CHƯƠNG 25: ĐỒ CỦA TA, CÓ BẨN CŨNG LÀ CỦA TA!
Thời gian bị người nọ đuổi ra, tim Phan Lâm đập “thình thịch”, đầu “ông” một cái, trước mắt là một dải sao bay lượn, thật giống trước kia đi học nghe thầy giáo nói “Bạn nào lên bảng làm bài này?”, cúi đầu không dám nhìn lên bục giảng, hận không thể biến mất khỏi lớp, không khí chung quanh đều ngưng đọng lại, không ai lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở cùng tiếng tim đập dồn dập của chính mình, thậm chí còn lặng lẽ cầu nguyện: tan học đi, đánh chuông đi.
Phan Lâm đã nghĩ, nếu thời gian quay trở lại, mình nhất định trực tiếp bám lấy người nọ, ôm y, nói cho y biết mình có bao nhiêu muốn y, nói cho y biết khi ở trong tù mình hằng đêm đều mơ thấy y, nói với y chúng ta về nhà đi, lão tử nhất định đem ngươi nuôi đến mập mạp, không bao giờ… để ngươi chịu ủy khuất nữa, không bao giờ để cho kẻ khác khi dễ ngươi nữa.
Chính là người nọ ngay cả nhìn cũng chả thèm nhìn hắn một cái, thẳng tắp vọt tới bên cạnh tên tiểu bạch kiểm kia, nói với hắn, “Đi ra ngoài!”
Không quản hai người phía sau “nhu tình mật ý”, Phan Lâm ủ rũ cúi đầu, giống như chó nhà có tang đóng cửa lại. Chẳng lẽ yêu tinh của hắn không cần hắn nữa sao?
Dương Húc cùng Phan Lang tới sau, lên lầu chứng kiến bộ dạng của Phan Lâm, vẻ mặt đều rõ ràng. Đối với hắn trừ bỏ vẻ mặt đồng tình thì cũng là chúc ngươi bảo trọng.
Vào lúc cứu y ra khỏi căn phòng kia, Phan Lâm ôm lấy Nghiêm Tố lúc đó đã thần trí không rõ, loạn cào loạn cắn, thất thanh khóc rống. Hắn đau lòng yêu tinh của hắn, thậm chí muốn thay y thừa nhận thống khổ, yêu tinh của hắn tốt đẹp như vậy, sao có thể bị nam nhân chết tiệt kia vấy bẩn.
Trong cơn hỗn loạn, Nghiêm Tố bị mang đến bệnh viện B thị, Phan Lâm cũng lập tức bị cảnh sát bắt, tuy rằng trước lúc chung thẩm từng đi gặp y nhưng y không phải bị tiêm thuốc an thần trấn định ngủ cũng là phát điên thấy ai liền cắn, chưa từng thanh tỉnh qua.
Tiếp sau đó, Phan Lâm bị phán quyết, Nghiêm Tố bị mang đến Italy trị liệu, Phan Lâm không biết yêu tinh của hắn ở Italy xảy ra chuyện gì, không người nào nguyện ý nói cho hắn biết, cuối cùng được đưa sang Anh quốc tiếp nhận điều trị tâm lý. Hắn đã bị tách khỏi yêu tinh của hắn một năm rưỡi, chính là yêu tinh của hắn giờ lại không để ý đến hắn.
Nắm lấy bàn tay dần dần thả lỏng của người nọ, mày chậm rãi giãn ra, lông mi cũng không tiếp tục dồn dập run rẩy, thuốc ngủ bắt đầu có tác dụng, Nghiêm Tố ngủ thật say, Phan Lâm nhìn yêu tinh của hắn, có chút an tâm. Trời đất đảo lộn, đau lòng khi bị không để ý tới biến thành hạnh phúc, Phan Lâm lôi kéo tay yêu tinh nhà hắn, cũng bình yên đi vào giấc mộng.
