Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

Chương 43: Chương 43




Tử Huy mang theo ta cùng Sơ Không vào hang, căn phòng đá hình vuông kia chưa từng thay đổi, lần này ta và Sơ Không đều mang thân thể tiên nhân, có thể cảm thấy được hơi thở của pháp thuật thật rõ ràng. Bước vào trong phòng đá, chỉ có tàn hồn của nữ tử kia ngồi trên giường, nàng cúi đầu, không biết đang nhìn cái gì trên tay.

Tử Huy đi lên phía trước, ngồi xổm trước nữ tử, cười khẽ ngẩng đầu nhìn nàng: “A La, ta đã trở về.”

A La ngẩng đầu, nhìn Tử Huy một lát, mới cười nói: “Tử Huy, sao chim chóc bên ngoài lại im tiếng hết rồi?”

“Ta ngại chúng nó làm ầm ỹ nhiễu loạn sự nghỉ ngơi của nàng nên đã đuổi đi. Nếu nàng muốn nghe tiếng chim hót, ta đi bắt mấy con cho nàng.”

A La lắc đầu: “Chim chóc có tự do mới phát ra những âm thanh êm tai nhất.” Ánh mắt nàng bay tới ta đứng ở bên này, ta đang muốn chào hỏi nàng lại nghe nàng cười nói: “Đêm qua gió thổi suốt đêm đã khiến cửa sổ bị phá nát, hãy lấy giấy dán lại một chút.”

Tử Huy không phân phải trái mà trả lời: “Được.”

Ta nhìn bức tường thạch bích ở sau lưng, lại nhìn tay chân của mình, hỏi Sơ Không: “Nàng nói ta là cửa sổ nát sao? Nàng đang mắng ta sao?”

Sơ Không không hé răng, chờ Tử Huy ở bên kia mang A La nằm xuống ngủ mới hỏi hắn: “Nàng sao vậy?”

Thân thể của A La nằm trên giường lúc sáng lúc tối, giống như không để ý một chút thôi là nàng sẽ biến mất vậy. Tử Huy ở bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu mới nói: “Sức lực của tàn hồn quá yếu, nàng không cảm giác được sự thay đổi của xung quanh, chỉ có thể sống trong ảo tưởng của bản thân. Khi nãy xem ra là nàng đang nhớ lại những ngày đã ở cùng ta đi.”

Sơ Không không khách khí đi đến ngồi bên bàn đá, nhìn Tử Huy chằm chằm nói: “Ta cảm thấy, các ngươi nợ ta với hàng thứ cấp này một lời giải thích. Ngươi cũng biết Cẩm Liên thoát khỏi địa ngục có khả năng sẽ gây ra bao nhiêu tội ác.”

“Việc này nói đến thật dài.” Tử Huy bất đắc dĩ cười nói: “Từ xa xưa đã đồn đại rằng trái tim của thạch yêu ngàn năm có khả năng nghịch chuyển mọi thứ, nhưng số lượng đá có thể thành yêu rất nhỏ, thạch yêu vạn năm thì càng hiếm thấy, ta không ngờ bản thân có thể tu thành thạch yêu, ở nhân gian qua vạn năm.” Giọng hắn khàn khàn.

“Các ngươi đã tìm đến nơi này chắc hẳn đã biết thân phận của A La, nàng vốn tên là Cẩm La, là muội muội của Cẩm Liên. Khi Cẩm Liên tu luyện tiên pháp đến bước cuối cùng thì cần trái tim của thạch yêu vạn năm, cho nên A La hạ giới tìm tới ta…Một ngày trước khi chúng ta thành thân, ta cam tâm tình nguyện giao trái tim cho nàng. Lúc đó ta không biết mục đích A La tiếp cận ta, cũng không biết nàng cầm trái tim ta để làm gì, tóm lại ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng của nàng đâu. Không còn trái tim, trôi nổi ở nhân gian mấy trăm năm, ngực trống rỗng lúc nào cũng khiến ta thấy đau, ta thường nghĩ cứ như vậy mà chết đi thật tốt. Nhưng mà ta không cam lòng, ta muốn biết nguyên nhân, muốn gặp lại nàng…Sau này, ta gặp các ngươi.”

