Hà Cố tính toán thời gian, anh đã ở trên đảo 1 tuần rồi, nếu vẫn không liên hệ với quản gia bên Paris, có lẽ quản gia sẽ báo cho mẹ anh biết. Vậy nên anh tìm Tống Cư Hàn, nói muốn dùng điện thoại.
Tống Cư Hàn vắt chéo chân dựa lên bàn làm việc, dùng ngón tay thon dài kẹp điện thoại quơ quơ, gian xảo nói:“Anh hôn tôi một cái.”
Hà Cố mặt không biểu tình nói:“Không phải tôi đang đùa với cậu đâu, cậu hy vọng mẹ tôi báo cảnh sát sao?”
“Tôi không đùa, anh chủ động hôn tôi một cái, tôi sẽ đưa anh.” Tống Cư Hàn chớp chớp mắt nhìn anh.
Hà Cố không chút do dự tiến tới, hôn một cái lên trán hắn, đồng thời vươn tay lấy điện thoại.
Tống Cư Hàn một tay ôm chặt eo anh, một tay cố định gáy anh, dùng sức hôn lấy đôi môi anh, tham lam mút.
Đây là mùi vị của Hà Cố, đây là mùi vị thuộc về Hà Cố của hắn, hắn chẳng thể hình dung nổi bản thân nhớ mùi vị này bao nhiêu.
Hà Cố nhíu chặt mày, đẩy mãi không được, anh liền cắn một ngụm xuống đôi môi mềm mại kia.
Tống Cư Hàn đau đến mức môi run run, không thể không buông ra, hắn dùng ngón tay xoa xoa nơi khóe môi bị rách, nhìn vết máu đỏ thẫm trên đầu ngón tay, vẻ mặt không thể tin nổi:“Anh...cắn tôi?”
Hà Cố rút tờ giấy từ trong hộp đặt bên bàn, đưa cho Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn trừng anh, do dự cầm, lúc Hà Cố nhét giấy vào lòng bàn tay hắn, anh đồng thời nhân cơ hội lấy điện thoại, vừa đi đến bên cửa sổ, vừa ấn một dãy số quen thuộc.
Phía sau truyền đến tiếng rống giận của Tống Cư Hàn:“Hà Cố!”
Hà Cố gọi cho mẹ một cuộc, nói anh đi tìm đồng nghiệp chơi, hiện tại không ở Paris, không cần lo lắng cho anh, có vẻ mẹ anh vô cùng bận, hiển nhiên trước khi nhập viện có rất nhiều việc phải làm, hai người nhanh chóng nói vài câu liền cúp.
Vừa quay người, Tống Cư Hàn ở ngay sau lưng trợn mắt nhìn anh.
Hà Cố ném điện thoại về phía hắn, muốn rời khỏi ngay.
Tống Cư Hàn bắt lấy cánh tay Hà Cố, không cam tâm nói:“Tôi ngay cả hôn anh một cái cũng không được sao? Anh cùng thằng tài xế kia lên giường, mẹ nó còn tôi ngay cả hôn anh cũng không được?!”
“Chúng ta đã chia tay rồi, không nên làm những hành vi thân mật như thế.” Hà Cố bình tĩnh nhìn hắn, “Thế nào, tôi nói “không được”, chẳng lẽ cậu lại định cưỡng bức tôi?”
Tống Cư Hàn bực đến nỗi đỉnh đầu quả thực sắp xì khói, hắn cả giận nói:“Tôi...môi tôi rách rồi! Anh thật sự dám cắn tôi!”
“Hai ngày là khỏi thôi, đừng yếu đuối thế.” Hà Cố muốn rút tay ra, nhưng Tống Cư Hàn càng nắm chặt không buông.
Tống Cư Hàn nghiến răng nghiến lợi:“Hà Cố, sao tôi vẫn chưa bóp chết anh.”
