Hà Cố cảm thấy nơi có Tống Cư Hàn, không khí đều bắt đầu trở nên loãng, làm cho người ta hô hấp khó khăn. Anh cố gắng tự mình trấn định lại, trầm giọng nói:“Cậu vào bằng cách nào?”
“Tìm người dẫn nào, như đi ăn trộm vậy.” Giọng điệu Tống Cư Hàn không tốt lắm, cả người đều lộ ra vài phần âm u, giống như cất giấu thứ gì đó trong cơ thể, sắp sửa bùng nổ.
Hà Cố có thể hiểu, người mới sinh ra đã muốn cái gì có cái đó, được cung phụng lên tận trời như Tống Cư Hàn, nhất định chưa bao giờ nếm qua thất bại như vậy, cho nên vô cùng tức giận.
Nhưng trong chuyện này, người có lý do để tức giận nhất, lẽ nào không phải anh sao? Ngược lại đối mặt với Tống Cư Hàn, anh lại không thể tức giận, anh chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, cực kỳ bất đắc dĩ, bởi vì cho dù tức giận đến mức nào, Tống Cư Hàn cũng sẽ không nhận sai, tức giận chẳng có ý nghĩa gì cả.
Tống Cư Hàn thấy anh không nói lời nào, tiến tới cạnh anh, rất tự nhiên vươn tay ra.
Hà Cố tránh né:“Cậu đến làm gì?”
Tống Cư Hàn nhìn bàn tay khựng lại giữa không trung của mình, biểu tình sượt qua một chút không vui:“Đến làm gì sao? Đương nhiên là đến thăm anh! Tôi vừa thoát khỏi sở tạm giam liền phải vào một nhà tù khác, bố tôi nhốt tôi lại. Hôm nay có thể đến thăm anh, là tôi dùng cuộc họp báo xin lỗi để đổi đấy.”
Hà Cố nhìn hắn:“Giờ cậu nhìn thấy tôi rồi, cậu về đi.”
“Hà! Cố!” Tống Cư Hàn nghiến răng nghiến lợi:“Đời này tôi chưa từng thấy người nào có tính cách khó dỗ như anh.”
Hà Cố trầm mặc không nói.
Tống Cư Hàn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Hà Cố:“Tại sao anh đồng ý nhận tội thay tôi? Anh bị ngốc sao? Muốn vào tù à?”
Đôi môi Hà Cố run lên, bàn tay âm thầm nắm chặt thành quyền sau lưng, anh muốn đưa ra một lý do nghe có vẻ không quá hèn mọn, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra.
Vì cái gì? Vì cái gì không ngại phạm tội, cũng chuẩn bị sẵn sàng hy sinh tất cả của mình để đồng ý yêu cầu đó? Vấn đề này bảo anh phải trả lời thế nào đây. Cuối cùng, anh chỉ đành nói:“Không vì cái gì cả.”
Đúng vậy, không vì cái gì, bởi vì cho dù cho anh ngàn vạn cơ hội, sự lựa chọn của anh cũng vẫn là như thế.
Bởi vì là Tống Cư Hàn, cho nên không vì cái gì.
“Mẹ nó chứ “Không vì cái gì”!” Tống Cư Hàn mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Hà Cố, trong đôi mắt thâm thúy dường như ẩn chứa năng lượng của cả bầu trời sao, có thể nhìn thấu người ta từ trong ra ngoài, “Hà Cố, anh nói thật đi, vì cái gì?”
Hà Cố giãy dụa vài cái, nhưng không thoát khỏi gọng kìm của Tống Cư Hàn, anh hung hăng đẩy Tống Cư Hàn một phen, quả thực là thẹn quá hóa giận quát:“Cậu buông ra!”
Tống Cư Hàn bóp chặt vai anh, ấn anh lên tường, nói từng từ từng chữ vô cùng rõ ràng:“Nói cho tôi biết, vì, cái, gì!”
“Vì cái gì?” Hốc mắt Hà Cố đỏ bừng, cắn chặt răng hàm, không chút chùn bước nhìn thẳng Tống Cư Hàn.
Hai người cứ giương cung bạt kiếm như vậy nhìn nhau vài giây, Hà Cố đột nhiên bật cười, trong tiếng cười đó còn mang theo sự nghẹn ngào khiến lòng người chua xót.
Tống Cư Hàn không nói được một lời nhìn anh.
