Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 2: Chương 2




“Điện hạ, điện hạ không thể chơi thêm nữa.” Tiểu Lan vội vã lấy đi mấy món đồ chơi trong tay Lâm Hoài, “Hôm nay là ngày điện hạ sẽ đi tuyển nội thị a!!”

Trải qua mấy ngày ở chung, Lâm Hoài cũng đã quen với cái tính hấp tấp của Tiểu Lan, nơi hoàng cung vô tình này, có thể làm cho hắn cảm thấy có chút hương vị của tình người cũng chỉ có một mình Tiểu Lan thôi.

“Điện hạ......Không thể đến muộn.” Chống lại đôi mắt đen nhánh như mực, Tiểu Lan cuối cùng thu hồi ánh mắt, thật cẩn thận nắm bàn tay nhỏ bé như búp bê kia hướng nội giam mà đi.

Lâm Hoài biết chỗ ở của mình là nơi rất đỗi hẻo lánh, nhưng không nghĩ là lại hoang vu đến thế, theo Tiểu Lan nói, cách gian chính là lãnh cung!!

Quẹo trái rẽ phải rồi lại quẹo phải rẽ trái, làm cho Lâm Hoài muốn chóng cả mặt, kiếp trước hắn là một tên mù đường, hiện tại lại ở tại một hoàng cung to lớn thế này, về sau muốn trốn khỏi chỗ này không phải là vô cùng phiền toái sao?!

“Ôi...... Ở đâu lại xuất hiện tên Xú tiểu tử này!!?”

Đang suy nghĩ mông lung về cái kế hoạch đào thoát sau này, nên Lâm Hoài không cẩn thận đụng phải một người, bị tát ngay một bạt tai ngã sấp xuống đất, trước mắt biến thành màu đen.

“............ Tam điện hạ?!! Điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.” Tiểu Lan vừa thấy, giật mình nhảy dựng, cư nhiên lại đụng phải người đang được sủng ái: Tam điện hạ, vội quỳ xuống thỉnh an. Bởi vì gia tộc của mẫu phi Tam điện rất có thế lực trong triều, nên Tam điện hạ rất được hoàng đế sủng ái.

“Hừ, bản điện hạ không nói chuyện với ngươi!! Tên kia mau trả lời!!!” Tam điện hạ Lâm Khiêm đang một bụng đầy lửa giận, hiện tại một tên hạ nhân cư nhiên dám chạm vào người hắn?! Không còn muốn sống nữa sao?

Ỷ thế hiếp người. Lâm Hoài liếm liếm huyết bọt bên môi, tức giận đến mắt trợn trắng.

“Vị này chính là thập nhất điện hạ............ Trời sinh...... không nói được.” Tiểu Lan che ở trước mặt Lâm Hoài, bộ dáng giống như gà mẹ đang bảo hộ gà con, hành động này làm cho Lâm Hoài không khỏi sợ run.

“...... Nguyên lai là thập nhất hoàng đệ......Được rồi, lần này ta bỏ qua, lần sau nhớ nhìn đường.” Mơ hồ nói thầm, kỳ thật Lâm Khiêm không biết thập nhất điện hạ hình dáng, dung mạo ra sao, hắn không có ấn tượng với người này, nhưng tiểu cung nữ kia chắc chắn không dám nói dối lừa hắn, cứ tin là vậy thôi.

Nói rồi Lâm Khiêm cất bước, Tiểu Lan đau lòng nâng Lâm Hoài dậy, phát hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia cư nhiên đã bị thương, một dấu năm ngón tay hằn rõ trên da thịt non mịn đang bắt đầu sưng đỏ.

Nhẹ nhàng hướng miệng vết thương thổi thổi, Tiểu Lan nói: “Khi trở về liền sát dược, trước hết đi tuyển nội thị đã.” Thật sự lo lắng nếu để cho Lâm Hoài tự mình đi sẽ lại xảy ra chuyện, nên nàng ôm lấy Lâm Hoài hướng nội giam bước đi.

Không nghĩ cũng có thể biết, một hoàng tử không được sủng ái, thậm chí không người biết đến sự tồn tại thì sẽ chọn được nội thị như thế nào.

Tiểu Lan nhìn mười tiểu nội thị đứng thành một hàng trước mặt, có chút nóng tính, “Nội giam công công, không phải ngươi khi dễ điện hạ chúng ta không nói được mà làm thế đó chứ? Mười người này có chỗ nào giống dáng vẻ của nội thị đâu?”

