.24/Lối ra thời gian.
Tăng Tiên là đối tượng hẹn hò cuối cùng Vương Thụ Dân gặp trong thời kì bị ép buộc đi coi mắt, cũng tức là bây giờ mới thôi, được xem là ứng cử viên sáng giá nhất.
Cô tốt nghiệp đại học Bắc Tân, bằng cấp tạm được, nhìn sạch sẽ, hiện đang làm thư kí cho một công ty nho nhỏ, lương vừa đủ, không lanh lợi lắm, hơi toan tính, là kiểu người thực tế. Cha Tăng Tiên là một trong những người bạn rất thân của Vương Đại Xuyên, nhắc tới giao tình, quả thật cũng có chút đậm sâu.
Giả Quế Phương vừa liếc một cái đã chấm cô gái này, về nhà nhất mực bắt ép Vương Thụ Dân hẹn hò tìm hiểu con người ta, trong khi hắn lại chẳng buồn để tâm, thấy không hứng thú. Hắn không biết vì sao mình có vẻ không ưa cô… Tăng Tiên cái gì cũng tốt cả, nên lý do chắc vì cô tốt quá chăng? Hoặc cũng có thể, yêu đương với một cô gái như thế, cũng tức là đang đại biểu cho một cái gì đó, mơ hồ khiến hắn e sợ, thoáng chốc sẽ làm tiêu biến cái ham thích được rong chơi được tự do vẫn luôn ăn sâu trong tiềm thức.
Nhìn Tăng Tiên, hắn lờ mờ hiểu ra vài điều, hắn sợ hôn nhân.
Mỗi người một câu chuyện bí mật, một kiểu yêu thương trong lòng. Vương Thụ Dân không dám nói cho Giả Quế Phương nghe về cái ý nghĩ đó. Người thế hệ trước sẽ không hiểu được suy nghĩ này, nhất định bà sẽ nói, mày đã sắp ba mươi rồi con ạ, sao có thể suốt ngày lông bông mãi thế được? Mày không còn là học sinh tiểu học nữa, phải yên ổn đi thôi.
Về phần Tăng Tiên, cô rất vừa ý hắn. Cô năm nay 24 tuổi, đương thì thanh xuân tươi đẹp nhất. Những người xếp hàng theo đuổi cô có mà cả tá, nhưng cô đều thấy chướng mắt, chỉ mỗi Vương Thụ Dân là lọt được vào mắt xanh mà thôi. Lý do có thể là… giữa thời buổi nhiễu nhương hormone giống đực không còn thuần khiết, thì thình lình kẻ từng là bộ đội đặc chủng kia mang tới cho cô một cảm giác hết sức nam tính, khiến cô thấy an toàn, thấy mình được bảo vệ.
Người lớn hai bên ai cũng miệng tuy không nói nhưng lòng đã chịu. Giả Quế Phương cũng đã manh nha ý định cầu thân, nhưng Vương Đại Xuyên lại đột ngột xảy ra chuyện.
Tạ Nhất từng nghe qua cái tên này. Vương Đại Xuyên tuy trí óc không tỉnh táo nhưng có lần đã nhắc với cậu.
Bao năm lăn lộn nơi đất khách, Tạ Nhất đã sớm học cách không thể hiện hỉ nộ ái ố trên gương mặt. Cậu chỉ từ tốn gật đầu, phong độ cười một cái, mời Tăng Tiên vào nhà, khách khí bưng trà rót nước.
Vương Thụ Dân bước từ phòng ra thấy Tăng Tiên thì có chút lúng túng, “Tiểu Tiên, em tới không đúng lúc rồi, anh đang định tới bệnh viện…”
Tạ Nhất bên kia đã tròng áo khoác vào người, “Không sao, hôm nay để tôi đi coi ba cho, cậu ở nhà tiếp đãi người ta đi, trời lạnh thế này mà cô ấy còn cất công tới đây.”
Vương Thụ Dân hóa đá, Tăng Tiên liền bật dậy, “Thôi, hay là anh Tạ ở nhà nghỉ ngơi đi, để em và anh Dân đi thăm bác em là được rồi. Ba em đặc biệt dặn em phải mang thuốc bổ vào cho bác trai.” Một câu ngắn ngủi, cô dùng tận những bốn chữ em.
Như thế có nghĩa là, trong tiềm thức, cô coi mình là trung tâm, mọi thứ xoay quanh cô. Giọng điệu khi nói, luôn cố tình nhấn mạnh sự khăng khít, không để mình trở thành người ngoài.
