Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 42: Chương 42: Chương 41




Những ngày sau đó, An Thiếu Du không hề có sức sống, Diệu Linh thấy hắn căn bản chính là một cỗ thi thể biết hô hấp, nói chuyện với hắn không có phản ứng, cả ngày nằm ở trên giường hai mắt vô thần, sắc mặt đờ đẫn, động cũng không động.

Thấy hắn như vậy Diệu Linh không khỏi mệt mỏi thở dài, mặc dù nói hắn cũng cảm thấy khuôn mặt rất quan trọng, nhưng là một người nam nhân thì cho dù thiếu đi gương mặt xinh đẹp cũng không đến mức trở nên chán chường như vậy chứ!?

“Đại Bạch, ngươi nói ta cứu hắn có phải là cứu lầm rồi hay không?”

Ngồi ở cái ghế bên cạnh, trông coi cẩn thận vì An Thiếu Du chẩn bệnh làm hết phận sự đại phu —— Đại Bạch, Diệu Linh quả thực cảm thán sự kiên nhẫn của hắn, nếu đổi lại là hắn nha, nhìn thấy một bệnh nhân không có ý chí cầu sinh như thế, đã sớm một đao đâm chết hắn rồi.

Đại Bạch tựa hồ đã sớm quen với cá tính của Diệu Linh, cũng không nhiều lời với hắn, một lần nữa thay dược cho An Thiếu Du, lấy vải băng lại. Thân làm đại phu, hắn biết tình trạng hiện tại của thân thể An Thiếu Du, hắn không phải không thể nói không thể động, chỉ là bản thân hắn tồn tại tâm ma, làm cho hắn không muốn nói không muốn động, mà mọi biến đổi chung quanh cũng lọt vào trong mắt hắn, hắn đều có thể biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy tại thời điểm này không nên hầm hầm giận dữ kích động hắn.

“Chủ tử, nói ít đi một câu, nếu như hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cái người ở Ẩn Hạng kia có thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi.”

Diệu Linh nghe xong cảm thấy rất có đạo lý, lập tức nâng khóe miệng cười nói: “Ta nói này Đại Bạch, ngươi là loại người điển hình trong nóng ngoài lạnh, cũng không sợ phát hỏa sao?”

“Ta là đại phu.” Đại Bạch không để ý đến sự trêu chọc của hắn, chẳng qua là ăn ngay nói thật.

“Phải phải phải, người y giả lấy cái nhân trị thiên hạ —— lời này tổng cộng ngươi đã nói một trăm tám mươi lần rồi, nghe đến nỗi lỗ tai của ta cũng muốn mọc kén luôn.” Diệu Linh phất phất tay, ngăn cản hắn xém chút nữa lại thao thao bất tuyệt.

Đại Bạch như ước nguyện của hắn không nói nữa, trong phòng nhất thời lại khôi phục an tĩnh, nhưng Diệu Linh người này ghét nhất chính là “an tĩnh”, vì vậy chưa được bao lâu, hắn đã tìm được “mục tiêu” kế tiếp.

Bí hiểm nhìn An Thiếu Du đang nằm trên giường một cái, Diệu Linh nặng nề thở dài nói: “Có điều nói thật, Đại Bạch, ngươi nếu đã ‘nhân từ’ như thế, vì cái gì lại nhất định không muốn cứu Chanh Âm chứ?”

Lời này rõ ràng nói cho Đại Bạch nghe, nhưng trên thực tế chính là âm thầm nhắc nhở An Thiếu Du.

Mà cũng không làm hắn thất vọng, sau khi nghe thấy cái tên Chanh Âm, người trên giường rõ ràng giật mình, tuy rằng vẫn không mở miệng, nhưng Diệu Linh biết hắn đã chú ý rồi.

Đại Bạch cũng không rõ ràng lắm quan hệ giữa An Thiếu Du và Chanh Âm, chỉ là biết bọn họ có quen nhau, cũng nghe Chanh Âm nhắc đến hắn vài lần, vì vậy cũng không giấu diếm trực tiếp trả lời: “Nhân từ không thể cứu vớt tất cả mọi người, thân thể của y đã gần sắp đến trạng thái khô kiệt, không có thuốc dẫn và dược vật thích hợp, căn bản không thể cứu được.”

“Là vậy sao…” Diệu Linh đang nói với Đại Bạch, nhưng cặp mắt lại thủy chung chú ý đến phản ứng của An Thiếu Du, trông thấy mắt hắn hơi nhấp nháy, rất hài lòng —— chí ít hắn vẫn còn để ý đến Chanh Âm, chí ít hắn vẫn còn nhớ được y.

