Trong không trung vang lên một tiếng nổ, ta ngẩng đầu đã nhìn thấy nhiều tia sáng như những bông tuyết lã chã rơi xuống.
Thị Huyết trận đã phá.
Tay áo Sơ Không tung bay, thân ảnh cô đơn đứng trên đỉnh núi tuyết, gió to thổi áo bào cùng mái tóc của hắn lay động, ta không nhìn thấy rõ mặt của hắn, nhưng chỉ một hình ảnh này đã đánh thẳng vào lòng ta, ta che ngực muốn đè lại trái tim đang đập quá nhanh.
Hàng thứ cấp kia…Không có việc gì lại bày ra dáng vẻ xinh đẹp như thế làm gì a…
Bỗng nhiên Sơ Không chuyển đầu, nhìn về phía ta, Tử Huy bên cạnh lại phất phất tay cười tủm tỉm hô to với hắn: “Sư phụ đại nhân, đã lâu không thấy.”
Nét mặt Sơ Không ta không nhìn rõ có gì đó bất thường không, nhưng khi ta tỉnh lại thì mặt đất dưới chân đã rung lên hai lần, Tử Huy yên lặng buông bàn tay vẫn còn đặt bên hông của ta ra, cười nói: “Hỏng bét, ta lại không biết kiếp này sư phụ đại nhân là thần quân, không thể chọc được.”
Ta liền nghiêng mắt nhìn hắn, thì ra con người đều là động vật sợ kẻ mạnh sao.
“Phá trận phải chết!” Yêu thú kia vẫn chưa đi, đứng ở chỗ kia ngửa mặt lên trời thét dài, ta chỉ vào con yêu quái lông rậm hỏi Tử Huy: “Cái này là sao, trận đã phá, nó cảm thấy nếu kêu một tiếng như thế thì chúng ta sẽ vỡ gan nát mật mà chết sao?”
Tử Huy hí mắt cười: “A Tường cô nương vẫn thú vị đáng yêu như thế.”
“Ầm ĩ chết đi được!” Từ rất xa cũng nghe được tiếng quát của Sơ Không, hắn động thân thoáng chốc đã không thấy đâu, sau một lúc hắn đã xuất hiện trên đỉnh đầu con quái thú lông rậm. Quái thú lông rậm lập tức nhảy lên nhào vào người Sơ Không, Sơ Không chỉ đứng ở chỗ kia không né tránh, trong tay phát ra tiên khí, đánh lên đầu quái thú khiến nó cứng đờ cả người.
Tử Huy nóng đầu mà khen ngợi: “Ân, sư phụ đại nhân bình tĩnh quyết chiến cũng có vài phần bản lĩnh.” Ta kích động đến mức run lên, vui vui vẻ vẻ chạy tới chỗ Sơ Không: “Thật tốt a Sơ Không! Cứ bắt nó xẻ thịt ăn đi! Để ta xẻ thịt, ngươi đi nhóm lửa chuẩn bị nướng thịt đi!”
“A Tường… Cô nương…” Thanh âm Tử Huy gọi ta nhanh chóng đã bị ta gạt qua sau đầu, ta chạy đến bên người quái thú lông rậm, sờ sờ cái thân đầy lông của nó: “Lông này có thể bán được giá tốt a, ta nên hạ dao ở nơi nào a, không thể để rớt giá được.”
Khi ta đang phát sáng hai mắt nói thầm thì Sơ Không đột nhiên đi tới, móng vuốt của hắn hất tay ta ra: “Ta bắt được, không cho ngươi ăn.”
“Vì sao!” Ta thật phẫn nộ.
Sơ Không lé mắt chậm rãi liếc nhìn Tử Huy một cái, cực kỳ ghét bỏ mà hừ lạnh một tiếng: “Không phải ngươi có người giúp sao, ngươi bảo hắn đi mà bắt cho ngươi một con, đây là của ta bắt được, ta cứ không cho ngươi ăn đấy.”
Tử Huy ho nhẹ hai tiếng, giống như hơi xấu hổ khi bản thân lại rơi vào trận tranh cãi này. Sơ Không căm tức nhìn Tử Huy. Lúc này ta không có tâm tư để ý Tử Huy chỉ nhìn chằm chằm Sơ Không, rất bất mãn với hành vi giống tiểu hài tử này của hắn: “Hai ta còn phẫn biệt ta với ngươi sao, ta lột da nó bán lấy tiền không phải là để chúng ta dùng sao, ta cắt thịt nó nướng chín không phải là để chúng ta ăn sao. Ngươi lại đột nhiên kiêu ngạo như vậy là có ý gì?”