“ Giết người là phạm pháp.” Hà Cố nhìn bộ dạng Tống Cư Hàn nổi trận lôi đình, trong lòng cũng dâng lên từng trận bi thương.
Từng vì một câu “đau đầu” của Tống Cư Hàn, anh đi học massa trong khi bản thân đang bận tối mặt tối mũi, lúc đó rốt cuộc anh yêu hắn nhiều cỡ nào, mới có thể có nhiều nhiệt tình cùng sức lực như thế? Có lẽ đối với tình yêu, sự hy sinh của mỗi người đều có hạn, có người yêu sâu đậm lâu dài, thì có thể yêu cả đời, có người, giống anh, trong thời gian bảy năm yêu một cách điên cuồng, phung phí không biết tiết chế, thế nên đã tiêu sạch năng lực yêu.
Hiện tại, anh chẳng muốn vì Tống Cư Hàn làm bất cứ chuyện gì nữa.
Lòng người dễ nóng, mà cũng dễ lạnh.
Tống Cư Hàn hung tợn trừng anh, giống như thật sự sắp nhào lên bóp chết anh, nhưng cũng chỉ là nắm chặt cánh tay anh không buông, hoàn toàn khiến anh không biết phải làm sao.
Hà Cố lắc lắc đầu:“Làm thế này thì còn ý nghĩa gì đâu? Tôi không thể đối xử với cậu như trước kia nữa, cậu cũng không thể nhìn thấy tôi giống ngày trước, những điểm tốt mà cậu muốn ở tôi, đều không còn nữa, tôi của hiện tại, cậu muốn có tác dụng gì.”
“Cái gì mà tác dụng chứ, tôi vì mấy điểm tốt đó của anh mới đến tìm anh sao!”
“Lẽ nào không phải?” Hà Cố lẳng lặng nhìn hắn, “Cậu nói cậu không thể rời xa tôi, đơn giản vì tôi từng đối với cậu rất tốt, ngoan ngoãn phục tùng theo cậu, nhưng bây giờ thì không, và mãi mãi cũng không, cậuđịnh làm gì.”
“Tôi chỉ muốn chính anh mà thôi!” Ánh mắt Tống Cư Hàn sắc bén, “Người đối tốt với tôi, ngoan ngoãn phục tùng tôi nhiều vô số kể, nhưng không một ai là Hà Cố, tôi chỉ muốn anh. Anh nói anh sẽ không đối tốt với tôi nữa, được, lần này hãy đổi thành tôi đối tốt với anh.”
Hà Cố sự kiên định trong ánh mắt của Tống Cư Hàn làm cho chấn động một chút, anh chần chờ giây lát, nói:“Cậu nên lý trí suy nghĩ, chuyện cậu làm hoàn toàn không có ý nghĩa.”
“Suy nghĩ cái rắm.” Tống Cư Hàn ôm Hà Cố vào trong ngực, buồn bã nói:“Anh không đối tốt với tôi cũng chẳng sao, chỉ cần anh ở bên tôi là đủ rồi.” Anh ở bên tôi, tôi mới không sợ hãi, không bất an, mới cảm thấy bản thân mình hoàn chỉnh.
Hà Cố bất đắc dĩ thở dài.
Cả chiều hôm ấy, Tống Cư Hàn lại bắt đầu chơi trò lãng mạn. Hắn thần thần bí bí kéo Hà Cố vào phòng ăn, ấn anh lên ghế:“Anh ngồi đây đừng nhúc nhích.”
Hà Cố nhíu mày nhìn hắn.
Tống Cư Hàn xoay người vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau, hắn bưng mâm ra, đặt trước mặt Hà Cố.
Trên mâm bày một bát mì vằn thắn, bên cạnh là bát nước canh, một quả trứng chiên có chút cháy xém, một đĩa đậu bắp xào, không xác định được đã chín hay chưa, cơm nhìn qua trông có vẻ cũng được.
