Tôi mím môi lại, điều hòa hơi thở trước khi thất hứa. Không, không chỉ đơn thuần là thất hứa, tôi đang lừa dối Phạm Hòa, tôi coi nhẹ sự tin tưởng của anh dành cho mình. Tôi đúng là loại người nói một đằng làm một nẻo. Nhưng xin lỗi anh, tôi sẽ xin lỗi anh sau khi chuyện này chấm dứt trong êm đẹp. Thà tôi bị anh ghét bỏ còn hơn để chiến tranh xảy ra.
- Tên quản gia giữ xác của mẹ Phạm Hòa. Anh ấy bị hắn khống chế. - Tôi tăng thêm tính chân thật cho câu nói bằng cách gật gù liên tục. - Phạm Hòa biết nơi tên quản gia giấu xác của hắn mỗi lần hắn thực hiện phép nhập hồn. Anh ấy chỉ cần tìm ra xác mẹ mình rồi sẽ ra tay với tên quản gia ngay.
- Trời ơi, Khả Ngân. - Khóe miệng anh Quân mở ra, anh đang rất vui. - Tại sao em giấu anh chuyện này. Em không biết điều này có ý nghĩa thế nào với anh đâu, với cả mọi người nữa. Điều này chứng tỏ cậu ta không hề phản bội gia đình, em hiểu chứ.
- Em hiểu, em đã lỡ hứa với anh ấy sẽ không nói ra. - Thấy phản ứng của Quân lòng tôi nhẹ nhõm hơn bao nhiêu. Chẳng thoải mái chút nào khi ôm bí mật một mình cả. - Có thể giúp Phạm Hòa tìm ra xác mẹ anh ấy thì tên quản gia sẽ bị tiêu diệt.
- Tất nhiên phải làm thế rồi. - Quân vẫn không kiềm nổi niềm hạnh phúc. - Ngay cả khi Phạm Hòa không có cách tiêu diệt tên quản gia thì chúng ta cũng phải giúp cậu ấy tìm ra xác mẹ. Chúng ta là một gia đình, luôn là một gia đình.
Quân cởi chiếc áo blouse trắng, vắt ngay bậu cửa sổ. Anh nắm chặt tay tôi kéo tôi đi dọc hành lang, tôi biết anh định đi đâu. Tới biệt thự, đã lâu rồi tôi không được trông thấy căn biệt thự ở ngoại ô thành phố. Tôi nhớ bộ ghế kiểu dáng gothic, nhớ cây đàn piano đen bóng luôn được con mèo lông trắng như tuyết chọn làm nơi để ngủ, nhớ cả quầy bar trong góc phòng nơi chị Loan biểu diễn khả năng pha chế điêu luyện của chị ấy.
Chưa đầy hai giờ đồng hồ sau khi tôi thất hứa, anh đã chở tôi tới trước cửa căn biệt thự. Cánh cửa lớn lại tự động mở ra khi chúng tôi bước vào, tôi không dám chắc anh Quân dùng tâm vận mà tôi cho rằng người thích làm chuyện này chỉ có tiến sĩ mà thôi. Không biết có bao nhiêu người bình thường đi lạc tới căn biệt thự với dãy cửa sổ đóng kín đã bị tiến sĩ dọa cho hoảng hồn mà bỏ chạy.
Tiến sĩ vận bộ vét đen trắng, ngồi vắt chân trên ghế, đung đưa ly rượu trên tay. Trước khi nhìn thấy tiến sĩ, tôi cũng ngầm đoán thể nào mình cũng sẽ trông thấy bộ dạng thảnh thơi này của một ông lão hơn trăm tuổi. Chỉnh lại gọng kính trễ xuống mũi, tiến sĩ nở một nụ cười tươi tắn đón chào chúng tôi.
Nhưng người nói câu chào trước lại là người vừa nhổm dậy khỏi chiếc ghế gothic. Chiếc ghế đó quay lưng về phía tôi nên tôi không trông thấy Phương đang nằm ngơi nghỉ. Không lẽ chứng đau đầu của cậu ấy trầm trọng tới mức này:
- Khả Ngân. Chào cậu.
- Chào. - Tôi chạy chỗ của Phương, ngồi hỏi han cậu ấy. - Sức khỏe cậu sao rồi. Rõ ràng đây không phải đau đầu bình thường.
- Đau nhức vùng thái dương, gặp ác mộng liên tục. - Quân nói. - Đó là triệu chứng của Phương.