Sơ Không lắc đầu suy nghĩ, sau đó mang tròng mắt chuyển qua nhìn ta: “Đôi ta cùng nhau?”
Ta mờ mịt lại kinh ngạc: “Bằng không ai với ai cùng nhau!”
Nghe được câu trả lời này Sơ Không rốt cuộc cũng liếc mắt ta một cái, khóe miệng nhếch lên, sau đó hắn cố gắng đè xuống, phụng phịu nói: “Hừ, được rồi, miễn cưỡng cho ngươi làm cũng được, ta muốn ăn thịt ở cái lưng, ngươi không được cắt hỏng.”
Người này…
Đối với một người cứ ba ngày thích bị chửi một trận nhỏ, năm ngày thích bị chửi một trận lớn như hắn thì ta cũng lười mà bố thì ngôn ngữ mắng hắn. Ta đem lực chú ý chuyển tới người quái thú lông rậm, dạo quanh nó một vòng, quả nhiên chỉ có thể khai đao từ cái bụng. Ta sai sử Sơ Không: “Ngươi lật nó qua đây.”
Sơ Không đang chuẩn bị động thủ, Tử Huy bỗng nhiên nói: “Tại hạ cho rằng…”
“Không có phần của ngươi.” Sơ Không mắt lạnh nhìn Tử Huy, lập tức đánh gãy lời nói của hắn: “Ta rộng lượng, lười tính nợ cũ với ngươi. Hiện tại ngươi nên đi thật xa, đừng để ta lại thấy ngươi.”
Tử Huy thở dài một tiếng: “Ta muốn nói, con này tốt xấu cũng là yêu thú, các ngươi muốn ăn nó, đây không phải có chút…”
Ta kỳ quái nhìn Tử Huy: “Bằng không làm sao bây giờ?” Sơ Không cũng kỳ quái nhìn Tử Huy: “Bằng không làm sao bây giờ? Đây là yêu thú, không phải thần thú, nó trông coi Thị Huyết trận không biết hại bao nhiêu tính mạng, ăn nó cũng không tổn hại âm đức.” Sơ Không nói như là việc đương nhiên, xem ra cùng ở với ta, cảnh giới tư tưởng của hắn quả thật là được nâng cao không ít!
Sơ Không phất tay áo, tay dùng chút lực lập tức đã lật con thú lông rậm lại, khiến nó chổng vó, ta nhảy lên bụng nó khoa tay múa chân: “Đao.” Sơ Không lại vươn tay ra nói với Tử Huy: “Đao.”
Tử Huy thở dài một tiếng: “Ta muốn nói, ăn bậy này nọ, không phải là thói quen tốt.” Nói xong hắn liền lấy trong lòng ra một con dao nhỏ, đang muốn đưa cho Sơ Không thì lập tức thu tay lại, nghiêm túc nói: “Dùng dao của ta thì phải cho ta chút thù lao…”
Sắc mặt Sơ Không lạnh lùng, ta lại giành phần nói: “Ừ, ừ, tốt, vậy sẽ cắt chân trước cho ngươi.”
Vì thế Tử Huy liền cam tâm tình nguyện đưa con dao.
Khi đang muốn làm phát dao đầu tiên xuống xương quai xanh ở yêu thú, ta nâng tay muốn đâm thì yêu thú kia mở miệng nói khó khăn: “Phá…Thị Huyết trận…Quân thượng…sẽ không…Buông tha các ngươi.”
Ta quay đầu cùng Sơ Không trao đổi một ánh mắt, ta lấy dao chọt chọt cái cổ của nó: “Được, ngươi thành thật nói cho ta biết, quân thượng của ngươi là người ở phương nào, ở chỗ nào a?”
Yêu thú im lặng không mở miệng. Ta cùng với Sơ Không lại nhìn nhau liếc mắt một cái, Sơ Không vuốt cằm nói: “Dáng vẻ này của nó xem ra là bị người ta hạ chú thuật, đại khái cũng không hỏi được gì, cứ xẻ thịt ăn đi.”
“Chậm đã!” Tử Huy gọi một tiếng: “Các ngươi… Quả thật muốn ăn nó? Ta nghĩ khi nãy là các ngươi chỉ muốn uy hiếp nó…”
Ta liếc mắt Tử Huy một cái: “Dáng vẻ này của ta giống giả sao?” Nói xong thì lưỡi dao đâm một phát, máu tươi văng khắp nơi.