Sắc mặt Sơ Không trầm xuống, một kiếp ngốc Tường ngu ngốc đã để lại ấn tượng không tốt trong đầu hắn.

“Khi đó, ta vốn tưởng bản thân không thể sống nổi.” Tử Huy cười: “Đa tạ Sơ Không đã mang trái tim cứu mạng ta, mới để ta có cơ hội biết được chuyện năm đó. Khi ta tìm được A La, nàng vẫn còn thanh tỉnh, nàng đã mang chuyện năm đó nói cho ta biết.”

Tử Huy muốn sờ đầu A La nhưng chỉ sờ được không khí: “Sơ Không, ngươi có nghĩ ra được loại tiên pháp nào phải dùng người sống làm tế phẩm không?”

Sơ Không ngẩn ra, không nói gì.

Tử Huy nghiêm túc nói: “Cẩm Liên tu luyện, căn bản không phải là tiên pháp, mà là tà đạo, cho nên ở bước cuối cùng hắn cần trái tim của thạch yêu để nghịch chuyển tà khí trong thân thể hắn. A La ban đầu cũng không biết được tính toán của ca ca nàng, mãi đến sau này mới phát hiện. Khi đó bên cạnh chúng ta đều là do thám do Cẩm Liên phái đến, vì không muốn Cẩm Liên tự mình hạ giới tìm ta, cho nên…nàng mang trái tim của ta đi, cất giấu nó ở nơi này, lại đào trái tim của mình ra mà giao cho Cẩm Liên. Không có trái tim thạch yêu nghịch chuyển tà khí, Cẩm Liên nhanh chóng bị tẩu hỏa nhập ma. Trước khi Cẩm La kịp hạ giới báo cho ta biết, nàng đã bị Cẩm Liên giết chết, mất hồn mất vía. Chỉ còn lại một ít tàn hồn bám vào nơi đây, nàng cho đến chết vẫn vì ta…mà ta vẫn luôn oán hận nàng.”

Ta thập phần thấy kỳ quái, tim này nọ chứ không phải kẹo, ngươi ăn vào lại nhổ ra, người khác liếm tiếp vẫn có vị ngọt…Hay là, vốn dĩ người ta không có tim vẫn có thể sống đến mấy trăm năm? Chuyện của họ khiến ta cảm thấy một kiếp đào tim kia quả thật không kể là gì.

Nhìn thấy sắc mặt mọi người đều trầm xuống, ta liền đem những lời này nuốt vào trong bụng.

Đúng lúc này, chợt nghe vài tiếng vỗ tay giòn vang truyền đến: “Tốt lắm tốt lắm, lúc trước ta nghĩ rằng ngươi lừa gạt muội muội của ta, mang trái tim giả gạt nàng, không ngờ tới, đây là ý của muội muội ngu xuẩn, hại ta phải đến tận đây.”

Không khí trong gian phòng đá nhỏ hẹp bỗng dưng khẩn trương lên, ta theo bản năng nhảy ra sau người Sơ Không, thò đầu thăm dò sư phụ đang nhẹ nhàng mà đến kia.

“Ai nha, lại gặp các ngươi. Thật sự là âm hồn không tiêu tan a.” Cẩm Liên đi vào, ánh mắt đầu tiên dừng trên người Sơ Không cười nói: “Nhưng mà có thể nhìn thế đồ đệ nhỏ của ta trưởng thành đến thế này, thật sự là khiến vi sư vui mừng. Nhưng mà đứa nhỏ ngươi không giúp ta cũng không sao, sao còn bắt tay với người ngoài mà phá ta.”

Sơ Không nghiêm mặt nói: “Đã là thần tiên thì liền hiểu rõ bổn phận của mình, ngươi là tà ma, ta phải cùng ngươi đối địch.”

Đạo lý lớn như vậy từ miệng Sơ Không nói ra, ta nghe thế nào cũng thấy kỳ quái. Ta nghiêng đầu đã thấy thần sắc kiên định của hắn, không có nửa phần đùa giỡn. Lúc này ta mới giật mình hoảng sợ, từ khi ta gặp Sơ Không đến giờ hắn không ngừng thay đổi, càng ngày càng thành thục, càng ngày càng dũng cảm gánh vác trách nhiệm.