Tăng Tiên theo Vương Thụ Dân đi, Tạ Nhất đổ cốc nước Tăng Tiên không uống vào trong bồn rửa, rồi đứng chống hai tay trên thành bồn rất lâu. Chiếc bồn bằng inox, rọi lên gương mặt cậu tuấn tú hệt như Tạ Thủ Chuyết, cậu bất giác cười tự giễu chính mình.
Thốt nhiên lại nhớ tới khi bé, Vương Thụ Dân thường chế nhạo cậu là đồ ẻo lả, đồ đàn bà. Cậu cũng nghĩ mình quả thật chẳng giống đàn ông chút nào. Có người đàn ông nào lại chỉ vì những chuyện cỏn con mà khắc cốt ghi tâm lâu đến như thế không? Có người đàn ông nào lại để tâm từng câu từng chữ phát xuất từ miệng người khác như thế không? Có người đàn ông nào lại đi thích một người đàn ông khác như thế không?
Tưởng Linh Khê vẫn thường chê cậu là đồ cổ lỗ sĩ. Năm thứ ba đại học thì cô nàng được sang Mỹ làm du học sinh nửa năm, khi quay về đã truyền bá không ít ảnh chụp cùng lễ meeting của người đồng tính cho cậu xem. Thế kỷ 21, còn kỳ thị đồng tính thì đi chết đi.
Đạo Chúa ở Tây phương, đạo Hồi ở Trung Đông, đều cho rằng đồng tính là một cái tội, còn người Trung Quốc thì không có nhiều tôn giáo như vậy, cũng không có nhiều giáo điều như vậy, nhưng từ hàng ngàn năm trước, những luân thường đạo lý đã sớm ăn vào xương. Chúng ta là dân tộc linh hoạt biến đổi nhất, đồng thời cũng là dân tộc cố chấp nhất.
Một vài lần có người trong quốc hội đã đề xuất hôn nhân đồng tính là hợp pháp, nhưng lại chẳng được ai ủng hộ. Chúng ta có quá nhiều quận huyện phải quản lý, vẫn còn vùng miền lạc hậu như ba mươi năm trước, luôn có người vượt biên hoặc nhập cư trái phép, cuộc sống thường vốn đã bấp bênh, khổ cực, nên có mấy ai thèm quan tâm chuyện anh chị thích đàn ông hay là đàn bà, có phải không?
*
Sau ngày đó, số lần Tăng Tiên xuất hiện ở nhà họ Vương càng lúc càng nhiều. Giả Quế Phương mỗi khi nhắc tới cô đều nhìn Vương Thụ Dân đầy ẩn ý, mong ngóng lâu vậy, cũng phải cho bà được ẳm cháu, được nhìn con trai yên bề gia thất đi chứ. Giả Quế Phương cũng đã hơn năm mươi, ở cục điện phụ nữ năm mươi tuổi phải về hưu, bà về hưu đã hai năm, mỗi ngày đều không có gì làm, nên vô cùng mong muốn được hưởng thú vui ẳm cháu.
Bác sĩ nói, Vương Đại Xuyên hồi phục rất tốt, ý chí sinh tồn của ông rất mạnh, lại biết tự chăm sóc bản thân, ngày ngày không cần nhắc nhở sẽ tự xuống giường đi tập vật lý trị liệu. Theo cái đà ấy, mười ngày nửa tháng là có thể xuất viện.
Gia đình ai cũng vui mừng.
Công việc của Tăng Tiên rất thoải mái, ngoại trừ thỉnh thoảng phải đi công tác với ông chủ, thì hầu như đều an nhàn ở văn phòng, buổi tối chẳng cần tăng ca, cứ tới cùng chuyện phiếm với Giả Quế Phương, an ủi bà, lại còn đảm nhiệm khâu hậu cần là nuôi bệnh.
Cô tay chân nhanh nhẹn, làm gì cũng cẩn thận tỉ mỉ, khiến Tạ Nhất, người duy nhất chăm lo được cho Vương Đại Xuyên, cũng phải rảnh tay đứng một bên mà nhìn.
Có đôi khi, đàn ông và phụ nữ có ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Trong tình huống này, đàn ông được xem như chỗ dựa tinh thần, trong khi phụ nữ lại có vai trò xoa dịu và hàn gắn, khiến mọi thứ êm đềm tốt đẹp.