Sử dụng pháp thuật ngưng tụ thành ngọn lửa chói mắt, trên tuyết in lên bóng dáng của ba người. Thịt yêu thú thật tươi và thơm ngon, ta cùng với Sơ Không vuốt cái bụng tròn thỏa mãn ngồi phịch trên đất mà ợ no nê, chỉ có Tử Huy vẫn cầm cái chân trước mà ta đã hứa cho hắn, nửa phần cũng chưa đụng vào, Tử Huy than nhẹ: “Hai người vẫn ăn thật…”
Sơ Không bất mãn nói: “Ngươi có ý kiến gì sao?” Hắn dừng một chút, giống như tức giận càng sâu: “Mới nãy ngươi luôn chờ ở đây là có ý gì? Ai cho ngươi đến, ai cho ngươi ở đây? Mau đi đi!”
Tử Huy cười cười: “Sư phụ đại nhân thật tức giận a, nhưng mà ta quả thật không ngờ lại có thể gặp các ngươi ở đây. Ta đang đi du lịch, nghe nói ở phương Bắc bỗng nhiên có mấy thôn xóm biến mất một cách khó hiểu, ta liền tới xem, không ngờ các ngươi cũng ở đây, càng không ngờ các ngươi lại chuyển kiếp cùng nhau, còn là thần tiên giữ được trí nhớ.” Tử Huy cong cong môi nhìn ta: “Càng làm cho ta bất ngờ là A Tường cô nương cũng là tiên nhân.”
Tính tình của ta cũng tốt lên rất nhiều, sau khi nghe hắn nói thì thừa nhận: “Một kiếp kia của ta thật ngốc, không có dáng vẻ của tiên nahan, ngươi nhận không ra cũng là bình thường.”
Một cục tuyết lập tức nện lên ót ta, ta ngẩn ngơ căm tức Sơ Không, nhìn lại đã thấy hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn ta, hừ nói: “Ta lại cảm thấy ngươi cùng với ngốc Tường kia không có gì khác nhau.”
Ta cũng hừ lạnh nói: “Ngươi thì lại giống kiếp kia như đúc, kiêu ngạo, khó chịu, còn thích khi dễ người ta!”
Sơ Không quay đầu trừng ta, mày nhăn chặt, ta cũng không chịu thua trừng hắn, Tử Huy ở đối diện lại cười nói: “Dáng vẻ này của các ngươi…thật dễ dàng để người ta thọc gậy bánh xe a.” Sơ Không chưa nói lời nào đã nắm lấy một cục tuyết ném về phía Tử Huy, Tử Huy thong dong né tránh: “Đa số nữ tử thích nam tử thành thục trầm ổn, sư phụ đại nhân như vậy cũng không tốt, ngươi nói có phải không A Tường cô nương.”
Đối mặt với vấn đề này, ta im lặng một lát, nói thẳng ra: “Trước kia ta nghĩ đó là không sai.” Ta nhìn cái mặt đang thối ra của Sơ Không, quay đầu nhìn bầu trời đêm điểm những ngôi sao mà nói: “Nhưng mà bây giờ ta thấy mỗi người đều có tính cách riêng, người nào đó có tính nết thế này cũng không tệ.” Hai gò má ta nóng lên, dừng một chút lại bổ sung: “Có chút đặc biệt.”
Không khí trầm mặc một lát, Tử Huy buồn cười: “A Tường cô nương cũng thật biết khen người.”
“Ai nói chuyện với ngươi!” Thanh âm Sơ Không cắn răng truyền tới trong lỗ tai ra: “Hừ, yêu quái ngươi quả thật trầm ổn thành thục, ai cũng thích, khiến người ta mất hồn mất vía rồi mà còn nhớ thương.”
Tử Huy sửng sốt: “Lời này của đại nhân là có ý gì?”
Sơ Không cười lạnh: “Ta cũng không có hoa tâm như ngươi.” Sơ Không nói đến lời này, ta đột nhiên nhớ lại nữ quỷ hồn phách không trọn vẹn ở hang động kia. Ta nói: “Suýt nữa đã quên chuyện này, Tử Huy, ngươi có một thê tử đã qua đời sao? Hồn phách của nàng nhờ chúng ta đi tìm ngươi, muốn ngươi đến gặp nàng, ngươi mau đi đi, nếu chậm trễ thì hồn phách của nàng có thể mất đi không bao giờ thấy nữa.”
