Kết quả thu được từ câu buột miệng của tôi xem ra rất khả quan. Có lẽ do bộ mặt đan xen giữa bực bội và cáu giận của tôi giúp câu dọa dẫm đáng tin hơn nhiều lần. Ông ta đưa di động cho tôi rồi xua đuổi tôi như thể tôi là thứ côn trùng hút máu nào đó. Pin đã được sạc đầy. Tốt. Nhưng vấn đề là cái mã khóa màn hình. Tôi quên bẵng mất thời đại bây giờ thứ quái gì chẳng có mật mã và thời đại bây giờ cũng khó dò được mật mã của người ta lắm.
- Này, chú. - Tôi chẳng ngạc nhiên khi trông thấy cái bản mặt hả hê của ông chủ. - Giúp tôi phá mã khóa màn hình được chứ.
Không, không cần ông ta phải lên tiếng, tôi đau lòng rút ra một vài tờ tiền với các mệnh giá khác nhau đặt vào tay chủ quán, đặt lại cả chiếc di động luôn. Tôi chẳng quan tâm mình đưa thế là nhiều hay ít, tôi chỉ muốn xâm nhập vào di động của Phạm Hòa với niềm mong muốn sẽ tìm được chút gì đó tốt đẹp của anh hoặc chút gì đó xấu xa của anh để tôi có thể đưa ra quyết định có nên làm gì đó để giúp anh hay không. Một lần thất vọng là quá đủ, tôi không muốn chìm ngập trong cảm giác ngớ ngẩn, ngu ngốc khi bày tỏ niềm thương cảm với một người có thể làm tổn thương mình ngay ngày hôm sau.
Thời đại công nghệ cao có khác, chỉ mất một lúc lọ mọ ông chủ đã hướng vẻ mặt nhăn nhở về phía tôi cùng chiếc di động không mật mã, hoàn toàn tự do. Đời nào tôi nở nụ cười tạm biệt với ông ta sau khi nhận lại chiếc di động chứ. Nếu tôi có thể sử dụng tâm vận đảm bảo tôi sẽ ngang nhiên bày ra một màn nhát ma ngay trong quán. Thật bất lực khi tôi có khả năng dùng tâm vận mà cái thứ năng lực đó vẫn còn đắp chăn ngủ trong góc kín tại nơi sâu và xa nhất của cơ thể tôi. Tâm vận, đừng để tôi trông thấy anh, tôi sẽ tròng dây qua cổ và lôi anh quanh thành phố trước khi tôi nuốt chửng, hấp thụ anh trong vòng một giây.
Kiếm một chiếc ghế đá trên vỉa hè, ngồi nhìn ra mặt hồ gợn sóng, tôi thở dài khoan khoái trước khi bước vào cuộc phiêu lưu khám phá chiếc di động đen tuyền, màu sắc ưa thích của Phạm Hòa. Đầu tiên, cái màn hình nền đen kịt đập vào mắt tôi. Chà, anh ta quả là một con người nhàm chán, đừng bao biện điều đó bằng cách nói rằng anh vừa chụp được một chiếc bình gốm khi căn phòng mất điện nhé, Phạm Hòa. Tay tôi lướt nhanh trên màn hình, lướt qua các ứng dụng, các trò chơi trong chiếc di động đó. Đầu óc tôi nghĩ lan man nhiều thứ, nếu tôi xem ảnh hay đoạn băng ghi hình trong máy của anh có bị cho là xâm phạm quyền riêng tư không, anh mà biết chắc chắn sẽ rút thẻ cảnh sát ra để tạm giam tôi là cái chắc. Vớ vẩn, anh không hề để tâm đến chiếc di động bị mất hơn nữa anh đã có di động mới và còn hơn nữa anh đang giữ di động của tôi. Gộp các chứng cứ này lại thì người xâm phạm quyền riêng tư là anh chứ chẳng phải tôi, thứ nằm trên tay tôi chỉ là chiếc di động bị chủ nhân của nó vứt bỏ thôi mà.
