Nhất Thời Mềm Lòng Thích Cậu

Chương 2: Chương 2: Tri túc thường nhạc (2)




Cô thầm nghĩ liệu có cần tới ôm đùi mẹ khóc lóc nói:“Mẹ, con sai rồi lần sau con nhất định sẽ cố gắng thi tốt.”

Rất đúng, cô cảm thấy đây chính là biện pháp tốt nhất có thể làm tại thời điểm này. Bỗng chuông cửa vang lên.

Mẹ An Hân đưa mắt nhìn, Lý Thường Nhạc vội thu hồi ánh mắt ủy khuất cùng giọt nước mắt sắp tràn mi. Nhẹ nhàng bước đến để mở cửa. Trong quãng đường đi tới còn đang thầm suy nghĩ: Là ai đến vào lúc này? Quả thực là người tốt!

Cô khẽ nhìn qua chiếc mắt nhỏ trên cánh cửa, là một thiếu niên đang cau mày tựa hồ như thiếu đi sự kiên nhẫn.

Cô mở cửa, cười hỏi:“Người tốt, xin hỏi cậu tìm ai?”

Thiếu niên ở trước mặt cô sau khi thấy cửa mở trong nháy mắt liền thay đổi biểu cảm. Trên mặt tốt xấu cũng mang theo ý cười, nhìn trông khá chân thành:

“Tôi là hàng xóm mới vừa chuyển tới bên cạnh, mẹ tôi bảo tôi mang cái này qua đây.”

Lý Thường Nhạc cầm lấy, vừa mở ra liền thấy là một hộp bánh nướng thơm ngào ngạt.

“Đây là mẹ tôi tự tay nướng, muốn tặng cho mọi người xem như là quà gặp mặt. Không cần khách khí.” Lời nó của anh hoàn mĩ không có chút sai xót nào.

Lý Thường Nhạc lại cảm thấy trên con người này toàn bộ đều là sự dối trá, vừa rồi anh căn bản là một người thiếu kiên nhẫn còn hiện tại thì ngược lại cũng quá khách khí đi.

Bất quá anh đối với người lạ muốn biến thành dạng ngoan ngoãn cộng thêm hộp bánh trên tay thì anh lại ghi thêm một điểm rồi.

“Cậu vào nhà đi, bố mẹ tôi đều ở trong, cũng xem như gặp mặt.”

Anh chỉ do dự vài giây rồi sau đó liền đồng ý. Chân hắn xỏ nhẹ vào đôi dép lê, thuận tiện tháo nhanh đôi giày.

“Bố, mẹ hàng xóm mới mang cho chúng ta ít bánh nướng ạ” Lý Thường Nhạc cười nói. Sau đó dẫn vị hàng xóm mới này tới trước mặt bố mẹ.

Không biết bố Lý Hướng Tiền suy nghĩ thế nào chứ mẹ An Hân vừa nhìn thấy anh thì vô cùng hài lòng, lôi kéo người ta tới ngồi bên cạnh. Một câu hỏi rồi tiếp một câu giống như là...đi điều tra hộ khẩu vậy.

Như là:“Tên của con là gì?”

“Hà Tri Túc”

“Aiyo, quả thực là duyên phận, nhà bác thì có Thường Nhạc, còn nhà hàng xóm thì có Tri Túc. Tục ngữ có câu:“Tri Túc người Thường Nhạc. Hai nhà chúng ta đúng là có duyên.”

Trên mặt anh nhiễm ý cười chỉ là cũng có chút xấu hổ.

“Trong nhà con có mấy người?”

“Chỉ có mẹ con”

“A!” Mẹ An không cảm thấy áy náy khi hỏi về vấn đề này vì chưa chắc bố cậu bé đã không còn, đợi về sau này đương nhiên sẽ biết. Bà lại tiếp tục hỏi.

“Tiểu Hà, con chuyển tới trường nào để học vậy?”

“Con chuyển tới Nhất Trung, đã làm thủ tục nhập học. Chờ tới khai giảng liền có thể đi học.”

“Vừa hay, Thường Nhạc nhà dì cũng học ở đó, về sau các con có thể cùng nhau tới trường.”

“Khụ, khụ...” Lý Hướng Tiền ho nhẹ vài cái không phải do cổ họng khó chịu mà ông chỉ muốn nhắc nhở vợ mình một chút.

“Chuẩn bị tới giờ ăn cơm, Tiểu Hà, mẹ con đang ở nhà sao? Mau gọi đến đây cùng ăn đi.”

“Mẹ con đi công tác, không có ở nhà.”

“Vậy con trưa nay con muốn ăn gì? Nghe lời dì ở lại, cùng Thường Nhạc nói chuyện.” Nói rồi bà liền kéo theo ông Lý đi nấu cơm. Phòng khách lúc này chỉ còn lại Lý Thường Nhạc và Hà Tri Túc.

Lý Thường Nhạc ăn bánh quy do mẹ Hà làm vô cùng thích ý.

“Cậu ăn không?” Thấy anh nhìn mình, Lý Thường Nhạc nâng hộp bánh quy đưa cho anh rồi hỏi.

Anh thấy cô đưa tới, tay thuận tiện lấy một cái. Ăn vào miệng, thật thơm.

Hai người cuối cùng không ai nói gì. Một người mải ăn, một người giữ im lặng. Trong phòng khách vô cùng im lặng.

Anh bỗng nhìn thấy tờ giấy báo điểm đặt ở bên cạnh. Vô tình thấy họ tên quen thuộc bớt giác ngây ra.

“Không cho nhìn.” Lý Thường Nhạc phát hiện, mau chóng giấu tờ giấy đi.

“Tôi nói cho cậu biết, tôi thi như vậy hoàn toàn là do Nhất Trung ra đề quá 'Biến thái' đi, tóm lại về sau cậu sẽ biết.” Nói xong cô còn không quên dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn.

[ Đôi lời của tác giả: Mở đầu tác phẩm đây~ Thật mong các tiểu thiên sứ hãy ủng hộ. Hoan nghênh bình luận và đề xuất. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.