Tử Huy cầm trong tay cái chân yêu thú đã nướng chín mà quơ quơ trên lửa vài vòng, mới cười tủm tỉm nói: “A Tường cô nương tìm lầm người đi.”
Ta ngẩn ra nhìn Sơ Không, Sơ Không chỉ là nheo mắt đánh giá hắn, ta lại nói: “Nàng kia muốn ta nhắn lại, A La luôn chờ ngươi, ngươi không biết nàng sao?”
Thịt cháy xém tiêu phán trong không khí rét lạnh, Tử Huy vẫn không có biểu hiện gì như cũ: “Không biết.”
Ta bĩu môi không nhiều lời nữa, Sơ Không vung tay lên đánh miếng thịt đang bị nướng cháy trên lửa bay ra xa: “Hương vị này khiến ta phiền lòng.”
Tử Huy cười cười: “Xin lỗi.” Hắn nghỉ một chút lại nói: “Kế tiếp nhị vị muốn đi đâu?”
Sơ Không lập tức cảnh giác: “Ngươi muốn làm gì?”
“Dù sao ta cũng không có chuyện gì làm, nếu nhị vị có gì cần hỗ trợ, ta cũng có thể góp chút sức lực non nớt, đền ân cứu mạng của Sơ Không năm đó.”
“Không cần.”
“Tốt.” Ta mới vừa đáp ứng Sơ Không đã trừng mắt nhìn, ta kỳ quái nói: “Có người chủ động trả nợ sao lại không cần, thêm chân chạy vặt cũng tốt.” Đây là tâm nguyện suốt đời của ta khi trở thành đứa ngốc ở kiếp kia, khi đó không thể hoàn thành, hiện tại đền bù một chút cũng tốt.
Sơ Không thối mặt: “Không được, ta đây đang vui vẻ nên hắn không cần trả nợ.”
Ta im lặng còn chưa kịp mở miệng Tử Huy đã đoạt nói: “Tục ngữ nói, chỉ cần có cái cuốc tốt thì không có góc tường nào là đào không được, Sơ Không đây là đang sợ ta sao?” Nghe xong lời này của hắn, ta cũng chớp mắt nhìn Sơ Không.
Sơ Không giữa cái nhìn chăm chú của chúng ta thì dần dần đỏ mặt: “Sợ đại gia ngươi!” Hắn rống một tiếng quay đầu đi: “Đi theo thì đi theo, ngươi cứ chờ ta sai sử đi! Đây là chính bản thân ngươi tự tìm, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi! Hừ!”
Vì thế, hành trình tìm đá lấp động của ta cùng Sơ Không lại có thêm một người, hoặc nói…Có thêm một tảng đá.
“Dùng hắn đi sửa chữa động đi.”
Tử Huy ở trên trấn nhỏ mua cho ta một cái áo lông cáo, ta mặc rất ấm áp, nhìn Tử Huy cười cười. Ngồi ở cái bàn của đại sảnh nhà trọ, Tử Huy đi gọi đồ ăn, sắc mặt Sơ Không bỗng lạnh lùng nhìn ta nói: “Hắn không phải cũng là đá yêu sao, dùng hắn lấp động đi, vừa báo được ân cứu mạng của ta, vừa giải quyết nhiệm vụ của chúng ta, nhất cử lưỡng tiện.”
Khóe miệng ta co rút: “Sau lưng người ta lại nói lời này, ngươi không biết bản thân rất âm hiểm lại bỉ ổi sao?”
Sơ Không hừ lạnh: “Ta cũng không phải nói sau lưng hắn.”
“Sơ Không làm gì mà bất mãn với ta như thế?” Tử Huy thả một đĩa bánh bao trước mặt ta: “A Tường cô nương, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi.” Hắn nhìn Sơ Không cười: “Ta tận tâm tận lực báo ân như thế lại đổi được những lời này của Sơ Không, thật sự là thương tâm. Huống hồ theo những gì mà A Tường cô nương đã nói với ta mấy ngày trước, tà khí là từ địa ngục mà thoát ra, phải dùng huỳnh thạch mới có thể tiêu trừ tà khí, nếu dùng đá yêu như ta chỉ sợ là tà khí thoát ra càng nhiều.”
Tay của Sơ Không tiến qua nắm lấy cái bánh bao trong miệng ta, tùy ý để nước miếng của ta chảy đầy tay hắn, hắn cũng không buông ra: “Cái gì ngươi cũng nói với hắn a!”