Tôi tự chấm điểm mười cho kết luận bản thân tự đưa ra và bắt đầu tìm hiểu nội tâm của anh, theo một nghĩa nào đó. Bộ sưu tập ảnh là ứng dụng đầu tiên tôi chạm vào, một số lượng ảnh không hề nhỏ, xen kẽ vài mẩu băng ghi hình. Tôi cứ nghĩ tất cả đều là ảnh Phạm Hòa chụp cùng một tá bạn gái của anh ta, đang ve vãn anh ta trong quán bar hoặc mấy cảnh hở hang trên giường nhưng không. Toàn bộ số ảnh đều đã được tôi kiểm chứng bằng cách chạm, và kéo, kéo mãi, kéo tới đâu tôi cũng trông thấy khuôn mặt Phạm Hòa chụp chung với một thành viên nào đó trong gia đình nhỏ của tiến sĩGokuraku. Đa số là chụp với anh Quân, tôi lờ mờ hiểu ra họ thân thiết tới mức nào khi tôi chưa quen họ.
Khi ngón trỏ đang lướt trên màn hình, tôi vô hình chạm phải một đoạn băng nằm trong bộ sưu tập. Tôi không định xem các đoạn băng ghi hình trong lúc này bởi tôi thích xem ảnh hơn, vừa đơn giản, vừa nhanh gọn, điều đó giải thích tại sao di động của tôi chẳng có lấy một đoạn băng ghi hình nào cả. Linh nói rằng tôi đừng quá tự ti về vẻ mặt chuyển động liên hồi và giọng nói vang vọng khi được ghi lại, chẳng có gì đáng buồn cười hết. Nhưng mặc nó thôi. Đoạn băng tôi lỡ tay chạm phải bắt đầu chạy giúp tôi định thần lại, tôi không định tắt đi bởi khuôn mặt của Phạm Hòa đang lên sóng trên chiếc di động của anh ấy, khuôn mặt đáng sợ ngày nào đang nhe răng ra cười như một đứa trẻ. Có lẽ nào Phạm Hòa có anh hoặc em sinh đôi không?
- Mừng sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của tôi…Bỏ đi, em không làm trò này đâu… - Khuôn mặt Phạm Hòa hiện lên ngay những giây đầu tiên của đoạn phim.
Chưa bao giờ tôi thấy anh ấy cười theo đúng nghĩa như vậy. Cười phá lên chứ không hề gượng ép chút nào.
Ngoài Phạm Hòa ra, trong đoạn băng còn có anh Quân và chị Loan đang uống một lèo mấy ly rượu đặt trên bàn, cả tiến sĩ cũng vậy, có lẽ hai cây cổ thụ của gia đình đang thi xem ai say khướt trước.
- Em thua trong trò chơi thì phải chấp nhận lưu lại khoảng khắc già đi một tuổi thân quen này chứ. Ghi hình rồi năm sau nhìn lại sẽ thấy mình nực cười tới mức nào. -Lời giới thiệu của Phạm Hòa về tiệc sinh nhật lần thứ hai bảy bị ngưng lại giữa chừng khi chị Loan tóm lấy cổ anh ấy.
- Mục đích là vậy đúng không? Biến người đàn ông quyến rũ thành tên hề trong rạp xiếc. Còn lâu em mới tự ghi lại cái mặt mình.
Tôi chỉ nhìn thấy nền nhà bởi mặt camera đã đổi hướng. Rất nhanh, bữa tiệc lại hiện lên trước mắt tôi, chiếc di động đã được Quân cướp được, anh ấy tự quay chính mình và giương vẻ mặt đắc chí vào camera để khắc ghi vụ cướp giật mang tính lịch sử này. Phạm Hòa đâu có dễ bỏ cuộc thế, anh ấy chống lại vụ bức ép lên sóng dữ dội lắm nhưng hai chân đã bị dán chặt xuống sàn bởi tâm vận của tiến sĩ, tôi đoán là cả chị Loan cũng lén dùng tâm vận với anh bởi mắt chị không hề rời mắt khỏi đứa em ngang bướng này.
- Cầm chắc di động nhé, Quân. Tới phiên em đây, Phạm Hòa, một là thổ lộ niềm vui trong ngày sinh nhật, hai là bị khống chế trong trạng thái chẳng mấy dễ chịu này tới sinh nhật năm sau. - Chị Loan nói.
- Chị có thể ở đây cùng em đến tận sinh nhật năm sau không? - Phạm Hòa thách thức.
- Thử thì biết. - Chị Loan
- Tôi có nên tra tấn cậu ta bằng cách rút lưỡi không nhỉ? - Câu nói đùa của tiến sĩ khiến tôi phì cười.