Vương Đại Xuyên rất vui, người bệnh thường thích nói, một khi đã bám dính với ai rồi thì chỉ nói liên miên suốt ngày. Hồi trước chỉ có mỗi Tạ Nhất là chịu khó nghe ông nói, nhưng cậu lại chẳng phải người có thể nói lời ngọt ngào dịu êm, nên chỉ im lặng lắng nghe. Không như Tăng Tiên, một khi đã nói chuyện với Vương Đại Xuyên thì nói suốt hai giờ không dứt, căn bản chẳng ai hiểu ai nói gì, chỉ là nghe tiếng cho vui.
Một già một trẻ, coi vậy mà hợp nhau.
Tạ Nhất đều hiểu cả, Tăng Tiên là một cô gái tốt, rất tốt.
*
Hôm ấy, Vương Thụ Dân và Tạ Nhất ở bệnh viện chăm Vương Đại Xuyên, Tăng Tiên vào đưa cơm, từ xa đã trông thấy hai người họ, ai cũng ý cười rạng rỡ xán lạn. Ngay cả lúc ăn cơm cũng không dứt chuyện đùa, cô thân thiện gắp thức ăn cho cả hai.
“Sao anh Tạ ăn ít quá vậy, Bắc Tân mùa đông lạnh lắm, phải ăn nhiều cho béo cho khỏe, bằng không lại bệnh…”
“Dạ dày tôi không tốt, không thể ăn quá nhiều.”
“Cái gì, dạ dày có bệnh là không ổn đâu, còn trẻ mà đã như thế thì sau này về già sẽ rất khổ. Cậu ba của em là thầy Trung y, có toa thuốc hay lắm, đợi em về hỏi cậu ấy cho anh nhé. Bình thường công việc của anh có vất vả quá không? Nhìn anh Tạ là biết giỏi giang rồi, chắc lúc làm việc là quên ăn uống chứ gì. Mà anh có bạn gái chưa… Sao, chưa có hả, thế phải tìm nhanh nhanh lên, có bàn tay phụ nữ là mọi chuyện khác ngay. Với lại anh Tạ đẹp trai thế này, muốn cô nào mà chẳng được phải không anh Dân?”
“Aii, anh Dân anh ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn. Chắc anh quen nếp sống trong quân đội rồi nhỉ? Ăn nhanh như vậy không tốt cho dạ dày đâu, đừng cậy mình khỏe mà ỷ y nhé…”
Tạ Nhất nghĩ, xứng đôi như thế… Rất tốt!
Buổi tối cậu gọi điện cho Tưởng Linh Khê, “Linh Linh, tớ sẽ về đó, cậu hỏi Jason giúp tớ…”
Lời còn chưa dứt Tưởng Linh Khê đã nhạy bén hỏi, “Có chuyện gì à?”
Tạ Nhất cười khổ, cậu không biết sao cô có thể biết được, ai cũng bảo cậu là người cái gì cũng giữ khư khư trong lòng, chẳng biểu hiện gì cho ai thấy, thế nhưng hết lần này tới lần khác, dù cách xa vạn dặm, chỉ là trong điện thoại thôi, Tưởng Linh Khê vẫn nghe ra lòng dạ cậu khổ sở, rối bời.
“Không có gì, ba nuôi tớ xuất viện, có người… giới thiệu cho cậu ấy một cô gái rất tốt, mọi chuyện ở đây đều do cô ấy lo, tớ chẳng giúp được gì nữa. Nhà mẹ nuôi cũng không lớn, ba nuôi về rồi thì chật chội lắm… tớ đến lúc phải đi rồi.”
Tưởng Linh Khê trầm mặc một lúc mới đáp, “Jason nói lúc nào cũng hoan nghênh cậu…”
“Cảm ơn nhé. Mai tớ sẽ đặt vé máy bay.”
“Tiểu Tạ này…” Tưởng Linh Khê thở dài, cách cô thở dài lúc nào cũng đặc biệt, giống như người bình thường lúc nào cũng càn rỡ, bỗng đùng một cái trở nên hết sức nghiêm túc, bất giác khiến mọi người cũng bị tác động theo. Cô ngập ngừng cả buổi mới nói, “Cậu… tự giải quyết cho tốt.”
Khi người kia cần, cậu buông bỏ tất cả để chạy tới; đến khi không cần, cậu lại phải quay về tiếp tục cái guồng quay nhân sinh chao đảo điên cuồng vẫn luôn sống.
Vẫy tay thì tới, xua tay thì đi. Tạ Nhất cũng cảm thấy, mình thật hèn mọn.