“Vì cái gì? Ha ha ha ha, vì cái gì?” Hai mắt Hà Cố đã mơ hồ, “Tên của tôi chính là “vì cái gì”, giống như cả đời này tôi đã định trước có duyên với rất nhiều vấn đề khó giải quyết, ví dụ như, vì cái gì tôi lại gặp phải cậu, vì cái gì phải ngủ với cậu suốt 6 năm, vì cái gì phải tự kéo mình vào mớ chuyện rắc rối này. Tống Cư Hàn, ba chữ này tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu nói xem vì cái gì? Lẽ nào cậu thật sự không biết sao?!”
Hô hấp Tống Cư Hàn có chút dồn dập, hai mắt hắn sáng lên, như có ngọn lửa rực cháy:“Anh thích tôi, đúng không? Vấn đề hôm đó, anh vẫn chưa trả lời tôi. Có phải anh thích tôi không?”
Hà Cố dùng sức cắn môi, muốn dùng sự đau đớn để làm tê liệt chính mình, để bản thân không rơi nước mắt lần nữa, như vậy quá mất mặt rồi.
Anh nghĩ rằng chỉ cần anh không nói, Tống Cư Hàn cũng không nói, sau khi chia tay Tống Cư Hàn, anh sẽ có thể mang bí mật này xuống mộ, nhưng kỳ thật, sâu trong nội tâm anh luôn hoài nghi, lẽ nào Tống Cư Hàn thật sự không biết sao?
Tống Cư Hàn dùng ngón cái cạy mở hàm răng anh, vuốt ve đôi môi mềm mại của anh, sau đó nhịn không được hôn một cái, nhẹ giọng nói:“ Vì cái gì không nói? Nhiều năm như vậy, vì cái gì không nói?”
Hà Cố chỉ cảm thấy mỗi một từ Tống Cư Hàn thốt ra đều giống như con cao sắc nhọn ghim thẳng vào tim anh, anh run giọng nói:“Nói? Cậu còn nhớ không, 6 năm trước, khi tôi đến hỏi cậu, cậu cười, nói tôi chơi không nổi.”
Tống Cư Hàn nhăn mày:“Lúc đó tôi...Lúc đó tôi còn nhỏ, hơn nữa tôi không ngờ anh thật sự...”
“Cậu không ngờ người vừa gặp cậu hai, ba lần, hát một bài liền có thể dụ dỗ lên giường sẽ thật sự thích cậu, đúng không?” Hà Cố ý thức được, trên thế giới này, không ai biết cách vạch trần vết thương của mình hơn anh, mỗi một câu năm ấy, một một chi tiết anh đều nhớ rõ ràng, anh hiểu bản thân hèn mọn thế nào, hiểu Tống Cư Hàn khinh thường ra sao, anh hiểu hết, chỉ là không thoát ra được.
Đúng vậy, lúc ấy Tống Cư Hàn chỉ mới 19 tuổi, cái tuổi ngay cả tàn nhẫn cũng không biết che giấu cho khéo
Tống Cư Hàn trầm mặc một lúc:“Mục đích tôi tiếp cận anh ban đầu đúng là không đơn thuần, nhưng nhiều năm nay, anh ngày càng quan trọng đối với tôi, không có anh tôi thật sự không quen.”
Đây là lần đầu tiên Tống Cư Hàn nói lời dịu dàng, nhưng Hà Cố chẳng thấy nửa điểm vui mừng, chỉ cảm thấy gò má nóng rát, giống như bị đánh sưng lên. Ở bên hắn nhiều năm như vậy, rốt cuộc phát huy một chút tác dụng, đó chính là “quen“. Đúng, Tống Cư Hàn quen với việc anh gọi lúc nào là đến ngay lúc đấy, nghe lời lại còn chịu để hắn thượng, mà anh thế nhưng cũng quen với cuộc sống như vậy, anh thậm chí có chút không rõ, rời xa Tống Cư Hàn, đau khổ nhất rốt cục là mất đi tình yêu, hay là phá vỡ thói quen?
Hà Cố khàn giọng nói:“Cậu sớm muộn sẽ quen thôi, bây giờ thì buông tôi ra, đi đi.”
“Chúng ta cứ giống như trước không được sao? Tôi đối với anh không tốt sao?” Tống Cư Hàn có chút nôn nóng, bị Hà Cố cự tuyệt năm lần bảy lượt, hắn đã từ phẫn nộ chuyển thành hoảng sợ, hắn chưa từng nghĩ Hà Cố sẽ thật sự muốn rời bỏ hắn.