- Anh không chữa được cho cậu ấy sao. - Tôi thầm trách móc Phạm Hòa khi đối mặt với Phương, chỉ vì bản tính hung hăng của anh mà cậu ấy trở thành thế này.
- Không chữa được. - Tiến sĩ cười liên hồi. - Đó không phải bệnh. Đó là tín hiệu tốt.
Trời mới biết được khi nào thì tiến sĩ đùa giỡn khi nào thì tiến sĩ nghiêm túc. Tôi cho rằng câu này của tiến sĩ là đùa giỡn một cách vô duyên. Dám hỏi ông lão hơn trăm tuổi này thấy điều tốt hiện hữu trong căn bệnh của Phương.
- Tiến sĩ nói có thể khả năng của mình đang phát triển. - Phương đưa tay lên xoa bóp đầu. - Nhưng mình không tin, tuy mình là một nhà chiêm tinh nhưng mình chỉ biết bói bài tarot chứ không giỏi như chị Trang.
Khi nhắc đến chị Trang khuôn mặt Phương tối sầm lại, giọng nói nhỏ dần. Tôi chỉ biết xoa lưng cậu ấy, mong rằng có thể an ủi cậu phần nào:
- Chúng ta sẽ cứu được chị Trang mà.
- Thế tiến sĩ nói gì về chứng đau đầu của cậu. - Tôi trở về với chuyện đang bàn ngay lập tức vì tính hiếu kỳ. - Điều gì mà anh ra cho rằng…tốt.
- Để tôi giải thích cho cô gái ngoại cảm nhập môn. - Tiến sĩ nói mà như thể đang mắng tôi là đồ kiến thức hạn hẹp. - Các nhà chiêm tinh thực sự chứ không phải mấy tên bói toán lang thang ngoài đường phố. Họ cũng có khả năng thiên bẩm giống chúng ta, khả năng đó có thể đang phát triển trong tâm trí của Phương.
Tôi ghét cái kiểu nói lấp la lấp lửng này, tại sao anh ta không nói rõ luôn một thể nhỉ. Chỉ cần cho tôi biết khả năng tốt đẹp đó là gì, tôi hồi hộp tới mức miệng sắp ngoác ra như miệng ếch tới nơi.
- Tiên tri. - Quân mỉm cười.
- Hoặc hậu tri. - Tiến sĩ bổ sung.
- Ôi, thật tuyệt vời. - Tôi khen ngợi cô bạn. - Cậu có thể nhìn thấy tương lai và…hậu tri là gì vậy?
- Biết ngay mà. - Tiến sĩ nói thầm với Quân trong khi tiến sĩ thừa biết là tôi nghe thấy rõ mồn một, cái giọng chê bai khiến tôi phát bực, lão già trăm tuổi này có hiểu kiến thức cần phải được dung nạp từ từ không. - Nếu khả năng tiên tri khiến cô nhìn thấy tương lai thì khả năng hậu tri lại giúp cô nhìn thấu quá khứ.
Nghe đến đây thôi tôi sẵn sàng thực hiện một cuộc tráo đổi khả năng phi thường với Phương. Tôi chẳng cần mấy cái giác quan nhạy khủng khiếp này để nghe rõ người ta nói xấu mình. Còn gì tuyệt vời hơn khi có thể nhìn thấy tương lai hay nhìn về quá khứ chứ.
Quân cũng ngồi vắt chân trên ghế giống tiến sĩ, tự nhiên tôi thấy ghét cặp đôi này kinh khủng:
- Anh cần theo dõi các giấc mơ của Phương để tìm hiểu xem điều mà cô ấy trông thấy là quá khứ hay tương lai.
- Tôi rất vui nếu ngày mai cô nói rằng cô trông thấy cái đầu của tên quản gia nằm dưới chân tôi. - Tiến sĩ nhe răng ra cười. - Mong sao cô có khả năng tiên tri.
Phương nói rất nhỏ nhẹ với tôi:
- Mình vẫn chưa dám tin khả năng của mình lại tới sớm đến vậy. Thông thường chỉ có các nhà chiêm tinh già dặn mới có được khả năng tiên tri hay hậu tri. Mình nghĩ chứng đau đầu hay các giấc mơ chỉ là trùng hợp thôi.
- Nhưng họ không tin à. - Tôi quắc mắt nhìn tiến sĩ với Quân. - Kệ họ đi, cậu cứ tận hưởng cuộc sống thật thoải mái, ngày ăn ba bữa, tối ngủ tám tiếng, cứ làm những gì cậu thích là được.
