Nhất Thực Thiên Hạ

Chương 20: Chương 20: Sứ giả liên nhân




Di Nguyệt Thụy nổi giận đùng đùng đi đến ngự thư phòng, Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử cẩn thận đi theo phía sau.

Lôi Tư Nghị lay lay Tiểu Đắng Tử: “Ngươi nói, tại sao thất điện hạ muốn nữ nhân a?”

Tiểu Đắng Tử mắt nhìn Lôi Tư Nghị, sao người này hay hóng hớt như vậy. “Điện hạ từng nói qua như vầy: Dựa vào cái gì ta lớn hơn hắn nhưng không có kinh nghiệm, đây không phải khi dễ người sao.”

Lôi Tư Nghị nghe xong, mờ mịt, sao thất điện hạ có thể lớn hơn thái tử chứ? Chẳng lẽ lúc ấy thất điện hạ giận quá nên hồ đồ, hơn nữa cái này có gì đáng giận, chờ hắn đến 14 tuổi, hắn không muốn tìm, hoàng thượng cũng buộc hắn thượng.

Đi vào ngự thư phòng, bởi vì Di Nguyệt Lâm từng hạ lệnh: Thất điện hạ có thể không cần thông báo, trực tiếp vào ngự thư phòng, cho nên bình thường thị vệ và thái giám trông giữ ngự thư phòng cũng không ngăn trở. Nhưng hôm nay Di Nguyệt Thụy bị ngăn trở.

“Thất điện hạ, Hoàng Thượng đang có khách nhân!” Một thị vệ bẩm báo.

“Khách nhân? Là ở đâu ?” Di Nguyệt Thụy chọn lông mày.

“Sứ giả của Vưu Đa triều.”

“Phốc suy – cái tên gì chứ, bởi vì triều có rất nhiều dầu sao?” Di Nguyệt Thụy cười khanh khách.

“Điện hạ, cười nhạo họ như vậy, hình như không ổn!” Tiểu Đắng Tử lén lút nhắc nhở.

“A!” Di Nguyệt Thụy thụ giáo, quay đầu nói với thị vệ, “Không có việc gì, ta tiện thể vào xem sứ giả là thế nào.”

Thất điện hạ đã nói vậy, thị vệ cũng không ngăn trở.

Di Nguyệt Thụy tiến vào ngự thư phòng mới phát hiện nguyên lai bên trong không chỉ có sứ giả, ngay cả hoàng hậu của Y Vân vương triều cũng ở đây.

Thấy hoàng hậu, Lôi Tư Nghị và Tiểu Đắng Tử trao đổi nhau một ánh mắt: Xem ra lúc này nguyện vọng của thất điện hạ muốn nữ nhân là có thể thực hiện.

“Tham kiến phụ hoàng, Hoàng hậu nương nương!”

“Hoàng Thượng vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế!”

“Ha ha, đây là thất điện hạ trong lời đồn của Y Vân vương triều sao?” Một tiếng cười truyền đến khiến Di Nguyệt Thụy cảm thấy chói tai, cái gì là “Trong lời đồn”.

“Đứng lên đi!” Thanh âm Di Nguyệt Lâm vô cùng bình thản, “Nhiễm sứ giả cũng nhìn thấy thất nhi tử của ta rồi đó, cho nên đề nghị của quý triều ta không thể đáp ứng.”

Di Nguyệt Thụy đứng dậy, quay đầu nhìn về phía sứ giả Vưu Đa triều một bên, y phục hoàng sắc, bên hông treo một vật phẩm trang sức. Di Nguyệt Thụy cẩn thận nhìn lên, vật phẩm trang sức như là từng đoạn từng đoạn xương cốt xâu cùng một chỗ, chạy thẳng xuống chân. Ngũ quan của người này nếu như tách ra thì rất bình thường, nhưng hợp cùng một chỗ xem thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, lại nhìn trên đầu của hắn, sợ hãi than, đây không phải là Hồ Lô Oa của hiện đại sao, tấm tắc, đây rốt cuộc là quốc gia gì a, có người dùng hồ lô để làm trang sức, thật sự là bội phục.

“Thất điện hạ, tại hạ là sứ giả của Vưu Đa quốc.” Người nọ hướng Di Nguyệt Thụy cúi đầu, Di Nguyệt Thụy khẽ gật đầu đáp lại.

“Hoàng thượng, bổn cung cảm thấy đề nghị của sứ giả rất được.” Hoàng hậu một mực chưa mở miệng đột nhiên lên tiếng, mọi người đem chú ý chuyển hướng nàng, “Thụy nhi cùng thập công chúa của Vưu Đa triều gần tuổi nhau, hai người ở chung cũng không có vấn đề gì. Sao hoàng thượng không đáp ứng.”

Trong lòng Di Nguyệt Thụy hoảng sợ, thập công chúa, không phải là muốn đám hỏi chứ, để hắn lấy một nữ hài không biết mặt mũi?

“Phụ hoàng!” Di Nguyệt Thụy vội vàng mở miệng, “Nhi thần cảm thấy Hoàng hậu nương nương nói rất đúng.”

Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử ở phía sau trừng to mắt, tiểu điện hạ của ta, ngươi không đói khát tới mức ngay cả nữ nhân chưa thấy mặt cũng muốn a.

“Nhưng nhi thần cảm thấy nhi thần còn nhỏ tuổi, sợ chậm trễ công chúa điện hạ của Vưu Đa triều, làm nàng cảm thấy Y Vân vương triều chúng ta không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ức hiếp bọn họ. Hơn nữa nam nhi chí tại tứ phương, nhi thần nghe nói hình như phụ hoàng có ý phái đại hoàng huynh tuần sát các nơi hưởng hoàng ân, nhi thần đặc biệt đến thỉnh cùng hoàng huynh đi tìm hiểu kiến thức về vương triều ta, vì phụ hoàng và hoàng huynh phân ưu. Thỉnh phụ hoàng ân chuẩn.”

Nói xong, Di Nguyệt Thụy quỳ xuống, biểu lộ tâm ý.

Lôi Tư Nghị cùng Tiểu Đắng Tử cũng theo hắn quỳ xuống, với việc thất điện hạ không cần nữ nhân, may mắn!

“Ha ha, không hổ là Thụy nhi, nói rất hay. Phụ hoàng ân chuẩn !”

“Hoàng Thượng!” Hoàng hậu đứng dậy khỏi ghế, sứ giả cũng kinh ngạc nhìn về phía Di Nguyệt Lâm.

Di Nguyệt Thụy mặc kệ những người kia có sắc mặt gì, trực tiếp tạ ơn, đứng dậy ly khai.

Ra ngự thư phòng, trên đường trở về, Tiểu Đắng Tử không rõ nên hỏi Di Nguyệt Thụy: “Thất điện hạ, nô tài chưa từng nghe qua hoàng thượng muốn phái thái tử điện hạ đi tuần sát a.”

Lôi Tư Nghị ở một bên liều mạng gật đầu – thuộc hạ cũng không nghe nói.

“Các ngươi thật ngu ngốc a, nhìn bộ dáng hoàng hậu nhất định là cùng sứ giả kết giao tốt lắm, muốn đem cái công chúa kia gả cho ta. Nếu để ngươi lấy một nữ nhân ngươi chưa từng gặp qua, ngươi có muốn không? Hơn nữa bổn điện hạ nhỏ như vậy, đã muốn đẩy ta vào hố lửa, khẳng định là không hảo tâm.”

“Có thể đưa ra liên hôn, hẳn không kém đâu a?” Lôi Tư Nghị suy đoán.

“Vậy cũng khó nói. Nếu như Tiểu Trác Tử muốn, ta có lẽ có thể giúp ngươi nghĩ cách a!” Di Nguyệt Thụy mắt lé nhìn về phía Lôi Tư Nghị.

“Điện hạ, ngươi đừng nói giỡn với nô tài, nô tài nhận không nổi a!” Lôi Tư Nghị liều mạng lắc đầu, hắn không muốn tự tìm tội.

“Điện hạ, bây giờ chúng ta......” Tiểu Đắng Tử cẩn cẩn dực dực hỏi.

“Hồi cung, thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngoạn sơn du thủy.” Di Nguyệt Thụy khơi dậy ý chí chiến đấu.

Trong ngự thư phòng, không khí đọng lại......

“Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi cảm thấy thập công chúa không xứng với thất điện hạ của quý quốc?” Nhiễm sứ giả mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ, cảm thấy Di Nguyệt Lâm lật lọng đúng là vũ nhục Vưu Đa triều.

“Thất hoàng tử của trẫm xác thực quá nhỏ, ta sợ quý triều cảm thấy ta coi thường Vưu Đa quốc, khinh thường uy nghiêm của quý triều a! Ngươi nói đúng không, Nhiễm sứ giả!” Di Nguyệt Lâm đứng dậy, từ trên xuống dưới nhìn chằm chằm vào sứ giả Vưu Đa triều.

“Không dám!” Nhiễm sứ giả xoay người.

Di Nguyệt Lâm thỏa mản gật gật đầu, hướng ra ngoài phân phó: “Người tới, đưa Nhiễm sứ giả xuống dưới nghỉ ngơi!”

Một thái giám từ ngoài cửa vào dẫn người rời khỏi.

Thấy người đi xuống, Di Nguyệt Lâm quay đầu nhìn chằm chằm vào hoàng hậu Y Vân – Y Hồ Tiện: “Hoàng hậu, ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm chuyện mờ ám gì trẫm không biết.”

Hoàng hậu định đứng lên: “Hoàng thượng, lời của người thần thiếp nghe không hiểu!”

“Không hiểu? Hoàng hậu của ta, ngươi không hiểu hay là giả vờ không hiểu. Trẫm hy vọng ngươi có thể biết rõ cái gì có thể làm cái gì không thể làm, như vậy mới có thể ngồi vững vàng trên cái ghế hoàng hậu của ngươi a!”

Di Nguyệt Lâm nhẹ nhàng cười, xoay người rời khỏi ngự thư phòng.

Y Hồ Tiện vẫn bảo trì tư thế, chỉ là hai tay nàng đặt bên cạnh eo nắm thật chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.