Bên cạnh không còn Hà Cố? Vậy sao mà được! Hắn không thể tưởng tượng nổi.
Trái tim Hà Cố đau đớn, run rẩy nói:“Tống Cư Hàn, cậu biết thích là gì không?”
Tống Cư Hàn sững sờ, im lặng.
“Thích là...Tôi cũng không biết thích là gì, nhưng, chắc chắn không phải thấy cậu ngủ với người khác vẫn có thể không chút phản ứng. Cậu bảo chúng ta còn giống như trước không?” Mỗi một lời Hà Cố nói, đều đau đớn không chịu nổi, “Cậu biết tôi...tôi thích cậu, vẫn bảo tôi phải giống như trước, nhìn cậu trái ôm phải ấp?” Trước đây có lẽ anh làm được, nhưng hiện tại thì không, từ sau khi anh biết Tống Cư Hàn vì Phùng Tranh mà trêu đùa anh, anh thực sự không thể nữa.
Anh tưởng rằng, tưởng rằng biết anh thích hắn, Tống Cư Hàn ít nhiều sẽ có vài phần xúc động, quả nhiên, “thích” của anh đối với Tống Cư Hàn mà nói, không đáng một xu, thậm chí chưa kích nổi vài bọt sóng, đã biến mất trong làn nước mênh mông.
“Anh bảo tôi không ngủ với người khác nữa?” Tống Cư Hàn yên lặng nhìn Hà Cố, “đây chính là thích?”
Hà Cố chỉ cảm thấy lồng ngực khí huyết cuồn cuộn, cơ hồ không thở nổi, anh rốt cuộc không khống chế được, nức nở nói:“Tống Cư Hàn, cậu rốt cuộc có trái tim không?”
Tống Cư Hàn nhìn bộ dạng Hà Cố đau lòng ủy khuất tới cực điểm, trái tim ẩn ẩn có chút nghẹn.
Nghe thấy Hà Cố nguyện ý mạo hiểm ngồi tù gánh tội thay cho hắn, hắn thực sự rất cảm động. Người bên hắn cứ đi lại đến quá nhiều, nhưng trước giờ chưa có người nào đối với hắn như Hà Cố, ngoài miệng chẳng nói gì, nhưng lại vì hắn mà chịu làm tất cả, cũng chẳng có ai giống Hà Cố, chỉ là nhìn anh, ôm anh, hoặc cho dù chỉ là để anh bên cạnh, đều có thể khiến tâm hồn hắn yên bình.
Đối với hắn mà nói, là một nơi có thể về khi hắn mệt mỏi, ngay cả nhà hắn cũng không thể kiến hắn có cảm giác thân thuộc đến thế. Hắn không cách nào để mặc Hà Cố rời xa hắn, cho dù chỉ là tưởng tượng, Hà Cố sẽ thân mật cùng người khác, sẽ dành hết sự quan tâm cho người khác, hắn liền muốn giết người.
Thời điểm quen biết ban đầu, hắn quả thật không quan tâm người này, nhưng không biết kể từ khi nào, hắn cảm thấy người này trời sinh thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn. Hắn dừng một chút, nói rõ ràng rành mạch:“Tôi đáp ứng anh, Hà Cố, tôi đáp ứng với anh sẽ không chạm vào người khác. Hãy ở bên tôi đi, lần này là thật lòng, không phải chơi đùa.”
Hà Cố không dám tin nhìn Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn ôm chặt eo anh, dùng trán cụng lên trán anh, ôn nhu nói:“Tôi đáp ứng anh, đều đáp ứng anh, thế nên anh đừng gây sự nữa, tôi thật sự rất nhớ anh.”
Thân thể Hà Cố cứng ngắc như thép, đại não cũng trì trệ không thể suy nghĩ.
Tống Cư Hàn đáp ứng anh cái gì?
Tống Cư Hàn hôn nhẹ trán anh:“Không phải anh thích tôi sao? Tiếp tục thích tôi đi, tôi sẽ đối tốt với anh, tôi sẽ không tìm người khác nữa, chúng ta hãy bên nhau thật vui vẻ.”
Hà Cố phục hồi tinh thần, trừng lớn mắt, hung hăng đẩy Tống Cư Hàn ra.