“Hắn ông ải ang úp úng a ao…”
Tử Huy giúp ta phiên dịch: “Nàng nói, hắn không phải đang giúp chúng ta sao?” Sơ Không nổi giận đùng đùng đánh gãy lời hắn: “Ta nghe hiểu được!” Sơ Không bỏ ra mặt ta, ghét bỏ xoa xoa tay: “Ngươi thật là không có tiền đồ, một chút tiện nghi đã có thể mua ngươi, không có cốt khí.”
Ta nuốt bánh bao xuống miệng, nhìn hắn: “Ngươi có cốt khí thì đừng đụng vào bánh bao của ta, đừng ở lại nhà trọ mà Tử Huy tìm.”
“Được, ta không thèm!” Sơ Không đá ghế đứng dậy: “Gia hôm nay đi Hồng Lâu, các ngươi ngu ngốc ở đây đi!” Ta chớp mắt nhìn thân ảnh Sơ Không càng ngày càng xa, đã quên ăn luôn bánh bao: “Hắn nói…Hắn muốn đi đâu?”
“Hình như là tới Hồng Lâu.”
Ta gật đầu: “Hắn là muốn đi tìm hoa cô nương (kỹ nữ) a.”
Tử Huy uống ngụm trà: “A Tường cô nương ghen tị sao?”
Ta vùi đầu ăn bánh bao: “Hừ, ai có kia thời gian rỗi ghen tị với hắn! Để hắn một đêm thượng mười nữ nhân đi, ngày mai chắc chắn nhiễm bệnh hoa liễu.”
Tử Huy ho nhẹ hai tiếng đột nhiên cười hỏi: “Đều thích đối phương như vậy, vì sao lại không thể thẳng thắn một chút? Hai ngày nay ta và ngươi ở cùng nhau, Sơ Không tức giận không nhẹ.”
“Ta thích hắn… Biểu hiện thật sự rõ ràng thế sao?”
“Thật rõ ràng.”
Ta im lặng, không nói gì. Đúng vậy, biểu hiện của ta rất rõ ràng…Cái hàng thứ cấp Sơ Không kia nhất định phải cho ta một kết quả rõ ràng, để ta có thể thanh thản ổn định mà ở cùng hắn! Ta lại vù vù nhét bánh bao vào miệng, Tử Huy nói: “Trực tiếp nói với hắn đi, lấy tính tình của Sơ Không kia, muốn hắn mở miệng là việc cực khó.”
“Cũng không phải chưa nói qua với hắn! Hắn luôn không rõ ràng với ta khẳng định là ở thiên giới còn có một cô nương xinh đẹp đang chờ hắn nha! Hai người họ còn muốn cùng nhau đi ngắm sao…” Lời này thốt lên cũng khiến bản thân ta ngẩn ra.
Thì ra…
Ở sâu trong nội tâm của ta, luôn luôn hoài nghi Sơ Không như thế.
Lần lượt ám chỉ, mặt dày nói cho hắn, hắn thích ta, mỗi lần đó ta đều nghĩ muốn hắn cố gắng lấy dũng khí trực tiếp nói với ta, cho ta một đáp án xác định.
Nhưng mà mỗi một lần… Chưa bao giờ hắn thẳng thắn trả lời.
Biểu hiện của hắn, hành vi của hắn chưa bao giờ thể hiện ra một câu “Không sai, ta thích ngươi.”
Đóa hoa nhỏ Oanh Thì gặp ở địa phủ kia, thủy chung lặng lẽ mai phục trong nơi âm u của lòng ta, nhắc nhở ta, Sơ Không có thể đối với nữ nhân khác ôn nhu như vậy. Chỉ một điều này đã đủ để phủ nhận mọi mong chờ của ta đối với hắn.
Ta dùng chiếc đũa chọc bánh bao vỡ nát, thật lâu mới nghẹn ra một câu: “Cũng chưa từng mời ta đi ngắm sao a.”
“Một khi đã như vậy, A Tường cô nương hôm nay liền cùng ta đi ngắm sao đi.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, Tử Huy cười cười: “Chúng ta cùng đi Hoa Lâu ngắm sao.”
Ta nhíu mày, xoay mình đề phòng nhìn Tử Huy: “Ngươi muốn làm gì?”
Tử Huy cười thần bí: “Làm cho Sơ Không thần quân nói ra lời từ đáy lòng. A Tường cô nương không muốn nghe sao?”
“Không muốn…” Thịt trong bánh bao bị chọt rớt hết ra ngoài: “Mới là lạ…” ——