- Cứ chờ đấy. - Tiến sĩ nhếch mép lên. - Tôi không đoán sai đâu. Về việc khả năng của cô tới sớm có thể do dư chấn của cú va đập. Tôi có nên cám ơn tên phản bội kia vì điều này không.
- Phạm Hòa? - Tôi ra hiệu cho anh Quân bằng ánh mắt. Anh đáp lại tôi bằng việc nghiêng đầu nhìn tiến sĩ, không biết anh định tìm lời gì để giải thích cho tiến sĩ hiểu, để ông lão hơn trăm tuổi này không nổi cơn tam bành.
- Nét mặt của hai người thế là sao? - Con người độc ác, man rợ của tiến sĩ dần xuất hiện qua giọng nói. - Không dối trá. Đó là luật của gia đình.
Sao tôi lại có cảm giác như đang ngồi trên phòng hiệu trưởng với hàng tá lỗi lầm chờ ông hiệu trưởng già giải quyết thế này. Lại còn luật gia đình nữa, Ichiro liệu có mắc căn bệnh áp đặt không nhỉ. Tôi nên xin anh ta một bản sao toàn bộ luật lệ để học thuộc trước khi bị anh ta chém đầu hay mổ bụng cũng nên.
- Méoooo…
Con mèo đang nằm vắt đuôi trên lan can cầu thang bị chị Loan đá bay xuống nền một cách bạo lực. Chị trừng mắt nhìn tiến sĩ sau cú đá như muốn nói hãy cư xử cho đúng chừng mực nếu không muốn đầu cắm xuống đất, đuổi chổng lên trời. Quá khứ của mọi người còn rất nhiều điều tôi chưa thông hiểu bởi dò hỏi về những kỷ niệm xưa có phần soi mói, tôi ước gì mình có thể soi mói xem tại sao tiến sĩ hay lép vế trước chị Loan như vậy.
- Có chuyện khó nói cứ bày tỏ với chị. - Chị ngồi xuống bộ ghế gothic, đôi chân dài vắt vẻo lên nhau. Chỉ có tôi và Phương là không hứng thú với kiểu ngồi tao nhã này. - Phạm Hòa à. Chủ đề hơi nhạy cảm đấy. Thử xem còn tin gì về nó khiến chị sốc nữa không. Chắc là không.
Chắc là có mới phải, chị sẽ sốc vô cùng khi nghe tin tốt về Phạm Hòa cho mà xem. Tôi lắc đầu ra chiều nhường phần diễn đạt cho anh Quân, tôi không đủ can đảm để lừa dối Phạm Hòa thêm một lần nữa.
Anh Quân bỏ điệu vắt chân tao nhã đi, liếm đôi môi khô cong rồi mới nói:
- Tên quản gia khống chế Phạm Hòa bằng việc giấu xác mẹ cậu ấy.
Ngắn gọn, xúc tích và đầy đủ thông tin. Không cần giải thích dài dòng anh cũng khiến mọi người trong căn biệt thự lặng im giây lát. Chắc là mọi người hiểu, vì thế mọi người mới không thắc mắc. Hiểu là một chuyện, quan trọng là mọi người suy nghĩ thế nào khi biết Phạm Hòa không hề đi theo tên quản gia với lý do hồi sinh bà mẹ.
- Nguồn thông tin này ở đâu ra vậy? - Tiến sĩ tháo gọng kính, ném thẳng xuống bàn. - Tôi có cần phải tin không?
- Tôi gửi biển số xe của Phạm Hòa cho bố để nhờ ông tìm ra nơi anh ấy ở. - Tôi hít sâu, ngồi thẳng, sẵn sàng đứng ra làm chứng cho Phạm Hòa. - Và tôi tới gặp anh ấy, nói chuyện với anh ấy, nhìn thấy các vết thương khắp mình mẩy của Phạm Hòa tôi biết đã có điều gì đó không hợp lý. Cuối cùng tôi ép anh ấy phải nói ra hết sự thật nếu không tôi sẽ kiên quyết ở lại ngay cả khi tên quản gia có xuất hiện đi chăng nữa. Vì tôi biết rõ anh ấy sẽ không để tôi gặp nguy hiểm, vì anh ấy vẫn còn chút gì đó tốt đẹp nên tôi làm vậy.
