Lần thi tháng thứ hai này được tổ chức theo hình thức thi đại học. Toán, văn, anh điểm tối đa là 150. Còn môn lý điểm cao nhất sẽ là 100.
Buổi sáng thi môn Tiếng Anh và toán, còn buổi chiều sẽ thi môn văn với lý.
Sau khi kết thúc giờ thi Tiếng Anh, một đám người tay cầm giấy nháp bắt đầu đối chiếu đáp án với nhau. Thường Nhạc cũng viết đáp án của mình ra giấy nhưng cô lại không muốn đối chiếu đáp án với ai cả bởi cô cảm giác việc này hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Qua vài ngày nữa liền sẽ biết được kết quả, vậy nên không cần quá sốt ruột.
“Thường Nhạc, chúng ta đối chiếu đáp án đi.” Đương nhiên nếu người yêu cầu là Thẩm Duyệt cô sẽ không từ chối.
Thường Nhạc đem giấy ghi đáp của mình đưa cho cô ấy rồi sau đó tim của Thẩm Duyệt bắt đầu đập thình thịch đối chiếu đáp án.
“Trời ơi, chúng ta có nhiều đáp án khác nhau vậy. Tớ cảm thấy nhóm mình sẽ có một người thi rất thảm.”
“Không phải tớ.” Thường Nhạc cầm lại tờ giấy kia rồi nói cho cô ấy biết: “Bình tĩnh nào, chút nữa phải thi tiếp môn toán.” Rồi hướng cô ấy mỉm cười.
Làm con gái của một ông bố kinh doanh than đá nên nói thật lòng mà nói Thẩm Duyệt cũng không quá để ý tới thành tích. Tuy vậy nhưng bố của cô vẫn luôn để ý tới thành tích học tập của cô, chỉ có điều bố cô sẽ không vì cô thi kém mà đánh mắng cô. Ông chỉ tự trách bản thân rằng không thể di truyền lại cho con gái Gen học tập tốt và không tìm được gia sư thích hợp. Mặc dù là như thế nhưng ông của Thẩm Duyệt có một vị chiến hữu đã từng là giáo sư môn toán ở cao trung hiện tại đã nghỉ hưu, vậy nên cứ đến cuối tuần cô sẽ đi tìm người ông này để học thêm.
Chiến hữu của ông cô thường nói: Cuộc đời này ta chưa từng dạy một học sinh nào kém như con. Môn toán của cô cũng không tính là quá tệ, thường thì vẫn có thể thi được tầm 80 điểm, vận khí tốt có thể đạt được hơn 90 điểm rồi. Mà đạt 90 điểm là có thể đạt điểm tiêu chuẩn, cô bên này vô cùng hài lòng còn ông của cô bên kia lại khổ sở không thôi. Mỗi lần tới đón cô tại nhà chiến hữu sẽ đều nghe được vài câu trách móc: Cháu gái của ông học hành quá kém, tôi dạy không được.
“Tớ sẽ cố thi đạt điểm chuẩn.” Thẩm Duyệt cười khổ, đạt điểm chuẩn chưa tính là gì... Ông của cô còn muốn cô thi đạt điểm tối đa. 130-140 điểm đã khó có thể chấp nhận được rồi. Thẩm Duyệt khổ sở vô cùng chỉ muốn nói: Có thể đem điểm tối đa của Hà Tri Túc cho cô mượn một lát hay không?
Lúc trước khi Thường Nhạc bắt đầu làm đề thi toán cơ hồ chỉ nhìn trước 12 câu trắc nghiệm rồi chọn bừa. Mặt khác sẽ có 2 câu tự luận siêu khó lại còn dài nên cô thật sự không thể làm nổi. Cho nên thành tích của cô chỉ duy trì ở mức 60 điểm, trong ban có thể xếp ở vị trí gần cuối đếm ngược lên.
Nhưng mà lần này không giống những lần thi trước. Học sinh mà Hà Tri Túc chấp nhận giảng dạy khẳng định sẽ không thể kém, tuy rằng cô là người đầu tiên nhưng khả năng lớn cũng là như vậy. Trước đó cô đã giải qua vài đạo đề, cũng thuộc lòng các loại công thức cho nên không cần nghĩ nhiều cô có thể chắc chắn phần đầu mình có thể giải đúng 100%
Thẩm Duyệt bên kia phát sầu bởi lần thi này không có phần xác xuất [1] sao? Thiếu phần đấy làm sao cô có thể lấy được 10 điểm đây... Cô có chút sợ hãi. Cô muốn biết giáo viên nào là người ra đề, sau đó sẽ tìm người đó chất vấn cho ra lẽ. Lần thi môn toán này không có phần xác xuất thì học sinh tính cái gì?
