Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 46: Chương 46: Chương 45




Người hầu? Lão bản phái tới? Có phải là sai lầm ở chỗ nào rồi hay không?

“Lão bản muốn ngươi tới… hầu hạ ta?” Chanh Âm hỏi lại.

An Thiếu Du gật đầu.

“Kì quái…” Chanh Âm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Lão bản cũng đã rõ ràng tình trạng thân thể của y rồi, lúc này lại phái người qua đây, chẳng lẽ…

Chanh Âm hồ nghi nhìn về phía An Thiếu Du, “Ngươi… rất thiếu tiền có đúng không?”

Đây là cái gì với cái gì a?

An Thiếu Du nghe vậy cũng không hiểu Chanh Âm rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng nói với y là tới hầu hạ y, tại sao lại liên quan đến tiền chứ?

Thấy đối phương thần tình lúng túng, Chanh Âm mặc dù không nhận được câu trả lời, đáy lòng cũng đã kết luận xong xuôi —— người này là bởi vì thiếu tiền mới tuân theo ý của lão bản, đến nhặt xác cho y.

“Ta hiểu rồi.” Chanh Âm gật đầu, cũng không nói ra suy nghĩ này, chuyển đề tài tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, ngươi tên là gì? Người nơi nào? Nhà ở đâu?”

“… Ta không có tên, người Bình Châu, nhà…” An Thiếu Du chần chờ chốc lát, “Không có…”

Không có tên, không có nhà, nhưng biết mình là người Bình Châu, người này thật không biết gạt người —— Chanh Âm âm thầm buồn cười.

“Bình Châu tốt, ta cũng là người Bình Châu, thì ra chúng ta còn là đồng hương…” Thuận theo lời hắn nói, Chanh Âm không vạch trần suy nghĩ của hắn, “Thế nhưng ngươi không có tên, sau này ta làm thế nào xưng hô với ngươi đây?”

Sau này…? Đó chính là nói…

“Ta, ta có thể lưu lại sao?” An Thiếu Du lời nói có chút kích động.

Thấy hắn như thế, Chanh Âm càng thêm xác định —— người này thực sự rất thiếu tiền!

“Có thể.” Chanh Âm gật đầu cười, “Cho nên coi như là biệt hiệu cũng được, nói cho ta biết một chút đi!”

“… Ngươi, ngài* lấy cho ta đi!”

*Chỗ này Thiếu Du định kêu là nhĩ (ngươi), sau đó đổi lại thành nâm (ngài).

An Thiếu Du đã quyết định, lần này tuyệt đối phải đem thân phận của mình che giấu đến cùng.

Người này thật là thú vị!

Mai danh ẩn tích… Chẳng lẽ là tội phạm bị truy nã của triều đình?

Chanh Âm khẽ mỉm cười, rất cẩn thận không để cho đối phương phát hiện.

“Không nên dùng tôn xưng*, ta sẽ nổi da gà đó.” Nói xong, y còn làm bộ run run người, “Nếu đã như vậy, ta cũng không khách khí nữa… Thiếu Du!”

*Cách gọi kính trọng.

“Cái gì!?” An Thiếu Du ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

Giờ này khắc này, nếu không phải có mặt nạ cản trở, thân phận của hắn nhất định sẽ bị phơi bày.

Trái ngược với sự ngạc nhiên của hắn, Chanh Âm lại là đầy mặt vui cười, những gì y nghĩ thật ra rất đơn giản: nguyên tưởng rằng mình sẽ là một người chết trong cô độc, không nghĩ tới lão bản hiểu rõ cá tính thích náo nhiệt của y, vào những ngày cuối cùng trong cuộc sống còn cố ý phái người đến cho y sai bảo, thật tốt!

“Ta lấy tên cho ngươi a!” Chanh Âm vỗ vỗ bả vai hắn, “Thiếu Du… êm tai, ta kêu cũng thuận miệng, ngươi không muốn sao?”

“… Không.”

An Thiếu Du thật không ngờ, Chanh Âm lấy tên cho hắn mà cuối cùng lại là tên thật của hắn, hắn cho rằng Chanh Âm chán ghét hắn, căm hận hắn, trên đời này chỉ có y mới có tư cách oán hận.

“Chỉ là… tên này… có ý nghĩa gì sao?” Cảm giác được thanh âm của mình thực sự khó nghe, An Thiếu Du tận lực hạ thấp âm lượng.

Giọng nói của hắn xác thực mới nghe lần đầu rất đáng sợ, nhưng Chanh Âm cảm thấy nghe thời gian dài, cũng không phải khó chấp nhận như vậy, sột soạt khàn khàn, trầm thấp bình ổn, còn rất có vị nam nhân.

“Thiếu Du là người đời này ta muốn sai bảo nhất!” Chanh Âm nói xong liền từ trên giường đi xuống.

An Thiếu Du ở một bên, lập tức giúp y cầm hài qua, mà Chanh Âm đã lâu không được người hầu hạ, nhất thời cảm thấy có chút khó thích ứng nha. Sau khi ngẩn người, y mới chậm rãi mang hài vào cho mình, xuống giường thư giãn gân cốt.

Theo phía sau y, An Thiếu Du nghe được đáp án, nhất thời cũng có chút dở khóc dở cười, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.

Lúc này, bỗng nhiên lại nghe Chanh Âm nói rằng: “Thiếu Du a… là người duy nhất ta thích trên đời này, nhưng hắn đối với ta thực sự chẳng ra gì, cho nên ta tuyệt đối muốn vào những ngày cuối cùng trong cuộc sống sai bảo trả thù hắn một chút!” Nói xong, y nhếch miệng cười một cái, ngoảnh đầu nhìn về phía An Thiếu Du.

“Thiếu Du, ngươi chắc là chưa ăn cơm tối đi? Có muốn ăn cùng ta hay không?”

“…!” An Thiếu Du nghe xong giật mình ngay tại chỗ, trong nháy mắt cảm thấy tâm tư một mảnh hỗn loạn.

Mà ngọn nguồn hết thảy mọi thứ vẫn là câu “thích” kia của Chanh Âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.