Lời của Di Nguyệt Thụy như là một tảng đá lớn ném vào mặt hồ lặng sóng, khiến sóng ngầm dâng lên từng đợt, trong đó Di Nguyệt Vũ phản ứng lớn nhất.
“Làm sao có thể?” Di Nguyệt Vũ vô thức nói ra những lời này.
“Lời của tứ đệ, chẳng lẽ ngươi nói hiện tại Trầm Tĩnh hẳn là đoạn khí mới đúng sao?” Di Nguyệt Lãnh cười khẽ, nói.
“Thần đệ không có ý này.” Di Nguyệt Vũ cung kính trả lời, ánh mắt lại thỉnh thoảng phiêu hướng Trầm Tĩnh, sắc mặt không tốt.
Khóe miệng Di Nguyệt Lãnh không hạ xuống, nhìn như là đang châm chọc. Chậm rãi đi đến bên cạnh Di Nguyệt Thụy, “Thụy nhi có thể làm hắn tỉnh lại không?”
Di Nguyệt Thụy có chút khó xử, “Không rõ lắm, thông qua mạch của hắn có thể biết hắn nội thương rất nặng, nếu như không phải kịp thời ăn đan dược, hắn hẳn là sớm không còn khí tức. Nếu như bây giờ chúng ta cưỡng chế làm hắn tỉnh lại, ta sợ không thể cứu sống hắn. Hắn hiện tại cũng chỉ còn một chút hơi tàn.”
“Vậy để hắn tỉnh dậy đi.” Di Nguyệt Lâm đang ở trên giường, nhàn nhạt mở miệng.
“Phụ hoàng.” Di Nguyệt Vũ cả kinh, ngữ khí vì quá nóng nảy mà đột nhiên cao vút, vội vàng thở sâu, hạ ngữ khí, “Bệnh của nhi thần một mực dựa vào Trầm ngự y, nếu như Trầm ngự y xảy ra chuyện gì, bệnh của nhi thần phải làm thế nào? Trước mắt quan trọng nhất là để thất đệ xem phụ hoàng có còn dư độc hay không mới đúng, chuyện Trầm ngự y là cái gì a.”
“Không sao, trẫm hiện tại muốn biết nhất chính là ai có lá gan lớn như vậy, khụ khụ.” Di Nguyệt Lâm giận dữ, khiến các tần phi đều lên tiếng, “Hoàng thượng bớt giận!”
Di Nguyệt Thụy nhìn Di Nguyệt Lâm rồi nhìn Di Nguyệt Lãnh, “Ta muốn dùng châm nhưng không có mang theo trên người.”
“Điện hạ, nô tài giúp ngươi mang theo.” Tiểu Đắng Tử tiến lên, lấy từ trong ngực ra một bao vải nhỏ, một tầng mở ra, chính là ngân châm Di Nguyệt Thụy thường dùng.
“Tiểu Đắng Tử, ngươi thực cẩn thận.” Khóe miệng Di Nguyệt Thụy có chút co quắp.
“Đây là bổn phận của nô tài.” Tiểu Đắng Tử xấu hổ cười cười, Di Nguyệt Thụy tiếp nhận, hạ châm mấy lần, chỉ thấy người đang nằm trên cáng vốn bất động nay lồng ngực bắt đầu phập phồng.
Lúc này Di Nguyệt Thụy tập trung tinh thần hạ châm, cái trán có chảy ra chút mồ hôi, ước chừng qua một chén trà, Di Nguyệt Thụy thở dài một hơi, đứng người lui qua một bên, để mọi người nhìn Trầm Tĩnh đã mở hai mắt.
Hai mắt Trầm Tĩnh vô thần nhìn lên phía trên, không lâu, chậm rãi quay đầu chuyển hướng mọi người. Xuyên thấu qua khe hở giữa mọi người thấy được Di Nguyệt Lâm đang ngồi ở trên giường, hai mắt ướt át: “Hoàng thượng...... Hoàng...... thượng...... Khụ...... Khụ......, thần thực xin lỗi ngài a! Khụ...... Khụ......” Trầm Tĩnh ho khan vài tiếng, nói tiếp, “Độc...... Độc là...... Tứ...... Tứ điện hạ......”