Tuy nói hai chữ “Phan Lâm” là cấm kỵ, nhưng hai người đứng ngoài cửa đã chứng kiến chuyện tình phát sinh ở Italy, lúc này đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiếp tục tỉnh lại, bầu trời đã tối đen, Nghiêm Tố chậm rãi mở mắt ra, theo ánh sáng đèn đường chiếu vào nhìn đến nam nhân bên cạnh.
Nghiêm Tố lúc này mới cẩn thận quan sát nam nhân dù đang ngủ vẫn gắt gao nắm chặt tay mình. Cái đầu trọc lốc làm y không tiếng động nhếch miệng cười, lông mày đen dày đang ngủ vẫn nhíu chặt lại, đôi mắt nhắm chặt nhìn không ra cái gì, cái mũi cương nghị, miệng… miệng nhỏ giọng gọi “Yêu tinh”.
Nước mắt Nghiêm Tố lập tức chảy ra, người nam nhân này, vẫn thích gọi y là yêu tinh a. Chìa tay sờ lên đầu nam nhân, hóa ra không phải trọc đầu, chân tóc đã bắt đầu mọc dài ra; đụng đến vành tai nam nhân, vẫn là thịt núc ních, ngoan ngoãn đến ngay cả một cái lỗ tai cũng không bấm; môi nam nhân… vẫn dày như thế, mỗi lần đều đối y cười ngây ngô, cái miệng khi cười rộ lên thì hai mắt cũng biến thành sợi chỉ.
Ngươi thật đúng là ngốc, vì ta, đến nỗi giết người rồi đi ngồi tù sao? Không công lãng phí hồ sơ trong sạch của mình, thật khờ.
Nhẹ nhàng vuốt lên đôi môi, miệng nam nhân nhếch lên ngậm lấy ngón tay, Nghiêm Tố có chút không cầm giữ được chính mình.
Đột nhiên, ngón tay tiến vào một địa phương nóng ẩm, bên trong giống như có một con thú nhỏ rục rịch liếm lấy tay y. Phan Lâm vốn phải đang ngủ say lúc này lại mở to mắt, ánh mắt sáng lòe lòe nhìn y, lè lưỡi một chút, đem ngón tay đang ngậm trong miệng mút vào.
Hai người cũng không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn đối phương, không khí cũng im lặng lưu động, dưới lầu còn truyền đến tiếng trẻ con nô đùa vui cười, tiếng chuông từ xa xa vọng tới, rơi vào nơi này dẫn theo vài phần mơ hồ.
“Theo ta về nhà đi, yêu tinh.” Phan Lâm nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay, mang theo trang nghiêm thành kính, nhìn thiên hạ trước mặt không chớp mắt.
“Phan Lâm, chúng ta… không trở về được đâu.” Nghiêm Tố ôn nhu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, sợ phá hủy hạnh phúc yên ắng này.
“Không, chúng ta có thể, ngươi có thể, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi vẫn là tiểu yêu tinh của ta, ta muốn ngươi, không phải ngươi thì không được.”
“Ngươi không chê ta?”
“Làm sao ta có thể ghét bỏ ngươi?” Phan Lâm vẻ mặt khó hiểu.
Nghiêm Tố nhìn vẻ mặt chân thành của nam nhân, cười chua sót, “Chính là ta ghét bỏ chính mình a, ta không xứng với ngươi.”
“Ngươi có xứng hay không ta tự biết, ngươi ở đây nghĩ linh tinh cái gì?” Phan Lâm đè người lên, đem Nghiêm Tố áp dưới thân, kéo tay y tới đặt trước ngực mình, “Cảm thấy không? Nó là vì ngươi mà đập.”
Phan Lâm bá đạo cường thế, Phan Lâm đối y chân thành thổ lộ, Phan Lâm ôn nhu chăm chú nhìn vào y, Phan Lâm… của y…
Nghiêm Tố túm lấy tay hắn, đẩy vào trong áo mình, áp lên ngực, một chữ một chữ nói: “Khối thân mình này… bẩn như vậy, ngươi… có muốn không?”
