Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Giọng nói này khiến An Thiếu Du cảm thấy chán ghét, hắn cũng là nam nhân, mặc dù không phải phu thê thực sự, nhưng không có một người nam nhân nào nguyện ý nhìn thấy thê tử hồng hạnh xuất tường*, còn thừa nhận ở trước mặt nhiều người như vậy.

*Hồng hạnh xuất tường: ý chỉ người phụ nữ đã có chồng nhưng còn ngoại tình.

“… Còn gì nữa không?” Sau khi trầm mặc trong chốc lát, An Thiếu Du tiếp tục hỏi, “An Dịch Nhiên, ngươi còn muốn cái gì? Đương gia vị? Bí phương nhưỡng chế Cửu Uấn Xuân Tửu?”

“A… Thiếu Du, ngươi quả nhiên thông minh.” An Dịch Nhiên cũng biết một khi biết được sự thật, An Thiếu Du nhất định có thể đoán được mục đích của gã, “Ta đều muốn, vị trí của ngươi vốn cũng không phải thuộc về ngươi, mà ngươi cũng không thích hợp…”

“Ngươi nằm mơ!” Không đợi gã nói xong, An Thiếu Du đã trừng mắt liếc gã một cái, tràn đầy địch ý, “Các ngươi cũng vậy!”

Hắn nói chính là mấy thúc bá giống như cỏ mọc đầu tường* kia, trước đây khi An Kế Vũ còn sống bọn họ liền nịnh hót ông, theo đó vơ vét nhiều lợi ích, hôm nay ông chết rồi, bọn họ biết không kiếm được điều gì tốt từ trên người An Thiếu Du, hết thảy lại ngã về phía An Dịch Nhiên, thực sự là chết tiệt!

*Nguyên văn “tường đầu thảo” = cỏ mọc đầu tường: cỏ mọc trên đầu tường vốn yếu ớt nên luôn đong đưa theo gió ->chỉ người lập trường không kiên định; gió chiều nào nghiêng theo chiều đó; ngã theo chiều gió.

“Chỉ cần ta còn sống, các ngươi đừng hòng lấy được bí phương Cửu Uấn Xuân Tửu cùng đương gia vị!”

Thì ra, ở An gia có một cái quy củ bất thành văn: người nào lấy được bí phương Cửu Uấn Xuân Tửu liền có thể trở thành đương gia của An gia, đây là bí mật mà tổ tiên đời đời truyền lại, mà hiện tại biết được bí phương này ngoài An Thiếu Du, còn có An Thừa Anh.

Dường như đã sớm biết câu trả lời của hắn, phản ứng của An Dịch Nhiên không hề kích động, gã hừ cười một tiếng sau đó ở bên tai Úy tiểu thư phân phó cái gì đó, nhất thời sắc mặt Úy tiểu thư trở nên hết sức tái nhợt, nhưng nàng vẫn không làm trái ý gã, khẽ gật đầu một cái rồi từ phía sau mang tới một bình rượu.

Nhìn bình rượu, An Thiếu Du ý thức được sự tàn nhẫn của đối phương, vừa nghĩ tới phải thừa cơ đào thoát, chẳng ngờ An Dịch Nhiên đã sớm đề phòng ý này của hắn, vỗ tay một cái, liền có bốn tên cao to cường tráng từ ngoài cửa tiến vào ngăn cản lối đi của An Thiếu Du.

An Thiếu Du vốn không phải nhân sĩ giang hồ, công phu đi đứng cũng chẳng qua là để phòng thân, đối mặt với bốn đại hán này tất nhiên là không đỡ nổi, hai tay rất nhanh đã bị chế trụ trói ở sau lưng, mắt thấy An Dịch Nhiên nhận lấy bình rượu nọ chậm rãi bước tới chỗ mình, mà đám lão đầu kia, còn có Úy tiểu thư đều là tự bảo vệ bản thân mà giậm chân lui ra ngoài.

Đúng là bọn hèn nhát!

An Thiếu Du hung tợn trừng mắt nhìn người đang đi tới, nghiến răng nghiến lợi, cố sức phản kháng nhưng không có tác dụng.

Mãi đến lúc An Dịch Nhiên đến gần hắn, một bả chế trụ lấy cằm, bốn mắt đối diện, khiến hắn không thể động đậy.

“Một mực coi ngươi như huynh đệ, là ta có mắt không tròng!” An Thiếu Du nói như vậy.

Lại khiến An Dịch Nhiên giống như bị chọc cười, gã cười hai tiếng, nói: “Thiếu Du, không nên trách ta vô tình, huống chi ngươi cũng không mạnh bằng ta!”

“Đừng có đem ta đánh đồng với tên bại hoại giống như ngươi!” An Thiếu Du bất mãn quát.

Nhưng đối phương hiển nhiên là không tán đồng với ý kiến của hắn, hừ cười nói: “Ta đối với ngươi, cùng ngươi đối với An Thừa Anh đều là như nhau… Ngươi chiếm được đương gia vị, lại phụ y, mà ta thì là trước phụ ngươi, sau đó mới đoạt vị, có gì khác biệt chứ?”