Tống Cư Hàn kéo một cái ghế đến, xoay ngược lại ngồi, đặt khuỷu tay trên lưng ghế, có chút chờ mong hất hất cằm:“Thử xem.”
Hà Cố chỉ mấy thứ kia:“Cậu làm à?”
Tống Cư Hàn gật gật đầu, có chút đắc ý nói:“Trong đời đây là lần đầu tiên tôi xuống bếp, tôi cảm thấy nhìn cũng có vẻ không tệ đâu.” Hắn giới thiệu từng món, “Canh gà củ cải, trứng chiên, đậu bắp xào, cơm gà.”
“Cậu học cùng ai?”
“Hari.”
Hari chính là quản gia người Ấn Độ kia, gã làm đồ ăn Trung Quốc rất ngon.
Hà Cố yên tâm đôi chút, cầm lấy thìa, múc một ngụm canh gà, hơi nóng, nhưng mùi vị cũng được.
Đôi mắt Tống Cư Hàn phát sáng:“Thế nào? Ngon chứ?”
“Cậu chưa thử qua à?”
“Tôi cảm thấy rất ngon, nhưng sao biết anh có kén ăn không.”
“Cậu kén ăn như thế còn cảm thấy ngon, tôi có thể có vấn đề gì.” Hà Cố lại ăn một miếng đậu bắp, ừm, quả nhiên chưa chín, anh cầm khăn giấy, nhổ ra.
Sắc mặt Tống Cư Hàn biến đổi:“Thế nào?”
“Vẫn sống.”
“Để tôi đi xào lại.”
“Bỏ đi, buổi tối tôi không ăn nhiều.” Hà Cố ăn món trứng chiên có chút cháy xém.
Tống Cư Hàn gác cằm lên khuỷu tay, nhìn chằm chằm anh, đôi mắt thâm thúy mà sáng ngời, xinh đẹp như viên kim cương có độ tinh khiết cao nhất.
Hà Cố ăn vài miếng, có chút chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của Tống Cư Hàn:“Cậu không ăn à?”
“Tôi chỉ làm phần của anh thôi.”
“Tại sao?”
“Tôi quên mất, nấu cơm mệt quá, tôi cũng không muốn ăn.”
Hà Cố gật gật đầu, tiếp tục ăn cơm.
“Canh còn rất nhiều, anh ăn nhiều thịt chút cho béo.”
“Tôi không muốn béo.” Hà Cố dừng lại, “Không phải cậu cũng nói tôi béo rất khó coi hả?”
“Nếu anh béo lên một chút, sẽ không có người nào dụ dỗ anh nữa.” Tống Cư Hàn càng nói, áp khí càng thấp.
Hà Cố không muốn để ý hắn.
“Hai người...” Tống Cư Hàn chần chờ nửa ngày, nuốt nuốt nước miếng, mới hỏi:“Ai ở bên dưới?”
Hà Cố ngẩn người, không trả lời.
Ánh mắt sắc bén của Tống Cư Hàn hận không thể trừng ra hai cái lỗ trên người Hà Cố. Mấy đêm rồi hắn ngủ không ngon, muốn hỏi mà chẳng dám hỏi, sợ nghe thấy đáp án mình không muốn nghe. Nhìn Hà Cố chẳng phản ứng gì, trái tim hắn rơi thẳng xuống:“Nói đi chứ.”
“ Có khác nhau không?” Hà Cố uống xong canh, buông đũa xuống.
“Đương nhiên khác, rốt cuộc anh ở trên hay ở dưới?” Tay Tống Cư Hàn gắt gao siết chặt tay vịn, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Khác nhau cái gì?”
“Nếu anh thượng nó, thì tôi sẽ coi như anh ra ngoài vụng trộm, tôi không so đo nữa, nếu nó dám...” Ánh mắt Tống Cư Hàn đỏ lên, đôi môi hơi run rẩy, “Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho thằng đó.”
“Cậu coi tôi là phụ nữ sao?”