Tống Cư Hàn một giây trước còn dịu dàng tình tứ, không hề phòng bị lùi vài bước, suýt nữa ngã ngồi xuống đất, trong lòng hắn tức giận, cảm thấy sự nhiệt tình bị tạt một gáo nước lạnh, hơn nữa khoảng thời gian này phải chịu biết bao lời chửi rủa cùng châm chọc khiêu khích, quả thực là lửa cháy đổ thêm dầu, hắn nắm chặt tay, xấu hổ trừng Hà Cố.
Hà Cố đứng dựa tường, chỉ có như vậy mới không đến mức chân vô lực, anh không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Cư Hàn, hồi lâu sau, mới run rẩy nói:“Tống Cư Hàn, cậu biết bản thân đang nói gì không?”
Tống Cư Hàn cả giận nói:“Tôi đương nhiên biết. Không phải anh thích tôi sao? Anh không muốn ở bên tôi sao?”
Không ngày nào là không muốn.
Suốt 2000 ngày trong quá khứ, Hà Cố từng mơ tưởng vô số lần, rằng Tống Cư Hàn sẽ đối với anh lâu ngày sinh tình, sẽ thuộc về anh, anh không nghĩ tới đoạn quan hệ này lại đi đến ngõ cụt như ngày hôm nay, anh nghe thấy lời anh từng muốn nghe nhất, nhưng lúc này, anh đã mệt đến mức không muốn bước tiếp.
Anh tưởng rằng anh sẽ mừng rỡ như điên, anh tưởng rằng anh sẽ khóc nức lên, nhưng gì cũng không có, anh chỉ cảm thấy mờ mịt. Anh nhìn Tống Cư Hàn, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tống Cư Hàn thở một hơi thật mạnh, nhẫn nại nói:“Hà Cố, tôi biết anh tốt với tôi, tôi từng nói, chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ cho anh. Anh hy vọng tôi không tìm người khác, tôi đáp ứng anh, cho nên anh đừng gây sự nữa được không?”
Hà Cố lộ ra một nụ cười khổ:“Cậu cảm thấy tôi đang gây sự giận dỗi với cậu? Trông tôi rất giống như thế sao?”
“Vậy anh muốn làm gì?” Hơi thở Tống Cư Hàn không ổn định, “Anh nói muốn chia tay tôi, lại đồng ý nhận tội thay đôi, nếu không phải tôi khăng khăng không chịu, mẹ nó anh có thể vào tù rồi!”
“Thế tôi còn phải cảm ơn cậu sao?” Hà Cố nhẹ giọng nói, “Cậu đưa người tới nhà tôi, khiến tôi thân bại danh liệt, bị moi móc mọi thứ phơi bày hết trên mạng, sau đó tôi nên cảm ơn cậu không đồng ý để tôi nhận tội thay cậu, đúng không?”
Sắc mặt Tống Cư Hàn thay đổi:“Tôi không bảo anh cảm ơn tôi.” Hắn dừng một chút, “Mọi người tiếp cận tôi đều vì có mục đích, chỉ riêng anh đối tốt với tôi như thế, Hà Cố, tôi thực sự rất quan tâm anh, chúng ta bắt đầu lại đi, lần này tôi nghiêm túc.”
Đại não Hà Cố đã chẳng thể suy nghĩ nữa.
Đề nghị của Tống Cư Hàn rất mê người, nhưng anh lại không cảm thấy vui sướng. Thứ anh theo đuổi nhiều năm như vậy, khi anh đã không muốn nữa, đột nhiên lơ lửng bay đến trước mắt anh, qua quít như vậy, khinh mạn như vậy.
Anh rõ ràng đã bị đâm đến mức toàn thân đều là máu, không dám đưa tay ra nữa, nhưng lại cảm thấy, không lấy thì anh không cam lòng. Thứ anh theo đuổi gần 7 năm, ở ngay trước mắt, vươn tay liền có thể chạm tới, nếu anh không lấy, có xứng đáng với quãng thời gian anh bỏ lỡ không chứ?
“Quan tâm anh”, “Bắt đầu lại”, “Nghiêm túc”, những từ anh muốn nghe gần như là một thế kỷ, thật sự từ miệng Tống Cư Hàn nói ra, anh không biết nên làm thế nào mới được.
Tại sao cứ phải đến lúc anh quyết định từ bỏ, mới quăng cho anh kết quả mang sức hấp dẫn chí mạng?
