Đi tới quân doanh (nơi đóng quân) đã chạng vạng, nơi này cách thành Cẩm Dương bị Vệ Quốc xâm chiếm chỉ khoảng hai mươi dặm. Sơ Không vừa đến quân doanh đã đã tràn đầy nhiệt huyết mà đi an bày tác chiến tấn công thành, ta nằm bên trong doanh trướng (cái lều ý) , ôm bụng, an tĩnh nghỉ dưỡng.
Cho dù thế giới ở ngoài doanh trướng có rối loạn thế nào, ta vẫn thản nhiên bất động, yên vui tự tại, đây thật sự là cảnh giới cao nhất của cuộc sống mà ta hằng theo đuổi a.
Thân thể bây giờ của ta thật sự không thích hợp ở cùng binh lính, vì thế ta liền ngủ trong doanh trướng luôn, buổi tối ngủ cùng tướng quân, ban ngày Sơ Không lại không thấy bóng người, ta vẫn ngủ trong doanh trướng, ít ngày sau trong quân truyền ra tướng quân yêu thích nam sủng, ngay cả lúc chiến tranh cũng không rời xa được tật xấu. Trong lòng ta ấm ức thay cho tướng quân Sở Thanh Huy đã chết yểu kia, chuyện này quả thật khiến khí tiết tuổi già khó giữ được a.
Mỗi ngày ta đều nhàn nhã tiêu dao, Sơ Không thì cả ngày dính bên ánh nến trong doanh suy tư chiến thuật, hắn đã quên dự tính chạy trốn ban đầu của chúng ta, ta cũng vậy…
Đơn giản bây giờ hắn một thân áo giáp, mặt mũi dáng vẻ nghiêm túc, thật sự là rất giống Lục Hải Không ở kiếp thứ hai. Khi đó Lục Hải Không gánh vác trên lưng huyết hai thâm thù, trên miệng không có nửa phần của nụ cười, tuổi trẻ đã già thành như vậy, xa cách đề phòng đối phó với mọi người, mỗi lần thấy hắn ngồi thẳng thắt lưng thì ta nhịn không được mà mềm lòng thở dài một trận, ngay cả hiện tại cũng như thế. Khi đó ta không đau lòng, chưa bao giờ trực diện mà an ủi Lục Hải Không…Hiện tại chỉ sợ cũng như thế.
Ban ngày, Sơ Không ở trong quân doanh an bày việc quân, ta lặng lẽ ngồi ở doanh trướng vén rèm nhìn hắn, hắn cau mày thức đêm thì ta nằm ở trên giường theo dõi hắn đến ngơ ngác xuất thần.
Rốt cuộc là duyên phận kỳ diệu cỡ nào, bọn họ cùng là một người, nhưng lại không phải là cùng một người. Khi ta cho rằng người kia đã hoàn toàn biến mất trên thế gian, hắn lại đột nhiên dùng hình thức như vậy xuất hiện trước mặt ta, thế nên ta đã sắp phân biệt không rõ, ai là Sơ Không còn ai là Lục Hải Không. Ta cũng không phân biệt rõ ràng, chút nhớ nhung còn lại từ đáy lòng của ta, rốt cuộc là ngốc Tường lưu lại hay vì bản thân ta lơ đãng đã động tâm.
Bất luận như thế nào, có một loại cảm xúc, ta không thể phủ nhận ―― ỷ lại.
Kiếp trước ngốc Tường ỷ lại sư phụ thật tự nhiên, loại tình cảm này cứ như những con ấu trùng theo bàn tay bàn chân mà xâm nhập vào xương tủy, chui vào huyết mạch, rốt cuộc không thể nhổ ra được. Tránh ở sau lưng hắn, túm lấy áo của hắn lại có thể khiến ta sinh ra cảm giác an toàn.
Đó là bản thân ta hay là ngốc Tường, ta cũng đã không còn phân biệt rõ ràng. Hoặc là, việc này vốn đã không thể phân rõ ràng, ta là ta, đứa ngốc kia cũng là ta.
Sơ Không ở bên thư án thổi “phốc” ánh nến tung ra những tia lửa, hắn buông bút, quay đầu, nhìn ta chằm chằm: “Ta đã muốn hỏi từ lâu.” Hắn đột nhiên mở miệng: “Ta là đoạt thịt của ngươi ăn hay là buổi tối không cho ngươi ngủ giường? Cả ngày lẫn đêm ngươi cứ âm trầm trừng mắt nhìn ta rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ta ngẩn ngơ, tâm tư du ngoạn ở cõi thần tiên còn chưa trở lại, há mồm hỏi: “Ngươi nói xem, thế nào mới có thể thích một người?”
Sơ Không bị ta hỏi thì sửng sốt, im lặng sau một lúc đột nhiên hung tợn mở miệng: “Ta, con mẹ nó, sao có thể biết được!” Giống như hắn cực kỳ thù hận với vấn đề mà ta hỏi.
Ta kỳ quái hỏi: “Không phải là ngươi thích ta sao? Mau nói đi, rốt cuộc ngươi thích cái gì ở ta? Sao lại thích ta?”
Sơ Không mang cán bút trong tay bẻ “phách” một tiếng đứt đoạn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi không cần được một tấc thì tiến thêm một thước.”