“Đúng vậy.” Đại Bạch nói xong từ trong quần áo đã thay ra của An Thiếu Du mang tới một cái túi vải màu đỏ, “Chủ tử, vật này làm sao bây giờ?”

Diệu Linh lập tức đi đến, cũng không để ý đó là cái gì, chỉ chỉ An Thiếu Du ý bảo trả lại cho hắn.

Đại Bạch nghe theo đem bao vải đặt ở bên gối An Thiếu Du, dư quang khóe mắt An Thiếu Du quét đến mạt đỏ tươi kia, hắn lưỡng lự.

“Chanh… Âm… Y thế nào… rồi?”

Ngay lúc Diệu Linh cho rằng hắn sẽ không mở miệng, đang chuẩn bị muốn trở về, An Thiếu Du bỗng nhiên lên tiếng.

Diệu Linh sửng sốt, ngay cả Đại Bạch thân là thầy thuốc cũng cảm thấy có chút khó tin.

Hai người chăm chú nhìn vào trên giường, liền thấy An Thiếu Du hơi hơi quay đầu, mặc dù không có bất luận khởi sắc gì, nhưng phần lo âu trong mắt kia lại rõ ràng có thể phát hiện.

“Chanh Âm đâu… Y… ở nơi nào?”

“Ở trấn bên cạnh.” Diệu Linh vốn dự định sẽ lừa gạt hắn tạm thời thay đổi kế hoạch, cười trả lời, “Làm một giao dịch đi! Chờ ngươi khỏe rồi, ta sẽ cho phép ngươi thay ta gặp y, thế nào!?”

Đối với đề nghị này, An Thiếu Du tựa hồ không hăng hái lắm, quay đầu đi không trả lời.

“Đúng là khó chịu.” Diệu Linh tự đáy lòng nghĩ, “Thiệt thòi Chanh Âm trước khi chết vẫn còn suy nghĩ cho ngươi, ngươi thậm chí ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có…”

“…!”

An Thiếu Du nghe vậy, vội vàng quay trở về, thanh âm có chút run rẩy đứt quãng hỏi: “Ai… chết? Ai… phải chết?”

“Chủ tử.” Đại Bạch có chút không vui nhíu mày.

Nhưng Diệu Linh cũng không để ý tới, trong mắt hắn, bệnh nhân này chính là thiếu giáo huấn, chẳng lẽ muốn đợi đến lúc mất đi rồi mới biết quý trọng ư!?

“Chính là Chanh Âm!” Diệu Linh thẳng thắn nói.

“Không, không đúng… Chết… nên là… ta… Vì sao…” An Thiếu Du không thể tin thì thào nói nhỏ.

Lời Diệu Linh quá mức đánh sâu vào trong tâm tư hắn, trong lúc nhất thời hắn rốt cục bắt đầu nói năng lộn xộn.

Đại Bạch nhìn thấy bệnh nhân của mình như vậy, như có như không lườm chủ tử một cái, tiếp đó tiến lên tận lực bình phục tâm tình của hắn.

“Y không có chết… Ngươi vẫn có thể gặp y…”

“Gặp… y?” An Thiếu Du hỏi lại, đôi mắt tức khắc trở nên thâm trầm, “… Y muốn… không phải ta.”

“Ngươi…!” Đúng là không thể nói lý!

Diệu Linh nghe vậy giận dữ, đang muốn phản bác cái gì, lại nghe hắn tiếp tục nói: “Ngay cả như vậy… ta vẫn muốn… đi nhìn y…”

Đây là hắn nợ y, hắn đã từng nói qua muốn đi nhìn y, nhưng bởi vì lúc trước bị thế tục lễ tiết trói buộc, lời hứa hẹn này vẫn chưa thực hiện được, hôm nay hắn rốt cục cũng có thể buông tha những thứ đó mà đi nhìn y.

An Thiếu Du thoáng an tâm nhắm mắt lại, tựa hồ những câu nghe được trước đó đều là lời nói vô căn cứ, trong lòng hắn lặng lẽ nói với chính mình —— Chanh Âm không có việc gì, y không có việc gì, trước đó y vẫn còn cười đến mức vui vẻ như vậy, phất tay nói tái kiến với mình, y không thể nào chết được đâu…

Tự an ủi bản thân, hắn quên mất sự mâu thuẫn trong lời nói của Chanh Âm —— nói “tái kiến”, nhưng chưa nói cho hắn biết nơi ở sau khi rời đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.