Tống Cư Hàn thừa dịp Hà Cố ngẩn người, một lần nữa kéo anh vào trong ngực, vùi mặt vào hõm vai ấm áp của anh, giọng rầu rĩ nói:“Tôi thật sự nhớ anh, chỉ có anh tốt.”
Khoảnh khắc Hà Cố cảm nhận được sự yếu đuối và khổ sở của Tống Cư Hàn, tất cả những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này đối với Tống Cư Hàn mà nói chắc chắn có sức đả kích cực nặng, chỉ là hắn cực sĩ diện, sẽ không dễ dàng biểu lộ nửa điểm trước mặt người khác.
Cho nên, Tống Cư Hàn hiện tại cần anh. Cũng chỉ có cần anh, mới có thể tự hạ thấp địa vị muốn cùng anh làm hòa như vậy.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, tất cả biểu hiện khác thường của Tống Cư Hàn đều có lời giải thích, Hà Cố cũng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm. Vốn dĩ Tống Cư Hàn không thể đột nhiên thích anh, chỉ là cảm động sự hy sinh của anh, nhớ lại bao sự nỗ lực của anh, trong lúc Tống Cư Hàn gặp phải khó khăn hiếm có trong đời, giá trị tồn tại của anh được nâng cao.
Chỉ là như vậy.
“Tôi sẽ bồi thường cho anh.” Tống Cư Hàn nói tiếp, “Những thứ anh bị tổn thất tôi đều sẽ bồi thường, công việc đó của anh chẳng đáng mấy đồng, không làm thì thôi, tin tức cũng đã hạ nhiệt, rất nhanh sẽ không còn người nào nhớ đến anh nữa, anh không cần sợ hãi. Tôi sẽ đối tốt với anh, tôi sẽ làm cho anh muốn gì được nấy.”
Ánh mắt Hà Cố lướt qua vai Tống Cư Hàn, trống rỗng nhìn vách tường, nói không rõ trong lòng là tư vị gì. Anh trầm mặc giây lát, chậm rãi đẩy Tống Cư Hàn ra:“...Để tôi nghĩ đã, cậu vẫn là về đi.” Anh đã sắp không thể suy nghĩ nữa rồi.
Tống Cư Hàn nhăn mi:“Tôi khó khăn lắm mới ra ngoài, anh đây là đuổi tôi về?”
“Trời sáng mẹ tôi sẽ đến.”
“Đến thì sao, mẹ anh còn không đoán được chuyện giữa chúng ta sao?” Tống Cư Hàn hôn lên tóc Hà Cố, “Hà Cố, tôi thật sự nhớ anh, tôi muốn nghe anh nói chuyện, muốn anh an ủi tôi, muốn...”
Hà Cố nghiêng đầu, trầm giọng nói:“Mẹ tôi có thể đoán được, nhưng bà ấy không có hảo cảm đối với cậu, cậu vẫn nên đi đi.”
Tống Cư Hàn có chút bất mãn: “Tôi không đi.”
Hà Cố yên lặng nhìn Tống Cư Hàn, sau một lúc lâu, mặt không biểu tình nói:“Cậu muốn làm tình sao?”
Tống Cư Hàn không nói chuyện, nhưng ánh mắt đã giống như đang lột quần áo Hà Cố.
Hà Cố nhịn không được bật cười:“Khoảng thời gian này cậu nghẹn hỏng rồi đi, ở phòng tạm giam hơn một tuần, lại bị nhốt trong nhà hơn một tuần, thấy ai cũng không an toàn, thấy ai cũng bất tiện, vẫn là tôi thuận tiện nhất, đúng không?” Anh thế nào đã quên, Tống Cư Hàn thật sự “cần” anh. Cũng khó cho một đại minh tinh cả ngày có tuyệt sắc mỹ nhân ôm ấp yêu thương, hiện giờ phải suy bại đến mức lén lút tìm một người sớm đã thượng đến phát ngán để ngủ một đêm.
“Anh nói lung tung cái gì thế!” Khát vọng của Tống Cư Hàn trong nháy mắt bị đánh vỡ tan tành, hắn lạnh lùng nói, “Tôi đến tìm anh không phải để thượng anh, tôi thực sự lo lắng cho anh.”
“Phải không, tôi vẫn ổn, cậu yên tâm quay về đi.”
“Tôi không đi!” Tống Cư Hàn cả giận nói, “Tôi mất mặt như vậy chỉ vì đến tìm anh, anh còn đuổi tôi?”