“Thì ra ngươi cũng không biết a.” Ta buồn bã, rốt cuộc vì sao lại thích một người nha…Không biết vì sao, trong đầu ta dần hiện ra ngày ấy trong động tối tăm rộng rãi, Sơ Không mờ ám, tiếng nói khàn khàn ở bên tai ta, thổi thổi khiến lỗ tai ta ngứa ngứa, lỗ tai không hiểu vì sao nóng lên. Ta im lặng, trong doanh trướng cũng im lặng một lát, chợt nghe Sơ Không ho nhẹ một tiếng.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn lại đang cầm bút lăn qua lăn lại trong nghiên mực: “Chính ngươi cũng không biết sao?” Hắn nói: “Từng…khi ngươi từng thích Lục Hải Không, vì sao lại thích?”
Vì sao thích Lục Hải Không?
Vấn đề này của hắn thật khó trả lời, ta suy nghĩ hồi lâu mới đáp: “Đại khái là vì…Hắn khi dễ tốt lắm.” Mặc cho ta nặn tròn hay chà xát dẹp lép cũng không phản kháng nửa câu, ta suy nghĩ lại nói: “Có lẽ còn bởi vì, hắn chỉ ôn nhu với một mình ta.” Nhớ tới Lục Hải Không mỗi khi cả người đầy mệt mỏi vẫn mỉm cười với ta, trong lòng ta không khỏi mềm nhũn nở nụ cười, nhưng mà nháy mắt tiếp theo, chua xót đã nối gót kéo tới, ta không nói lời nào mà cúi đầu.
Nghỉ ngơi một hồi lâu cảm xúc của trái tim mới dần bay đi, ta giương mắt nhìn Sơ Không, đã thấy sắc mặt giật mình của hắn, nhìn ta thật phức tạp. Ta thở dài: “Ngươi không cần rối rắm, ta biết người kia không phải là ngươi.”
Sơ Không trừng mắt nhìn, cúi đầu xuống, cầm cây bút chậm rì rì viết vài chữ lên giấy, sau đó mở miệng nói: “Đừng xem người khác cũng ngu ngốc như ngươi.” Hắn nói: “Ta luôn luôn biết ta là ai, ai là ta.”
Lời này quá cao thâm, thật sự là vượt qua phạm vi hiểu biết của ta, ta suy nghĩ một lát, cảm thấy cùng nam nhân nghiên cứu vấn đề tình cảm thì cũng không nghiên cứu ra được cái gì, vì thế ta thức thời vòng vo chuyển đề tài: “Trước kia ta lại không nhìn ra, ngươi có thể hành quân đánh giặc, rất có dáng vẻ tướng quân.”
“Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều.” Hắn liếc mắt nhìn ta một cái, ngữ khí lại khôi phục sự cao ngạo như xưa: “Trước khi ta làm việc cho Nhật Mão Tinh Quân thì ta là quan võ.”
Ta suy nghĩ một lát, nói: “Cũng đúng, có quan văn nào có thể dưỡng ra tính tình như ngươi mà thành tiên.”
Khóe miệng Sơ Không co rút: “Ngươi đi ngủ sớm một chút thì chết sao!”
Ta nhắm mắt lại như hắn mong muốn, hai chân duỗi ra quấn chăn nằm thẳng trên giường mà ngủ.
Trải qua vài ngày thăm dò địa hình cùng bày chiến thuật, rốt cuộc Sơ Không cũng mặc chiến giáp anh dũng đi tấn công thành. Ta cùng với vài tiểu đội binh lính được lệnh ở lại trông coi lương thảo, tất nhiên, ta ở lại, còn người khác trông coi lương thảo.
Đối với ta mà nói đây cũng là một ngày như bình thường, chỉ là trong quân doanh yên tĩnh hơn rất nhiều, ta xốc rèm doanh trướng cũng không nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Sơ Không. Đến buổi chiều, trong thành Cẩm Dương nổi lên khói thuốc súng bốn phía, xem ra Sơ Không thuận lợi công thành. Ta nhàn nhã châm một ấm trà, gác chân nhìn bầu trời.
Bỗng nhiên nơi chứa lương thảo trong quân doanh có động tĩnh, trong lòng ta cả kinh, do dự một phen nghĩ rằng, Sơ Không muốn thắng một trận này mới chịu cam lòng mà thoải mái quy ẩn núi rừng, ta giúp hắn cũng là giúp bản thân ta, giúp hắn cũng không có gì không tốt…
Ta giấu trong người một con dao nhỏ, trong tay cầm theo thanh kiếm lặng lẽ đi qua. Quả nhiên, có mười tên hắc y nhân đang chém giết với quân sĩ trông coi lương thảo, có người còn nhân cơ hội phóng hỏa, ý đồ thiêu rụi lương thảo của quân ta. Bên này có thể thấy khói thuốc súng ở thành Cẩm Dương thì bên kia nhất định cũng thấy khói đen bên này, lúc đó nội bộ mâu thuẫn, quân sĩ khó tránh khỏi phân tâm, Sơ Không muốn thắng cũng khó khăn…
Hiện tại ta chỉ là một nữ tử tay trói gà không chặt, một trận gió cũng có thể cuốn ta bay đi, ta không thể khinh suất, đành phải tránh ở sau lưng một cái doanh trướng cẩn thận quan sát đám hắc y nhân kia. Bọn họ dù ăn mặc giống nhau, nhưng mà trong bất kỳ nhiệm vụ nào cũng phải có người cầm đầu, nếu đem người kia giết đi, những việc khác sẽ dễ dàng hơn.
Cẩn thận nhìn một lát, ta dần dần phát hiện đám hắc y nhân đó đều cố ý vô tình che chở cho một người có dáng vẻ nhỏ bé, hơn nữa lại nghe theo lệnh chỉ huy của hắn, trong lòng ta cười ha hả, không sai, chính là ngươi—