Tống Cư Hàn nghiêm túc nói:“Nếu anh là phụ nữ, tôi sẽ lấy anh.”
Hà Cố nhịn không được phát ra tiếng cười châm chọc, anh nhớ lại vị “chính thất” từng đến tận cửa tìm anh của Tống Cư Hàn.
Có lẽ Tống Cư Hàn cũng nhớ tới chuyện tương tự, hắn bĩu bĩu môi:“Anh trả lời vấn đề của tôi.
Hà Cố tự nhiên nói:“Tôi ở trên cậu ấy, cậu ấy ôn nhu hơn cậu, săn sóc hơn cậu, chuyên chú hơn cậu, tôi cảm thấy rất tốt.”
“ Câm miệng!” Tống Cư Hàn cũng không biết nên vui hay buồn, “Nói như anh chưa từng sung sướng dưới thân tôi vậy, nhiều năm qua, có người hiểu rõ anh hơn tôi sao?”
“Cậu nói đúng, nhưng con người đều thích cái mới mẻ.” Hà Cố cười nhạt, “Cũng khó trách cậu thay người xoành xoạch, khó trách cậu nói thượng tôi đến phát ngán, bảy năm rồi, quả thực cũng đã đến lúc chán ngấy.”
Sắc mặt Tống Cư Hàn vô cùng khó coi:“Đó là nói lúc tức giận thôi, tôi chưa từng chán anh.”
“Phải không?” Hà Cố xoay người, đối diện hắn:“Nếu cậu đã nhắc đến vấn đề này, chúng ta tùy tiện tâm sự vài câu cũng chẳng có gì. Tôi biết kỹ thuật của mình không tốt lắm, cũng không biết cách lấy lòng cậu, người khác đương nhiên trẻ trung xinh đẹp còn lợi hại hơn tôi, cậu lãng phí thời gian cho tôi làm cái gì?”
“Tôi, tôi không nói muốn thảo luận vấn đề này với anh.” Tống Cư Hàn đứng dậy, “Anh uống thêm bát canh gà nữa đi.”
“Cậu...”
Tống Cư Hàn đi vào phòng bếp, chốc lát sau, hắn bưng hai bát trở lại, một bát cho Hà Cố, một bát hắn tự uống, thử hai ngụm, hắn hung tợn nói:“Mẹ nó thằng đấy đúng là quá hời, nhìn mặt đã biết thận yếu, còn dám quyến rũ anh.”
Hà Cố nhăn mày: “Thận cậu ấy không yếu.”
Tống Cư Hàn buông bát, nhìn thẳng Hà Cố, ánh mắt lạnh băng:“Hà Cố, anh nghe rõ đây, những lời tôi sắp nói vô cùng nghiêm túc, nếu anh còn gặp lại nó, còn dính líu bất kỳ chuyện gì với nó, tôi không nỡ làm gì tổn hại đến anh, nhưng tôi nhất định sẽ không tha cho nó.”
Hà Cố hung hăng đập lên mặt bàn:“Tống Cư Hàn, cậu có chút đạo đức nào không vậy!”
“Về việc này, không có.” Tống Cư Hàn dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ trái tim mình, “Chuyện anh lên giường với nó, đủ để tôi ghim cả đời này rồi. Trong lòng anh chỉ được phép có tôi, nếu không có tôi, vậy thì đừng hòng có thêm kẻ khác.”
Hà Cố bị hắn chọc giận không nhẹ, nhưng nghĩ tới việc nổi giận với người như này chẳng ý nghĩ gì, mà còn không giải quyết được vấn đề, anh hít sâu một hơi:“Nếu cậu dám làm gì cậu ấy, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho cậu.” Kỳ thật từ sau khi anh đến đây, anh cũng không dự định liên lạc gì với Chu Hạ Nhất nữa, anh quá hiểu tính tình Tống Cư Hàn, và anh không kinh ngạc chút nào nếu hắn làm ra loại chuyện này, ngày hôm ấy chẳng qua chỉ đạp một phát, lần sau sẽ không đơn giản vậy nữa.