Hà Cố lãnh đạm nói:“Cậu mất mặt như vậy, là lỗi của tôi sao, vậy tôi cũng mất mặt, tôi biết đổ cho ai đây?”
“Anh...” Tống Cư Hàn nghẹn lời, hắn cắn răng nói, “Anh rốt cuộc muốn thế nào mới chịu làm hòa với tôi? Không phải anh thích tôi sao? Mẹ nó anh có thật sự thích tôi không!”
Nghe Tống Cư Hàn dễ dàng nói ra bí mật anh chôn giấu suốt 6 năm ròng, Hà Cố có một ảo giác bị vả trước mặt mọi người, dường như bị bóc mẽ bí mật gì đó đáng hổ thẹn nhất, mà đối phương vẫn chẳng hề để ý coi như trò đùa.
Anh tràn ngập cảm giác vô lực, đặt mông ngồi xuống sofa:“Hiện tại tôi rất loạn, tôi cầu xin cậu đi đi.”
“Tôi không đi, trừ phi anh đáp ứng tôi.” Tống Cư Hàn bước tới, ngồi xổm trước mặt anh, đôi mắt thâm thúy không chớp nhìn anh, thế mà lộ ra vài phần ngây thơ, “Hà Cố, hình như tôi cũng thích anh rồi, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi, được không?”
Hà Cố nhìn hắn thật sâu, trái tim truyền đến sự đau đớn không thể diễn tả. Anh không cách nào hình dung tâm tình hiện tại, thật giống như thứ anh không tiếc bất kỳ cái gì để trân trọng, theo đuổi, bị Tống Cư Hàn tùy tùy tiện tiện ban cho anh, giống như tặng anh một chiếc xe, một căn nhà, tùy ý như vậy, vô tâm như vậy, mà nếu anh không tiếp nhận, chẳng phải là làm cao sao, dù sao thì đó là thứ anh muốn.
Nhưng, anh vốn dĩ tưởng rằng “thích” đối với Tống Cư Hàn mà nói cũng đáng quý trọng như thế, phải để lại cho người tốt hơn, nên không thể cho anh, kết quả đối với Tống Cư Hàn mà nói, “thích” chỉ là một tâm tình vô cùng bình thường, vừa không hiếm lạ, cũng không long trọng. Lần đầu tiên anh biết, hóa ra không phải ai cũng đều coi trọng tình cảm “thích” thuần túy, hóa ra anh bỏ cả thanh xuân, đổi lấy tình cảm bao năm đau khổ, với Tống Cư Hàn mà nói, rẻ mạt muốn chết.
Anh nên nói thế nào với Tống Cư Hàn, anh đang đau cái gì, anh đang hận cái gì, anh đang cự tuyệt cái gì.
Tống Cư Hàn vĩnh viễn sẽ không hiểu, cho dù anh đem tất cả những lời anh từng nói trong đời này đều hóa thành vô số câu “thích” và “yêu”, lặp lại nhiều lần với Tống Cư Hàn, hắn cũng sẽ không hiểu.
Hóa ra giữa bọn họ, thứ xa xôi nhất, không phải gia thế, năng lực, địa vị, những đồ vật bên ngoài, mà là trái tim.
Hà Cố cảm nhận được sự bất lực khiến người ta tuyệt vọng.
Tại sao anh xem trọng “thích” như vậy? Anh dựa vào cái gì yêu cầu người khác cũng xem trọng? Giống như có người yêu tiền, nhưng anh không thể xem trọng tiền, tại sao không thể có người có người căn bản chẳng hề để ý cái tình cảm “thích” đáng cười gì đó kia chứ?
Tống Cư Hàn không sai, chỉ là trong đời này hắn có quá nhiều người thích, nên chưa tửng cảm thấy nó đáng quý mà thôi.
Nếu đã như vậy, anh còn tự làm khó mình cái gì? Anh muốn độc chiếm Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn liền dâng lên tận miệng, anh tội gì đẩy ra xa? Anh tội gì phải làm cao?
Sự “thích” anh vắt óc tìm kế để đạt được, không phải chính là những thứ này? Kết quả thế nào? Tống Cư Hàn dễ dàng cho anh.
Trăm sông đổ về một biển.
Chỉ là cả đường anh vượt mọi chông gai, ngã đến mức sứt đầu chảy máu cũng không chịu từ bỏ việc theo đuổi một Tống Cư Hàn căn bản chẳng hề xem trọng “thích”, đúng là một câu chuyện quá mức nực cười.