Nội giam công công cũng không mấy hoà nhã, cất giọng eo éo nói: “Đây đều là những nội thị còn lại sau khi các vị điện hạ đã chọn, ai bảo thập nhất điện hạ quá nhỏ làm chi.”

“Ngày sau điện hạ đổi một nội giam công công khác cũng nói như vậy?” Tiểu Lan tức giận đến mắt đục đỏ ngầu, “Thập nhất điện hạ dù sao cũng là hoàng tử, công công ngươi chớ nên đắc tội!!”

Mấy câu nói đó làm cho nội giam công công trầm mặc, nhãn châu xoay động, cân nhắc một chút, cười làm lành nói: “Là lỗi của nô tài, người đâu, còn không đem mấy tên nội thị kia lên đây?”

“Vẫn là công công nhìn xa trông rộng.” Dù sao chuyện chim sẻ một khi bay lên biến thành phượng hoàng cũng không ít, vả lại thánh ý khó dò, ai cũng không dám đoán chắc ngày mai Hoàng Thượng sẽ sủng ái ai. Cho nên tốt nhất đừng nên đắc tội với ai mới là thượng sách.

“Điện hạ, ngươi xem hai nội thị nào thuận mắt thì chỉ cho nô tỳ biết.” Tiểu Lan thanh âm thập phần nhu hòa.

Lâm Hoài nhìn ai cũng như ai, thật khó chọn.

Giật giật ống tay áo Tiểu Lan, Tiểu Lan còn tưởng hắn đã tuyển chọn được rồi, kết quả hắn ở trong lòng bàn tay Tiểu Lan viết: Ngươi thay ta tuyển đi.

Không biết nên khóc hay cười, trước giờ làm gì có chuyện một cung nữ tuyển nội thị?!

Bất quá Tiểu Lan cũng không nói gì, chỉ vào mặt sau hai tiểu hài tử, “Vậy thì chọn hai người kia đi.”

“Còn không mau lại đây bái kiến thập nhất điện hạ?” Nội giam công công liếc mắt một cái, trong lòng không thoải mái lắm. Phất tay làm cho các tiểu nội thị khác lui xuống.

Hai người được lưu lại đi đến trước mặt Lâm Hoài quỳ xuống, “Nô tài khấu kiến thập nhất điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.”

“Đứng lên đi.” Tiểu Lan thay Lâm Hoài nói.

Hai người đứng lên, cảm thấy kỳ quái, trộm liếc mắt nhìn một cái, nữ nhân này rõ ràng có cách ăn mặc như một cung nữ, bao biện làm thay nhưng điện hạ lại không tức giận, nàng cùng điện hạ có quan hệ gì đây?

“Các ngươi gọi là gì?” Tiểu Lan đương nhiên biết hai người đối diện đang nghĩ gì, nhưng mà ở trong này nàng quyết định sẽ không nói ra chuyện Lâm Hoài bị câm điếc.

“Nô tài Thanh Phong.” Một trong hai người hơi lớn hơn một chút lên tiếng trước.

“Nô tài Thanh Ngôn.”

Tiểu Lan nhìn sang Lâm Hoài thấy hắn không có ý phản đối, gật đầu: “Về sau cứ kêu như vậy đi.”

“......Vâng” Hai người kia không tình nguyện lắm, dù sao người phân phó cũng không phải là điện hạ, mà chỉ là một cung nữ, chẳng lẽ thập nhất điện hạ đối bọn họ không hài lòng?!!

“Điện hạ, chúng ta trở về đi.” Tiểu Lan cười hì hì phóng tiểu điện hạ xuống.

Lâm Hoài gật đầu.

“Hai người các ngươi về sau phải hảo hảo chiếu cố điện hạ.” Tiểu Lan quay đầu đối với Thanh Ngôn, Thanh Phong nghiêm túc nói, “Điện hạ bẩm sinh có tật, là không thể mở miệng nói chuyện. Nếu các ngươi đối điện hạ không tốt, trong cung không thiếu những quy củ xử phạt các ngươi.”

Hai mặt nhìn nhau, hai người lúc này mới biết nguyên nhân, khó trách cái gì đều phải do cung nữ này nói, thì ra là một người câm, tám phần cũng không được sủng ái, bất quá nếu đi theo, chính là chủ tử cả đời của bọn họ, “Vâng”.

“Đừng nghiêm cẩn như vậy.” Tiểu Lan căn bản không giữ được nét mặt nghiêm nghị, cười khúc khích một tiếng nói, “Ta là cung nữ Tiểu Lan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.