- Nhổ răng nó đi. Rút lưỡi thì nói thế nào được. - Kết hợp với tiến sỹ vẫn là chị Loan.
- Điều ước đầu tiên tôi muốn thực hiện là, ước gì cái thằng đang cầm di động của tôi trượt chân xuống nền nhà khiến cái di động vỡ tan tành.- Cuối cùng Phạm Hòa cũng chấp thuận sự ép buộc hạnh phúc này.
Chị Loan nhanh chóng lấy khăn tay bịt chặt mắt Phạm Hòa lại khi anh ấy nói ra ý định dùng tâm vận xử lý Quân.
- Bổ sung thêm cho điều ước ban nãy, tôi muốn mấy người đang khống chế tôi sẽ đau bụng quằn quại vì ngộ độc thực phẩm. - Sự tinh quái của Phạm Hòa bắt đầu trỗi dậy.
- Ý cậu là đống thực phẩm mua trong tủ đá của siêu thị cao cấp à. Không khả thi cho lắm. - Tiếng cười của Quân như thoát hẳn ra ngoài chiếc di động trên tay tôi.
- Được rồi, em chịu thua. Đừng có đập vào gáy em nữa. - Phạm Hòa năn nỉ.
Chỉ chờ đứa em bị khuất phục, chị Loan mới ngừng đè đầu anh ấy xuống đất, giải phóng đôi mắt cho anh. Đôi mắt xám ấy thật trẻ trung, thu hút hơn bao giờ hết.
- Có một điều ước thôi nhỉ. Để em lục tìm trong tiềm thức xem điều gì là đáng giá nhất trong cuộc đời này. Xong rồi. Gia đình. Ước gì gia đình của tôi luôn luôn ở bên nhau, ước gì tôi sẽ không bao giờ mất họ, ước gì họ sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi, ước gì tôi có thể lập một gia đình nhỏ hòa hợp với đại gia đình mà tôi đang có…
Hình như chị Loan đang mắng anh ấy ăn gian, chỉ có một điều ước mà anh ước liền một mạch đến tận hai, ba, bốn điều. Tôi chẳng nghe rõ nữa, có một cảm xúc nào đó vừa dâng trào trong cơ thể tôi, chèn ép mọi giác quan của tôi, giống một quả bóng căng phồng, căng mãi. Và tôi nổ tung. Tay tôi bưng lấy mặt hứng mấy giọt nước mắt cứ tự do tuôn ra. Như thể tôi đang khóc hộ Phạm Hòa vậy. Anh ấy ước bao nhiêu thì anh cũng mất đi bất nhiêu. Mẹ anh đã chết, tiến sĩ thì muốn đâm dao qua bụng anh, và dám chắc mấy cô ả anh hẹn hò sẽ không giúp anh tạo dựng được một gia đình nho nhỏ. Gia đình là mong ước duy nhất của anh và bây giờ anh đã mất đi gia đình. Ngay cả tôi còn cảm thấy lòng dạ quặn thắt lại thì người trong cuộc như anh đã phải hứng chịu bao nhiêu nỗi ám ảnh đây. Tôi tin và hiểu những điều anh Quân nói rồi, con người khi xưa của Phạm Hòa tốt hơn hiện tại nhiều, Phạm Hòa không nên biến thành thế này, độc ác, man rợ, phản bội và lăng nhăng.
Tôi nuốt gọn nước mắt vào trong. Lướt nhẹ tay lên màn hình quay số của bố. Công việc ắt hẳn đã xong xuôi phần nào nên ông nhấc máy ngay. Giới thiệu bản thân không còn cần thiết đối với tôi nữa. Nghe giọng tôi, bố sẽ nhận ra ngay:
- Con cần bố giúp.
- Bất ngờ đấy, con gái. Bố nhận ra số này rất quen, số cũ của Phạm Hòa… - Bố trả lời.
Tôi ngắt lời bố, đây là lần đầu tiên tôi ngắt lời ông. Chẳng biết sự dũng cảm này từ đâu mà có nữa:
- Anh ấy đổi số mới và anh ấy cho con số này vì con thích. Bố có thể giúp con tìm Phạm Hòa được không, anh ấy… Ừm…anh ấy đang giữ đồ của con, đồ rất quan trọng.