Anh không thể kéo người vô tội vào xích mích giữa bọn họ, hơn nữa, anh thật sự quan tâm Chu Hạ Nhất.
“Chỉ cần anh không gặp lại nó, tôi sẽ coi như nó chết rồi.” Tống Cư Hàn bóp bóp cằm anh, “Tôi nói được làm được, anh cũng phải làm được.”
Hà Cố trầm giọng nói:“Đã biết.”
Nhìn Tống Cư Hàn có vẻ tâm trạng đang cực kém, hắn đẩy bát canh:“Uống hết.”
Hà Cố chẳng nói một lời đứng dậy rời khỏi.
Tống Cư Hàn nắm chặt tay, theo Hà Cố về phòng ngủ.
Hà Cố lạnh lùng nói:“Cậu ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Trong ánh mắt của Tống Cư Hàn xẹt qua tia thương tâm, hắn cứng rắn nói:“Tôi sẽ không ra ngoài.”
Hà Cố lên giường, vén chăn đắp kín đầu, muốn ngăn cách bản thân cùng thế giới có Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn đứng bên giường chốc lát, cũng trèo lên giường, hắn vừa lên, Hà Cố liền hất tung chăn ra muốn xuống giường, Tống Cư Hàn gấp gáp, ôm chặt eo Hà Cố, kéo anh trở lại, gắt gao ôm trong ngực.
Hà Cố cả giận kêu:“Tống Cư Hàn, mẹ nó cậu buông tôi ra!” Lửa giận anh ẩn nhẫn thật lâu rốt cục khống chế không được bạo phát. Bị bắt cóc, bị giam lỏng, bị uy hiếp, người làm tất cả những chuyện xấu với anh, còn nói sẽ đối tốt với anh, muốn anh phải ở bên hắn mãi mãi?!”
Quả là sự châm chọc lớn nhất. Tống Cư Hàn hắn thậm chí không biết hai chữ “tôn trọng” viết như thế nào.
Hà Cố chất vấn bản thân vô số lần, tại sao lại yêu một người như thế này, mà đáp án vĩnh viễn chẳng có lời giải.
“Không buông.” Tống Cư Hàn đặt trán sau lưng anh, buồn bã nói, “Tuyệt đối không buông.”
“Cậu là thằng khốn.”
“Anh chửi đi, anh chửi tôi còn hơn anh không để ý tôi.” Tống Cư Hàn nhắm mắt, khàn giọng nói, “Mỗi ngày anh đều làm như không thấy tôi, từ lúc gặp nhau cho đến bây giờ, anh chưa từng nở một nụ cười với tôi.” Hắn càng nói càng khó chịu, thanh âm bắt đầu run rẩy, “Hà Cố, anh nói cho tôi biết đi, tôi phải làm gì anh mới cười với tôi, anh muốn thế nào, mới chịu...tha thứ cho tôi?”
Hà Cố thở dài một hơi:“Tôi tha thứ cho cậu, có thể không trách móc cậu dù chỉ một câu, chỉ cần cậu thả tôi đi.”
“Chỉ có cái này tôi không làm được, tôi không thể thả anh đi. Hà Cố, anh hiểu tôi nhất mà, anh không trốn được tôi đâu, anh về cùng tôi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Tôi sẽ đối xử thật tốt với anh, tôi sẽ bồi thường cho anh tất cả những tổn thất trong 7 năm qua, tôi sẽ chỉ có mình anh, tôi sẽ coi anh như vợ tôi.” Tống Cư Hàn thu chặt cánh tay, giống như làm thế này hắn có thể gần kề trái tim Hà Cố, có thể sưởi ấm trái tim dần trở nên lạnh lẽo kia, “Hà Cố, trở về bên tôi đi, anh hãy tin tôi thêm lần này nữa thôi.”