Thanh âm dần dần rơi xuống, mắt nhắm lại, lệ nơi khóe mắt xẹt qua hai gò má, như là tuyên cáo sám hối cuối cùng trong cuộc đời lão nhân này.
Di Nguyệt Thụy tiến lên, kiểm tra, lắc đầu: “Đã chết!” Có chút thở dài, đi trở về bên cạnh Di Nguyệt Lãnh.
Trầm Tĩnh đã chết, nhưng hắn để lại một đoạn lời có đầu không đuôi cho mọi người suy đoán. Di Nguyệt Thụy nhìn lướt qua thần sắc trên mặt người khác, đại khái cũng có thể đoán ra tâm tư của bọn họ.
“Vũ nhi, ngươi giải thích thế nào về lời của Trầm Tĩnh?” Di Nguyệt Lâm nhàn nhạt mở miệng, khiến người ta nghe không ra ngữ khí trong lời của hắn.
Di Nguyệt Vũ trầm mặc không nói, vẻ mặt lạnh nhạt. Nhìn như bình tĩnh, nhưng trong đầu đã có ngàn loại ý nghĩ xẹt qua.
“Phụ hoàng, có thể để Thụy nhi giúp tứ đệ bắt mạch, để Thụy nhi nhìn xem có thể tìm cách trị hết bệnh của tứ đệ hay không.” Di Nguyệt Lãnh vẫn một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng, đưa ra yêu cầu.
Hiển nhiên Di Nguyệt Lâm cũng vì yêu cầu của Di Nguyệt Lãnh mà nhất thời mơ hồ – sao đột nhiên chuyển tới chủ đề này, nhưng vẫn gật gật đầu tỏ vẻ cho phép.
Di Nguyệt Thụy mắt liếc Di Nguyệt Lãnh – ngươi không có việc gì nên tìm việc cho ta sao? Nhưng vẫn theo lời tiến lên, chuẩn bị cẩn thận quan sát bệnh tình của Di Nguyệt Vũ.
Thấy Di Nguyệt Thụy hướng chính mình đi tới, Di Nguyệt Vũ vô thức lui về phía sau, đưa cổ tay ra sau lưng, trên mặt đã không còn lạnh nhạt như trước, “Phụ hoàng, cái này về sau còn có rất nhiều thời gian, cũng không cần nóng lòng lúc này a.”
Thấy Di Nguyệt Vũ không muốn phối hợp, Di Nguyệt Thụy dừng lại cách hắn một bước, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Di Nguyệt Vũ.
“Kỳ thật, tứ đệ hẳn là không có bệnh gì mới đúng a.” Di Nguyệt Lãnh nhẹ nhàng bỏ xuống một khỏa bom, mọi người liền bị vây trong sương mù.
Làm sao có thể, tứ điện hạ Di Nguyệt Vũ bệnh tật quấn thân, cái này mọi người trong hoàng cung đều biết, đã mời nhiều ngự y nhưng không có hiệu quả, chuyện rất rõ ràng a.
“Thái tử điện hạ nói thực hay nói giỡn.” Di Nguyệt Vũ cười có chút không tự nhiên.
“Vậy ngươi để Thụy nhi hảo hảo chẩn đoán bệnh.” Khóe miệng Di Nguyệt Lãnh cong lên. Bạn đang ?
“Được!” Di Nguyệt Vũ cười đáp, còn tự động duỗi tay ra.
Di Nguyệt Thụy nhìn cánh tay trước mắt, cuối cùng nâng tay phải hạ xuống mạch của Di Nguyệt Vũ, liền thấy cổ tay Di Nguyệt Vũ khẽ đảo, bắt lấy tay Di Nguyệt Thụy kéo hắn đến trước mặt, tay kia đặt ở trên cổ họng của hắn.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều bị màn này dọa sợ – đây là tình huống gì chứ.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Di Nguyệt Lâm, nhìn vẻ mặt vô tình của Di Nguyệt Lãnh, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Đắng Tử, Di Nguyệt Thụy bất đắc dĩ bĩu môi.