[1] Xác xuất: Một dạng toán lớp 11.
****
“Chết mình rồi Thường Nhạc à.” Cơ thể của Thẩm Duyệt như bị tê liệt liền ngã xuống vai Thường Nhạc rồi giả vờ bật khóc nức nở.
“Không sao đâu, còn nhưng lần thi khác mà.” Thường Nhạc vỗ vỗ lưng an ủi cô, rồi sau đó lại hỏi: “Cậu thấp đi à?”
Thẩm Duyệt đẩy cô ra, dáng vẻ thập phần đáng thương: “Nữ nhân độc ác, tớ vừa trải qua một việc vô cùng bi thảm như vậy mà cậu còn nói vấn đề kia ra.”
“Vậy có phải hay không?” Thường Nhạc liền nhìn ra bạn mình đang diễn trò, vì vậy liền hỏi tiếp.
“Đại khái là cậu cao hơn tớ.”
Thường Nhạc nghĩ thầm: Cô cao hơn sao? Đứng với Hà Tri Túc cô vẫn thấp hơn nhiều.
“Đi thôi, mau đi ăn cơm. Còn cậu nhanh đi tìm thầy giáo nhỏ của mình đi.” Thẩm Duyệt kéo cánh tay cô rồi bắt đầu sải bước, dẫn cô đi một mạch, vượt mọi chông gai xuyên qua đám người mới đến được phòng thi số 1.
“Hà Tri Túc.” Thẩm Duyệt gọi.
Hà Tri Túc đang ngồi ở vị trí của mình nghe thấy vậy liền trực tiếp bước ra ngoài.
“Bạn học Hà, cậu có muốn đối chiếu đáp án với tôi không?” Trần Phẩm Sơ gọi anh lại.
“Không cần.” Lần dự thi này không có gì khó khăn đối với anh cả. Cho nên anh mới không muốn ở lại rồi lãng phí thời gian.
“Bạn học Lý, cậu muốn đối chiếu đáp án không?” Trần Phầm Sơ cố ý muốn cùng Thường Nhạc đối chiếu đáp án một lần. Bởi vậy nên khi nãy có bị Hà Tri Túc từ chối cùng không phải việc ngoài ý muốn.
“Được.” Thường Nhạc cảm thấy Hà Tri Túc từ chối như vậy có phần đả thương tới người khác. Nếu cô mà cự tuyệt anh như vậy khẳng định tâm trạng của anh cũng sẽ không được tốt.
12 câu hỏi trắc nghiệm, Trần Phẩm Sơ trả lời giống Thường Nhạc y đúc còn Thẩm Duyệt thì khác những 4 câu.
“Lần thi này cậu thi rất tốt đấy Thường Nhạc.” Thẩm Duyệt nhìn kết quả của mình xong liền chẳng suy nghĩ gì nữa. Sai 4 câu là quá bình thường còn việc Thường Nhạc làm đúng hết quả thực là kì tích.
“Đều là do được thầy giáo dạy giỏi.” Thường Nhạc hướng Hà Tri Túc nở nụ cười.
Mà Thẩm Duyệt lại phát hiện Hà Tri Túc cũng nở một nụ cười, dường như vì cô mà thập phần kiêu ngạo.
Quả nhiên bạn rể vẫn là người đáng tin nhất.
Phần điền vào chỗ trống có 4 câu hỏi, Thường Nhạc khác với Trần Phẩm Sơ một câu. Thẩm Duyệt thấy vậy liền an ủi: “Cậu đã làm bài rất tốt mà, lần thi này không chừng có thể đạt 100 điểm cũng nên. Rất tuyệt~”
Hà Tri Túc cầm lấy tờ giấy trong tay Thường Nhạc rồi sau đó bình tĩnh nói: “Phần điền vào chỗ trống hoàn toàn đúng.”
“...” Thẩm Duyệt không biết nói gì hơn.
Cho nên Thường Nhạc mới là người làm đúng còn Trần Phẩm Sơ sai sao?