Hà Cố trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ngủ.”
Tống Cư Hàn cắn cắn môi, không có buông tay.
Hà Cố âm thầm giãy dụa một chút, nhưng không thoát khỏi, anh cũng chẳng muốn tốn công phí sức nữa.
Tống Cư Hàn nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai anh, nhỏ giọng nói:“Mỗi ngày tôi đều nhớ anh.”
Hà Cố cảm thấy rất vui, anh không còn bởi vì một câu của Tống Cư Hàn mà mất bình tĩnh.
Sau nửa tháng ở trên đảo, Hà Cố rõ ràng cảm giác được điện thoại gọi đến cho Tống Cư Hàn ngày một nhiều, anh biết có người đang thúc giục hắn trở về, phần lớn là Tống Hà.
Anh đoán không sai, người nhàn hạ chỉ có anh, người không thể ở đây lâu, nhất định là Tống Cư Hàn.
Hôm nay, Tống Cư Hàn đến tìm anh với sắc mặt tái nhợt, không quá tình nguyện nói:“Chúng ta về nước đi.”
“Ừm.”
“Sau khi trở về, anh không được chạy loạn.” Tống Cư Hàn nói, “Giấy tờ của anh đang ở trong tay tôi.”
“Cậu...” Hà Cố ngay cả sức lực tức giận cũng không còn, trước mặt Tống Cư Hàn, anh không có sức phản kháng, mà tính cách anh chẳng thể đi cầu xin ai giúp đỡ mình, huống hồ, ai có thể giúp anh, anh lại làm thế nào mặt dày nói ra bao nhiêu chuyện giữa anh và Tống Cư Hàn.
“Anh muốn đi đâu chơi, tôi đưa anh đi, anh muốn ở nhà, tôi cũng ở cùng anh, tôi sẽ ở bên anh mãi, anh cũng phải luôn ở bên tôi. Tôi sẽ không có scandal nữa, sẽ không kết hôn, như vậy anh yên tâm chứ?”
Hà Cố trầm giọng nói:“Tôi không quan tâm, thứ hiện tại tôi muốn, chỉ có tự do.”
Tống Cư Hàn không trả lời thẳng, chỉ nói:“Buổi chiều trực thăng tới đón chúng ta, anh chuẩn bị một chút đi.”
“Tống Cư Hàn.” Hà Cố gọi Tống Cư Hàn đã đi tới cửa.
Tống Cư Hàn xoay người, nhìn biểu tình dứt khoát của Hà Cố, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành, hắn ý thức được anh sẽ nói gì tiếp theo, nên hắn không muốn nghe chút nào.
Hà Cố bình tĩnh nói ra:“Bảy năm kia là tôi cam tâm tình nguyện, tôi chưa từng hận cậu; cậu vì Phùng Tranh mà trêu đùa tôi, là tôi tự dâng mình lên, tôi cũng không hận cậu; cậu hại tôi vào phải vào sở tạm giam, sự nghiệp tiền đồ đều bị hủy hoại, thông tin cá nhân bị phơi bày trên mạng, tôi nhịn, nhìn những mối tình trong quá khứ, tôi không hận cậu; cậu ngoài miệng nói muốn bắt đầu lại với tôi, nhưng lại giấu tôi định kết hôn với người phụ nữ khác, để cô ta tìm đến tận cửa làm nhục tôi, lúc đó, tôi đã lười chẳng muốn hận cậu.” Anh dừng một chút, không khí trong lồng ngực như bị hút cạn, cơ thể run run, “Hiện tại, cậu đừng ép tôi phải hận cậu.”
Tống Cư Hàn đấm một quyền lên cánh cửa gỗ, hắn nhìn Hà Cố thật sâu, đôi mắt tràn đầy sự đau khổ:“Anh hận tôi đi, như vậy, ít nhất trong lòng anh vẫn chỉ có tôi.”