- Bố cũng đang có vấn đề với sự chểnh mảng của cậu ta đây. Mong rằng có thể liên lạc với cậu ta qua cái số mới đó. Phạm Hòa bặt vô âm tín rồi. - Bố nói.
- Con cũng đoán anh ấy đã bốc hơi. - Tôi vờ vĩnh. - Bố muốn phạt anh ấy chứ? Con nhớ biển số xe của anh.
- Khả năng quan sát của con đáng khen đấy. Chỉ trừ việc bố thích cậu ta phải chịu hình phạt hơn là truy tìm cậu ta về sở kịp thời. - Bố bật cười.
- Tại sao ai cũng muốn đầy đọa anh ấy vậy. - Tôi gắt lên, may mắn thay sự kiểm soát vẫn trôi nổi trong tôi giúp tôi bình tĩnh. - Xin lỗi bố, con không chỉ muốn gặp anh ấy mà con còn ngờ rằng anh ấy đã gặp chuyện gì đó chẳng lành. Nhé! Bố hãy giúp con nhé!
Bố thở dài qua di động, thổi bùng sự căng thẳng vào tai tôi.
- Bố lấy chục năm hành nghề cảnh sát ra để bảo đảm với con rằng cậu ta chẳng xảy ra chuyện gì hết…Hừ, chỉ lần này thôi đấy. - Giọng bố nặng trĩu.
- Cảm ơn bố. Con yêu bố.
Tôi ngắt máy để ông không nghe được hơi thở nặng trĩu từ sâu thẳm tâm hồn tôi phát ra. Nếu bố biết được chúng tôi đang dấn thân vào chuyện gì chắc bố chẳng dám lấy chục năm hành nghề cảnh sát ra mà cá cược đâu. Bởi tôi dám cá với bố là ông đã thua trắng rồi. Phạm Hòa không chỉ xảy ra chuyện, mà còn là chuyện rất nghiêm trọng nữa. Tôi vừa gửi biển số xe qua tin nhắn cho bố vừa nghĩ mông lung rằng có thể chiếc xe đó đã nằm đâu đấy trên bãi phế thải thành phố hoặc đã bị thay biển từ lâu rồi. Thật kinh khủng khi mấy điều tôi nghĩ là sự thật. Biển số xe là thông tin duy nhất giúp ích cho việc tìm kiếm tung tích Phạm Hòa bởi di động của tôi và của anh đều đã bị ngắt. Tất nhiên tôi chẳng mảy may lo sợ việc mình nhớ nhầm biển số xe của Phạm Hòa mặc dù ý tưởng này khiến tôi phải rùng mình. Thú thực tôi đã ngắm chiếc xe của anh rất lâu tại nhà để xe ở biệt thự trong lúc anh không để ý.
Tôi thoát khỏi bộ sưu tập tràn đầy kỷ niệm tươi vui của anh, nhìn màn hình nền đen thăm thẳm tôi phần nào hình dung ra con đường anh đang đi hiện giờ, đen tối và sâu hoắm. Chẳng ai thắp đèn chỉ rõ hướng đi cho anh mà họ còn xa lánh anh. Lỗi lớn nhất là ở anh, đúng thế, nhưng tôi vẫn cảm thông và tìm cách giúp anh sửa sai. Tôi và anh quen nhau chưa được bao lâu bởi vậy chỉ có tôi mới giúp được anh thôi, nghe hơi ngược đời nhỉ. Lý do là anh chưa khiến tôi tổn thương nhiều như anh đã làm với Quân, với chị Loan, với cả tiến sĩ nữa. Người yêu thương chúng ta nhất luôn là người hứng chịu nhiều thương tổn từ sai lầm của chúng ta nhất. Luôn là như vậy.
***
Sự yên lặng trong căn hầm kín đáo bị phá vỡ bởi những tiếng rần rần phả âm vào mặt đất. Di động của Khả Ngân rung bần bật trong bàn tay buông thõng của Phạm Hòa.Dần dần nó di chuyển chạm vào song sắt của chiếc cũi nhốt Trang ở trong.