Mà ta… Giống như không có gì thay đổi gì.

Cẩm Liên cười nói: “Chờ vi sư lấy được trái tim của thạch yêu thì không còn là tà ma nữa, cho nên…” Thân hình hắn di động, chớp mắt đã tới trước Tử Huy, một tay nắm chặt cổ Tử Huy lạnh lùng cười nói: “Thạch yêu, không muốn da thịt chịu khổ thì thành thật một chút.”

Tử Huy cũng cười nói: “Ta luôn muốn trông thấy ca ca của Cẩm La rốt cuộc là người thế nào, thì ra cũng không hơn gì người khác.”

Ta nhìn hai đại nam nhân đang âm dương quái khí cười với nhau, trong lòng rùng mình một cái, cuộc đời của A La cô nương tràn ngập những tên cười như không cười thế này, có thể sống không phiền lụy sao…Ta lại nhìn Sơ Không, vẫn cảm thấy tính tình kiêu ngạo của hắn thật rất hợp khẩu vị của ta.

Hai người ở bên kia giằng co một lát bỗng nhiên Tử Huy lại ẩn thân không thấy đâu, cùng lúc đó, A La vốn đang nằm trên giường, còn có cả ta và Sơ Không, xung quanh chúng ta bỗng nhiêu sinh ra một lớp kết giới bảo vệ chúng ta ở trong đó, thanh âm Tử Huy vang lên trong động: “A Tường cô nương, đây vốn là ân oán giữa chúng ta, không nên khiến hai người liên lụy, xin hãy bảo vệ bản thân thật tốt.”

Cẩm Liên nghe vậy cười ha ha: “Thật không biết tự lượng sức mình!” Tay áo dài của hắn vung lên ngưng tụ thành một làn khói màu đen xâm nhập vào trong, thạch bích vốn trong sáng đã bị nhuốm đen, lan tràn tới gần chúng ta thì bị kết giới ngăn cản.

Ta sốt ruột túm túm tay áo Sơ Không: “Có nên giúp hắn hay không?”

“Ngươi đi thì chỉ có trở ngại chứ giúp được gì.”

“Vô nghĩa, đương nhiên là ngươi đi.” Ta thốt ra lời này đổi lấy ánh mắt ghét bỏ của Sơ Không, hắn nói: “Hiện tại bọn họ không phân cao thấp, bình tĩnh xem thử một lát.”

Ta sửng sốt: “Khi nào thì Tử Huy lại lợi hại như vậy?”

“Bốn phía ở đây đều là thạch bích đối với hắn cực kỳ có lợi thế, hơn nữa trái tim của hắn lại ở nơi này, có lẽ cũng trợ giúp được một ít, thạch yêu vạn năm vốn dĩ cũng không yếu.” Lời của Sơ Không còn chưa dứt thì ở bên kia đã nghe vài tiếng trầm đục, là cột đá thạch bích ở trên rơi xuống vô số bao vây Cẩm Liên ở bên trong. Thân ảnh Tử Huy bỗng nhiên lại xuất hiện trong không trung, tay hóa thành một cây đao bằng đá lập tức chém tới trên đầu Cẩm Liên. Tà khí quanh thân Cẩm Liên lan ra, thân ảnh thoáng chốc đã di động đến một nơi khác.

Hắn vuốt mái tóc rối loạn màu vàng trước trán, cười nói: “Không ngờ cũng có vài phần công phu. Như thế thì ta cần phải nghiêm túc một chút mới được.”

Không đợi hắn nói xong, đá vụn như kiếm từ trên hạ xuống, từng mũi kiếm đều chứa pháp lực, lóe lên ánh sáng. Cẩm Liên vung tay lên, vẽ ra một vòng tròn bảo vệ bản thân hắn ở bên trong, không ngờ phía sau lại có một cây thương đá nhắm thẳng tim Cẩm Liên. Cẩm Liên nghiêng người trốn, cây thương kia vẫn cắt qua được cánh tay hắn.