- Ồ, anh chàng tốt đẹp. - Tiến sĩ rời khỏi chỗ ngồi, bắt đầu quát mắng. - Tốt thôi, giờ cậu ta không còn là kẻ phản bội nữa. Cậu ta là kẻ dối trá và thiếu sự tin tưởng đối với gia đình, đối với tôi.
- Anh Ichiro. - Chị Loan gắt lên. - Đủ rồi đấy. Anh đúng là kẻ tâm thần chẳng khác gì tên quản gia kia. Anh đang cố gán ghép tội lỗi cho thằng nhóc chỉ vì cái tư tưởng gia đình đoàn kết của bản thân sao.
Dựa vào khí thế của chị Loan tôi có thêm sức mạnh để bật dậy, đối mặt với con người đáng sợ của tiến sĩ:
- Anh phải giúp Phạm Hòa tìm ra xác của mẹ.
Tiến sĩ dí bộ mặt giận dữ tới gần tôi. Chân tôi cố trụ vững tại chỗ, nhất quyết không lùi về phía sau:
- Tại sao tôi phải làm vậy?
- Vì Phạm Hòa có thể giết tên quản gia bất cứ lúc nào anh ấy muốn. - Thấy nét mặt tiến sĩ hơi giãn ra một chút tôi liền tiếp tục. - Anh ấy biết nơi tên quản gia giấu xác của hắn để thực hiện phép nhập hồn.
Tiến sĩ nhắm mắt lại khiến cơ mặt giãn hết ra. Khi tôi tưởng ông lão trăm tuổi này đã nguôi đi cơn giận thì đôi mắt tiến sĩ mở rộng. Đôi mắt đó còn thâm độc hơn ban nãy nhiều:
- Chính tay tôi sẽ giết tên quản gia và cái xác yêu quý của hắn khi nhật thực xuất hiện. Còn Phạm Hòa, từ tận đáy lòng tôi mong rằng cậu ta không bao giờ được trông thấy cái xác của mẹ mình nữa.
Chắc là tôi nghe nhầm. Tại sao tiến sĩ có thể nói ra lời nhẫn tâm này một cách liền mạch, trắng trợn như thế. Tôi không tin ngày xưa tiến sĩ coi Phạm Hòa như con cưng, có ông bố nào lại không thể tha thứ cho tội lỗi của đứa con chứ. Tiến sĩ đúng là một kẻ máu lạnh. Từng bước chân gõ xuống bậc cầu thang của tiến sĩ khiến tôi rợn gai ốc. Tới khi tiến sĩ bỏ lên lầu, tôi mới thất thần buông người xuống ghế.
- Chúng ta sẽ cứu rỗi nó bằng việc tìm ra xác bà mẹ. - Chị Loan nắm vai Quân. - Nếu nó vẫn cho rằng chị và em khiến nó phải đích thân giết mẹ đẻ của mình thì chúng ta cần làm việc này. Để nó thôi ấm ức mà trở về với con người xưa kia.
Anh Quân chắc hẳn đồng ý với chị Loan nhưng lại gật đầu nhìn tôi:
- Em sẽ làm.
- Khả Ngân. - Phương tóm lấy tay tôi. - Cậu biết nơi ở của tên đó? Lần trước cậu chuyển lời cho mình là chị Trang vẫn ổn và chị ấy đang ở cùng tên đó.
Phương muốn cứu chị của cậu ấy, tôi hiểu chứ. Nhưng tôi chỉ biết khu đô thị mới là nơi Phạm Hòa ở chứ không biết chính xác là căn nhà nào trong số hàng trăm căn mọc lên từ mặt đất.
Tôi lắc đầu và nhận được sự thất vọng của Phương:
- Anh ấy chỉ muốn đẩy mình đi chứ đời nào chỉ cho mình biết rõ nơi ở.
- Có phải em nói Phạm Hòa biết nơi tên quản gia giấu xác. - Quân vừa nảy ra sáng kiến nào đó. Tôi nhận ra điều này từ đôi mắt sáng trưng của anh.
- Phải rồi. - Tôi hướng ánh mắt dò xét về phía anh, chờ anh nói ra sáng kiến.
- Em muốn giết phắt hắn đi cho xong chứ gì. - Chị Loan bĩu môi. - Sau khi hắn chết, nếu hắn giấu xác mẹ của Phạm Hòa ở nơi chỉ hắn mới biết thì thằng nhóc sẽ tiếp tục căm hận chúng ta đấy.