“Muốn, vì cái gì không muốn? Đồ của ta, có bẩn cũng là của ta!” Hắn biết hai người không thể trốn tránh quá khứ, chỉ có thể dũng cảm đối mặt, để cho tiểu yêu tinh biết quyết tâm của hắn.
Nhìn đôi con ngươi đen láy chớp động quang mang tràn đầy chân thật của nam nhân, Nghiêm Tố quay đầu đi nở nụ cười.
Ôn nhu, tốt đẹp, mang theo một ít ngượng ngùng.
Ngày hôm sau, khi Trình Thanh Duệ đến làm việc, nữ hộ sĩ trực ban nói với hắn người bệnh ở phòng V đã làm thủ tục xuất viện ngay trong đêm làm hắn tức giận đến giậm chân. Có muốn đi cũng phải chào hỏi bác sĩ chủ trị là mình chứ, mẹ nó, rõ ràng còn chưa khỏe hẳn lại không chịu phối hợp với bác sĩ, thật là có chồng quên bạn.
Vội vội vàng vàng đuổi tới căn nhà Dương Húc với Phan Lang cùng thuê, chào hỏi bà chủ nhà một câu liền nhanh chóng lên lầu, quả nhiên, hai người đang ôm nhau ngủ trên sô pha, xung quanh chất một đống hành lý.
Nghĩ đến chính mình cũng từng tới nơi này thu dọn qua, thế mà một thời gian sau đã loạn thất bát tao như cũ, phỏng chừng có tên trộm nào lọt vào đây cũng không biết bắt đầu xuống tay từ đâu.
Uống cà phê, ngồi trên cái ghế bành coi như sạch sẽ nhất, nhìn hai người như cặp sinh đôi ôm chặt lấy nhau, không khỏi một trận khó chịu. Một đám người đều có gia có thất không nói, còn dám ở trước mặt kẻ lẻ loi hiu quạnh đáng thương là hắn giở trò ân ái? Quả thực là tội ác tày trời, không thể tha thứ, đồng tính luyến ái chết dẫm, a không đúng, này là chửi chính mình rồi.
Đợi cho mặt trời lên cao, hai người trước mặt mới mở mắt, không coi ai ra gì ôm hôn. Mù mắt a mù mắt Trình Thanh Duệ không nỡ làm phiền vợ chồng nhà người ta thân thiết, che mặt lại xuyên qua kẽ ngón tay nhìn trộm.
Mắt nhìn thấy hai người trước mặt càng ngày càng gần sát, Nghiêm Tố bị đặt dưới thân nhắm chặt mắt, có chút khó chịu há to mồm thở phì phò, không có tiếng rên rỉ dễ nghe, phát ra chỉ có tiếng thét to khàn khàn thống khổ cùng giãy dụa kịch liệt.
Thấy cảnh đó, Trình Thanh Duệ nhanh chóng đứng dậy, kéo Phan Lâm vất sang một bên, ở bên tai Nghiêm Tố rống to: “Mở mắt ra, Nghiêm Tố, ta là Thanh Duệ, tỉnh, Nghiêm Tố…”
Cũng may Nghiêm Tố rất nhanh thanh tỉnh, Trình Thanh Duệ ghé vào lỗ tai y hô to vài tiếng, liền dần dần khôi phục bình tĩnh.
Nghiêm Tố tỉnh lại, nửa thân trần ngồi dậy, dùng chăn che đi nửa người dưới, hướng về phía Phan Lâm vẻ mặt mờ mịt bị vất sang bên cạnh, cười khổ nói: “Ngươi xem, ta không thể làm…”
Tám nhảm: Thật sự cảm thấy Phan lão công dù bình thường ăn nói bỗ bã, thô tục còn bặm trợn côn đồ, nhưng anh ấy là một trong những công ôn nhu và sủng thụ nhất ta từng đọc. Luôn dùng cách riêng của mình để yêu Nghiêm Tố, cái câu “Đồ của ta, có bẩn cũng là của ta!” làm ta cảm động lắm í (>_