“Tứ ca, thất đệ chỉ muốn giúp ngươi bắt mạch mà thôi, có tất yếu phải như vậy không?” Di Nguyệt Thụy cẩn cẩn dực dực nói.
“Ta vẫn cho là thất đệ ngu dốt, không ngờ hóa ra ngươi phẫn trư ăn lão hổ.” Di Nguyệt Vũ cúi đầu nói bên tai Di Nguyệt Thụy.
Hơi thở phun tại bên tai, Di Nguyệt Thụy cảm thấy lỗ chân lông trên người đều dựng đứng, mắt hung hăng trừng hướng Di Nguyệt Lãnh.
“Di Nguyệt Vũ, ngươi làm cái gì vậy?” Di Nguyệt Lâm đột ngột phản ứng, mạnh tay vỗ vào bên giường, “Răng rắc!” Đầu gỗ nứt ra ra một đường nhỏ, tiếp theo chính là một hồi ho khan khéo dài.
“Chậc chậc......” Di Nguyệt Vũ lắc đầu, “Đã như vậy ta sẽ không che giấu. Ta đối với vị trí của phụ hoàng cảm thấy hứng thú, đáng tiếc ánh mắt của ngươi thủy chung đều nhìn chằm chằm vào Di Nguyệt Lãnh cùng Di Nguyệt Thụy, ta đành bất đắc dĩ động thủ.”
“Ngươi muốn chính biến?” Di Nguyệt Lãnh hỏi, trong mắt của y là một mảnh tĩnh mịch, làm cho người ta xem không hiểu hàm nghĩa trong đó, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào tay Di Nguyệt Vũ.
“Đúng thì thế nào? Đáng tiếc kế hoạch đều bị các ngươi phá hủy!” Di Nguyệt Vũ cười nhạt, phảng phất hắn đang cùng bọn họ nói chuyện phiếm, hơn nữa cùng Di Nguyệt Thụy huynh đệ thân thiết, “Không phải ngươi đã đem người của ta ở Vưu Đa triều tiêu diệt hết sao, còn tỏ vẻ khó hiểu làm gì.” Cười dùng gò má cọ cọ trên cổ Di Nguyệt Thụy.
“Ta luôn cảm thấy kỳ quái vì sao trong độc của phụ hoàng lại có nhiều Lệ Hồng của Vưu Đa triều.” Di Nguyệt Thụy nghiêng đầu, trong nội tâm liều mạng chửi bới – cái tay này muốn đặt trên cổ hắn bao lâu.
“Cho nên ta nói ta thua dưới tay ngươi, Thụy nhi thật sự khiến ta chấn động. Đáng tiếc tạo cho nữ nhân kia cơ hội mà không biết nắm chắc, thật sự khiến ta thất vọng. Bất quá không sao, hiện tại ngươi đang ở trong tay ta cũng như vậy, không biết bẻ cái cổ mảnh khảnh của ngươi sẽ có cảm giác gì.”
Di Nguyệt Thụy nhìn trời mắt trợn trắng – thật sự là biến thái, ngươi để cho ta bẻ, ta sẽ nói cho ngươi biết cảm giác. Nhưng trong miệng lại nói: “Có chuyện hảo hảo nói, đừng kích động, ngàn vạn không nên kích động.”
“Vũ nhi, ngươi nhanh thả thất điện hạ, cùng phụ hoàng nói lời xin lỗi sẽ vô sự !” Vũ phi vẻ mặt tái nhợt thất kinh nhìn thoáng qua Di Nguyệt Vũ, sau đó nhìn về phía Di Nguyệt Lâm, “Hoàng thượng, thỉnh người, Vũ nhi tuổi nhỏ không hiểu thế sự, tha cho nó một mạng a.”