- Vậy chúng ta cướp lấy xác của hắn. - Quân tiếp tục khơi dậy sáng kiến. - Ta có xác của hắn, ta sẽ dùng nó tráo đổi lấy xác bà mẹ.
Miệng tôi hơi hé mở. Mưu kế này của anh Quân rất hợp lý, không máu me lại giải quyết được nhiều vấn đề. Có xác của tên quản gia thì chúng ta có tất cả rồi còn gì. Không nắm được mạng sống của bản thân trong tay tự hỏi hắn có thể làm nên việc lớn gì nữa. Rồi ngày mai thức dậy tôi chẳng còn lo sợ nhật thực lai, và ngày mai thức dậy Phạm Hòa lại trở về với gia đình.
- Tóm lại vẫn phải tìm ra nơi ở của tên quản gia. - Phương ngắt phăng nhịp suy ngẫm của mọi người. - Đúng không?
Đầu tôi bắt đầu nảy ra sáng kiến khi nhìn vào Phương. Tôi liếc sang chị Loan, anh Quân cũng thấy hai anh chị đang nhìn cậu ấy. Phen này sáng kiến của chúng tôi đều giống nhau là cái chắc. Chúng tôi biết không thể lục tung từng căn nhà tại khu đô thị mới lên để tìm nơi trú ẩn của tên quản gia vì thế chúng tôi cần khả năng của cậu ấy. Phương chính là chìa khóa thành công của kế hoạch. Thế nhưng cái chìa khóa đó lại không mảy may nhận ra điều gì. Cậu ấy cứ trố mắt lên nhìn chúng tôi.
- Phương. - Anh Quân ấn cậu ấy ngồi xuống. - Em muốn cứu chị mình thì em cần giúp mọi người tìm ra nơi ở của tên quản gia. Dùng khả năng của em giúp mọi người.
Đầu của Phương chuẩn bị lúc lắc thì tới lượt chị Loan bồi đắp tư tưởng cho cậu ấy:
- Đừng chùn bước bởi sự tự ti và nỗi sợ trong tâm trí. Em có thể làm được mà.
Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, Phương chấp thuận kế hoạch:
- Nói cho em nghe, em cần phải làm gì.
***
Phạm Hòa đã nhìn vào cái xác nằm bất động trên chiếc giường gỗ bóng loáng, xa xỉ đó rất lâu rồi. Chẳng ai biết anh đang nghĩ gì cả. Mắt anh khẽ động đậy khi những tiếng bước chân từ xa vọng lại ngày một gần. Một cô gái thân hình mảnh mai diện đồ sành điệu tới quàng cổ anh, nũng nịu.
- Ông thật biến thái. - Phạm Hòa nhếch mép lên. - Ngay cả khi nhập hồn ông cũng nên nhập cho đúng giới tính chứ.
- Ai biến thái hơn ai? - Hắn vuốt má Phạm Hòa, trông tên quản gia lúc này thật giống một cô ả lẳng lơ. - Cậu nhìn thân hình đẹp đẽ đang say sưa ngủ của tôi để làm gì.
- Bảo vệ. - Phạm Hòa trừng mắt lên, phản ứng của anh đi ngược lại với lời nói. - Tôi cần bảo vệ cái xác bất động tạm thời của ông nếu không xác mẹ tôi sẽ hóa ra tro. Chính miệng ông nói như vậy.
- Bảo vệ chứ không phải nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi đâu nhé. - Hắn chữa lại câu nói của Phạm Hòa sao cho đúng chừng mực. - Yên tâm đi anh bạn. Nhật thực xuất hiện, mọi chuyện lại đâu về đấy, mẹ của cậu về với cậu và mẹ của Ichiro về với cậu ta.
- Tiến sĩ biết điều này chứ. - Phạm Hòa nói. - Biết mẹ anh ta sẽ được ông hồi sinh.
- Không. - Hắn bỏ cái bộ dạng ẻo lả đi, tay chống hông, đầu lắc lư. - Cậu Ichiro không tin lời tôi nói đâu.
- Ông giấu xác mẹ tôi ở đâu. - Được tên quản gia trả lời cho một câu, Phạm Hòa tiếp tục lấn lướt. - Ở đây?
Hắn cười nghiêng ngả:
- Tôi đoán hàng ngày cậu đi khắp biệt thự để tìm cái tủ đá phải không. Cứ kiên trì đi. Chúc may mắn