.
Thường Nhạc nghĩ thầm: Chuyện nguy hiểm như này không thể để một mình cô bé đi được, vì thế cô đành hít sâu rồi theo sau xếp hàng.
“Chị, sao chị lại tới đây?”
Chân Thường Nhạc lúc này mềm nhũn, nghe vậy chỉ biết nói: “Chị đi cùng em.”
Hà Tri Túc thấy cô rõ ràng là đang sợ nhưng lại vẫn muốn thể hiện, lần này anh lại phá bỏ quy tắc, tiến đến trước mặt hai người: “Có phải bên kia có ghi, nếu chưa tròn 18 tuổi sẽ không được chơi trò này?”
“Thật sao?” Thường Nhạc kích động nhìn anh.
Mạt Ly lại có chút thất vọng: “Sao lại như vậy? Trò chơi này không đáng sợ, vị thành niên thì đã làm sao chưa không phải có dây an toàn ư?”
“Được rồi, chúng ta chơi trò khác đi.” Chỉ cần không phải trò tàu lượn siêu tốc này, Thường Nhạc liền cảm thấy trò nào cô cũng có thể.
“Đi, chúng ta chơi nhà ma.” Mạt Ly nhìn cô.
“Được... Được.” Chắc là sẽ không sao... Người trong đó chỉ là đóng giả thôi. Thường Nhạc tự động viên mình.
Hà Tri Túc nhìn cô, có chút bất đắc dĩ, cô bé này thật ngốc. Vì người khác mà lại miễn cưỡng bản thân làm những thứ không thể.
Điều khiến người khác cảm thấy kì lạ là, nhà ma này không có một bóng người dẫn đến họ không phải xếp hàng.
Thấy sự kinh ngạc trong ánh mặt của Thường Nhạc, nhân viên công tác liền giải thích: “Do là thứ 7 nên khu vui chơi phần lớn đều là phụ huynh cho các con tới chơi, mọi người đã phần sẽ chọn các trò chơi nhẹ nhàng.”
“Vâng.” Thường Nhạc xấu hổ cười cười.
Sau khi bọn họ vào cửa, nhân viên công tác liền rơi đi. Bên trong nhà ma tối đen như mực tản ra sự âm u bao phủ.
“Em vào trước.” Mạt Ly nói xong liền chạy rất nhanh, thoáng chốc liền đã không thấy.”
“Chúng ta cùng đi tìm cô bé.” Thường Nhạc sợ cô sẽ gặp nguy hiểm nên đã nhanh chóng nắm tay Hà Tri Túc rồi đi vào.
Vừa bước vào trong, Hà Tri Túc liền đứng lại. Thường Nhạc nhìn vào mắt anh mới biết anh đang nhìn cánh tay đang nắm lấy bộ quần áo mà anh mặc. Thường Nhạc cẩn thận buông tay, sau đối lùi về 1 bước hy vọng anh sẽ không tức giận.
Thường Nhạc từ nhỏ tới lớn đây mới là lần đầu tiên cô đi nhà ma. Bên trong nơi đây khiến cô cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đối với một thiếu nữ tới phim kinh dị còn chưa xem qua thì đi nhà ma hình như còn hơi sớm.
Lúc này trước mắt cô xuất hiện một chiếc lưỡi của cương thi.
“Aaaa.... “ Cô cũng không thể ngờ rằng tiếng hét của mình lại lớn đến như vậy.”
Hà Tri Túc nhìn qua, còn ngươi đóng vai cương thi thì dường như đã bị tiếng hét của cô dọa sợ ánh mắt ở to vài phần.
Thường Nhạc nhanh chóng che mặt rồi ngồi thụp xuống mặt đất, ai nói gì cũng không chịu đi tiếp.
Hà Tri Túc thấy bộ dạng của cô bất ngờ lên tiếng: “Này.”
Ngón tay Thường Nhạc mở ra một góc nhỏ để nhìn, bộ dạng có chút ủy khuất như là muốn nói: Cậu đừng mắng tôi.
“Lại đây.” Anh đưa tay mình ra.
Thường Nhạc không chút suy nghĩ liền nắm lấy, rồi sau đó nép vào trong ngực anh gắt gao dưa vào. Vừa bước đi, vừa trừng mắt nhìn cương thi.
Cương thi có chút ủy khuất: Chị gái nhỏ à, tôi diễn vai cương thi phải chăng quá giống thôi mà.