“Ta mới không có…” hèn hạ như vậy!

“Không có cái gì? Ngươi biết rõ mọi người không có hảo cảm đối với An Thừa Anh, biết rõ toàn bộ người Phân gia còn có những hạ nhân kia đều khi dễ y thất thế, nhưng ngươi làm như không thấy, có tai như điếc, tùy ý chà đạp lợi dụng chân tình chân tâm của y! Như vậy còn không tính sao? An Thiếu Du, ngươi so với ta còn tàn nhẫn hơn nhiều!”

“Ngươi…” Lời nói của gã khiến An Thiếu Du vô phương phản bác, những điều này đều là sự thực.

“Ta mạnh hơn ngươi, thông minh hơn ngươi! Vị trí đương gia này tất nhiên chỉ có ta làm mới thích hợp!” An Dịch Nhiên kiêu ngạo nói, “Mà ngươi… chẳng qua là mê hoặc được An Thừa Anh đồ lẳng lơ kia mới chiếm được quyền lợi mà thôi.”

“Ngươi không được nói y như vậy!”

Nói tới Chanh Âm, An Thiếu Du cũng không biết mình bị làm sao, trong lòng giống như đè nén oán khí, hắn không cho phép người khác vũ nhục y, ai cũng không được!

“Không được?” An Dịch Nhiên nhíu mày, “Buồn cười… Những lời này không phải chính miệng ngươi đã từng nói ra sao?” Nói xong, gã cầm bình rượu lên, ra vẻ giống như muốn đổ vào miệng An Thiếu Du.

“Ngươi yên tâm, sau khi ngươi chết, ta sẽ để ngươi mang theo thân phận tiền nhiệm đương gia cùng với phụ thân ngươi phong quang đại táng*, về phần bí phương Cửu Uấn Xuân Tửu kia… Ta tự sẽ đi đòi tiểu tình nhân của ngươi.”

*Phong quang đại táng: tang lễ long trọng.

“…!”

An Thiếu Du kinh ngạc nhìn gã, cũng nhất thời minh bạch dụng ý của An Dịch Nhiên.

Mục tiêu của gã ngay từ lúc bắt đầu chính là đương gia vị của An Thiếu Du, cùng với bí phương Cửu Uấn Xuân Tửu của An Thừa Anh.

“Ngươi không được tìm y!” An Thiếu Du kích động muốn tránh thoát ràng buộc, tiếc là vô dụng.

Thấy hắn mặt mũi dữ tợn, tức giận không thôi, An Dịch Nhiên càng phách lối hơn.

“Thế nào? Đau lòng sao?” An Dịch Nhiên cười khẽ, “Nhìn không ra… nguyên lai ngươi đối với hắn cũng có vài phần chân tình như vậy a…”

Đối diện với sự trêu chọc của gã, An Thiếu Du đã không còn lòng dạ nào để đi tranh luận nữa, nhưng nhìn gã một bộ dáng đã tính trước mọi việc kia, sợ là đã chuẩn bị xong xuôi tất cả đường lui, hiện tại mới phát động mưu kế hôm nay, nếu hết thảy đúng như hắn sở liệu, Chanh Âm sợ rằng…

“Không cho phép động đến y, muốn bí phương Cửu Uấn Xuân Tửu… Ta cho ngươi là được!”

Trải qua mấy phen suy tư, An Thiếu Du cân nhắc lợi hại, cuối cùng đưa ra quyết định.

An Dịch Nhiên đối với lựa chọn của hắn cảm thấy hết sức kinh hãi, sau một lúc lâu mới có phản ứng.

“Ha… Ha ha…” Gã chợt cười to, “Thiếu Du a Thiếu Du, nghĩ không ra ngươi không phải không chút lưu tình, mà ngược lại là tình căn thâm chủng*!”

*Tình căn thâm chủng: tình cảm sâu đậm.

Không rảnh nhận xét lời gã, An Thiếu Du hừ lạnh nói: “Bớt nói đi, bí phương đang ở trong ám cách (hốc tối) trên giá sách trong thư phòng của ta, ngươi đến lấy là được… Có điều sau đó, ngươi tuyệt đối không được phép đi tìm y!”

An Dịch Nhiên không sợ nhún nhún vai, vốn gã cũng không muốn phát sinh nhiều rắc rối, nếu những thứ mong muốn đều đã tới tay, vậy cũng không cần phải đi tìm cái tên phế vật đê tiện tới cực điểm kia nữa.

“Ngươi thật hảo tâm, có lẽ giống như Nguyệt nhi đã nói… Lòng của ngươi đã sớm rơi mất ở trên người người khác rồi?”

Giọng điệu trêu tức không đổi được An Thiếu Du chửi ầm lên, hắn chỉ giận dữ trợn trừng hai mắt, gắt gao nhìn mặt An Dịch Nhiên, giống như muốn đem mối hận này vững vàng khắc trong lòng mình làm cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt của hắn khiến An Dịch Nhiên không vui, rõ ràng đang ở thế hạ phong, vì sao còn có thể có được ánh mắt như vậy!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.