Thấy anh ta hoàn toàn không cử động, không có phản xạ gì, đầu tựa hơi nghiêng vào song sắt, Trang liền mạnh dạn rờ lấy chiếc di động. Mắt cô nhìn đăm đăm vào dãy số bàn lạ hoắc hiện trên màn hình tới khi cuộc gọi kết thúc. Màn hình hiển thị cuộc gọi ẩn đi thay vào đó là hình nền của Ngân chụp với Quân khiến cô vui biết dường nào. Ánh mắt cô như muốn nói rằng đây là di động của Quân hoặc của Ngân, và số vừa gọi đến ban nãy có thể là bạn của họ, dù là ai đi chăng nữa cô cũng muốn gào lên, kiếm tìm sự giúp đỡ.
Cuộc gọi lại tới, không chần chừ, Trang nấc lên một tiếng, ngón tay run run khẽ lướt trên màn hình:
- Cứu…
Một bàn tay tóm chặt cổ họng của Trang khiến cô đánh rơi chiếc di động xuống đất. Là Phạm Hòa, anh ta đã gần như hồi tỉnh khi cuộc gọi lúc trước kết thúc. Lúc Trang nấc lên, nghe cuộc gọi lúc sau cũng là lúc Phạm Hòa nhận ra nguy hiểm cận kề:
- Cô điên à?
Đố Trang có thể phủ định rằng mình không điên bởi họng cô giờ đã chặt cứng, miệng cô há hốc ra, mắt trợn ngược như sắp chết tới nơi. Cô chỉ biết khua khoắng tay trước đôi mắt xám ánh lên nét giận giữ của Phạm Hòa để nhắc anh rằng anh sắp giết người.
- Phạm Hòa. Em cấm anh ngắt máy đấy. Trả lời em. Ngay! - Khả Ngân lớn tiếng.
Tay anh khẽ buông, mắt chớp nhẹ khi nghe được tiếng nói của Khả Ngân. Anh giơ một ngón tay đưa lên miệng ra hiệu cho Trang không được lên tiếng nếu không cô sẽ chết chắc. Với lấy di động, anh áp lên tai mình nghe cho rõ, chỉ nghe chứ không có ý định trả lời dù anh có muốn đi chăng nữa.
- Nghe em này, trở về với mọi người đi Phạm Hòa. Mọi người cần anh, em cần anh, em cần anh trở lại là Phạm Hòa xứng đáng với sự tha thứ của em. Em biết anh có chuyện khó giải quyết nên mới đi theo tên quản gia. Anh hãy nói rằng em đã đúng đi. - Khả Ngân khuyên nhủ.
Phạm Hòa tì mặt vào song sắt của chiếc cũi, từng đường gân trên mặt anh nổi hết lên, toát lên sự đau đớn tột độ. Môi anh mấp máy liên tục, anh rất muốn nói chuyện với cô ấy nhưng anh không thể.
- Anh chỉ…chỉ cần nói chút gì đó thôi. Xin anh… - Giọng Khả Ngân nghẹn lại.
Phạm Hòa ngắt cuộc gọi, nắm chặt chiếc di động trong tay:
- Tạm biệt em!
- Tôi nghe được tiếng của Khả Ngân. - Tay của Trang đang xoa bóp vùng cổ vẫn hằn đỏ. - Rốt cuộc anh có chuyện quái gì…
Phạm Hòa trườn tới, va chạm mạnh vào chiếc cũi khiến mấy song sắt kêu inh ỏi. Anh muốn bóp nghẹn cổ của Trang lần nữa nhưng cô đã nhanh chân lui vào sâu trong cũi.
- Tôi cảnh cáo cô. - Phạm Hòa nghiến răng. - Đừng bao giờ lén lút liên lạc ra ngoài một lần nữa.
Cửa tầng hầm mở toang, đập vào tường kêu ầm một tiếng. Một kẻ lạ lẫm bước vào bên trong, trông cách tên vừa mở cửa kính cẩn nhìn kẻ đó thì Phạm Hòa đoán ra ngay tay quản gia lại chơi trò nhập hồn.
- Nhẹ nhàng với nhà chiêm tinh của chúng ta một chút đi. - Tên đó tựa vào cũi sắt, ngắm nhìn Trang đang run sợ. - Nhật thực không diễn ra hoặc địa điểm mà cô ta nói không khuất mặt trời tự khắc tôi sẽ cho cậu xử lý cô ta.
- Giờ thì sao. - Phạm Hòa hất mặt lên. - Ông không vào chỉ để trông thấy bộ dạng này của chúng tôi phải không?
Tên quản gia trừng mắt, nhấn mạnh từng từ một phát ra từ miệng hắn:
- Đi săn thôi.