Máu loãng rơi trên mặt đất, Cẩm Liên lạnh lùng cười: “Tốt, tốt, đây chính là ngươi tự tìm.” Tay phải hắn ôm miệng vết thương, một tay đầy máu, tiếp theo chống tay lên mặt đất, miệng đọc tiên chú, thạch bích ở xung quanh cứ như vải bông mà mềm ra. Một thoáng chốc chỉ nghe tiếng ho sặc sụa, Tử Huy từ trên không trung rơi xuống mặt đất, hắn muốn bò lên thì lại che ngực mà phun ra một búng máu.

Không cho nhau một khắc thời gian nào để nghỉ ngơi, ánh mắt cả hai người giao nhau sau đó lập tức tiến tới giao chiến.

Ta cố sức nhìn một lát, ôm ánh mắt ai thán: “Động tác quá nhanh, xem muốn mù mắt …”

Hai người chiến đấu ai thắng ai thua ta không thấy rõ lắm, nhưng chỉ biết khí quanh thân của họ khiến hang đá này không chịu nổi, trên đỉnh gió thổi vù vù, mặt đất lại rung chuyển, giống như một ngọn núi sắp sụp đổ vậy. Đúng lúc đó Cẩm La ngủ trên giường rốt cuộc cũng mở mắt, nàng mơ màng ngồi dậy, giống như không nhìn thấy gì ở xung quanh, ngơ ngác nhỏ giọng nói: “Tử Huy, ngày mai chúng ta sẽ thành hôn.”

Hai thân ảnh đang chiến đấu dừng lại, ta thấy tay Tử Huy đang xuyên qua trái tim của Cẩm Liên mà cả người của hắn cũng đầy máu, trên người không biết có bao nhiêu vết thương, đứng từ góc độ của hắn hẳn là không thấy A La, máu đen phun trào trong miệng nhưng thanh âm vẫn trong sáng như xưa: “Đúng vậy, áo cưới đã may xong rồi, ngày mai A La sẽ trở thành tân nương đẹp nhất.”

Cẩm Liên cười lạnh lùng, bên môi hắn cũng là máu tươi: “Cho dù chỉ còn là một tàn hồn, muội muội của ta cũng không nên có dáng vẻ đáng thương hèn mọn như thế!” Hắn vung tay lên, một đạo tà khí bắn thẳng tới Cẩm La, nhưng đã bị kết giới của Tử Huy làm từ trước ngăn lại. Cẩm Liên lại nâng tay.

Mắt Tử Huy đỏ lên, thần sắc trên mặt như tu la, thân thể rách nát như vậy lại không biết lấy khí lực ra từ đâu, hắn rút tay ra khỏi trái tim của Cẩm Liên rồi đánh một chưởng lên ngực hắn. Một kích này chưa tổn thương được Cẩm Liên, nhưng nháy mắt tiếp theo sắc mặt Cẩm Liên bỗng nhiên biến đổi, hắn tóm lấy tay Tử Huy, muốn đem tay hắn vặn gãy nhưng mà cả người Tử Huy đã chậm rãi biến thành tảng đá.

Cả người Sơ Không cứng đờ: “Không tốt! Hắn muốn cùng Cẩm Liên đồng quy vu tận!” Nói xong Sơ Không liền xông ra ngoài, Tử Huy lại quay đầu lại, khuôn mặt cứng ngắc miễn cưỡng nở ra một nụ cười: “Một đời này thật xin lỗi hai người.”

Giọng nói hạ xuống, cả người Cẩm Liên run lên, miệng nôn ra một búng máu, trong nháy mắt cả người Tử Huy đã biến thành tượng đá. Cẩm Liên giận dữ: “Thạch yêu ngươi dám tính kế hại ta!” Hắn vung tay lên, tượng đá kia liền biến thành bột mịn phân tán khắp nơi.

Kết giới bảo vệ chúng ta cũng bị phá hủy thành những mảnh ánh sáng lấp lánh nhẹ nhàng trôi qua trước mắt chúng ta—-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.