Nhất Túy Kinh Niên

Chương 5: Chương 5




Hà Cố ở công trường chạy đôn chạy đáo chừng mấy ngày, vừa phải giải quyết vấn đề về vật tư vừa cùng nhà thiết kế đến nhận thầu thương lượng đến nảy lửa, thiếu điều muốn đánh nhau luôn. Mỗi ngày về tới nhà, anh cảm giác như bị lột một lớp da. Cũng may cuối cùng cũng đem được vấn đề nan giải đó tạm thời yên ổn, anh đã có thể thả lỏng đôi chút trong mấy ngày.

Ở nhà lúc nghỉ ngơi, anh theo thói quen mở máy tính, tìm tòi một chút tin tức gần đây của Tống Cư Hàn, hay dạo trên các diễn đàn, weibo, tieba của Tống Cư Hàn. Anh bình thường không giải trí gì, nhiều nhất chỉ đọc sách, tập thể hình, nói chung chính là một con người vô vị. Hoạt động duy nhất của anh giống với người bình thường, theo như người ta thường nói, đó chính là “cuồng sao“.

Đương nhiên bởi anh với Tống Cư Hàn là bạn giường nhiều năm, dùng từ “cuồng sao” quả thực là một hình dung không thích hợp. Nhưng anh cảm thấy quan hệ hai người cũng không tiến xa hơn. Anh trong im lặng theo dõi nhất cử nhất động của Tống Cư Hàn, dùng các loại phương thức, thông qua đủ loại con đường, mà Tống Cư Hàn không hay biết cũng không thèm để ý.

Điểm khác biệt lớn nhất của anh với những kẻ cuồng sao thông thường, đơn giản chính là anh đã ngủ với minh tinh luôn rồi.

Anh truy cập rất nhiều trang diễn đàn có số lượng fan hâm mộ khổng lồ nhưng rất ít khi tham gia bình luận hay trò chuyện. Anh chỉ thích theo dõi, xem những bộ sưu tập có liên quan đến Tống Cư Hàn mà fan hâm mộ coi như vật báu hay xem ảnh chụp này nọ, còn có những sản phẩm sáng tạo như phim hoạt hình, kịch ngắn, vân vân...là những thứ bình thường anh đều không thể thấy được. Các fan đã tạo nên một Tống Cư Hàn vô cùng hoàn mỹ, nếu đem so sánh với Tống Cư Hàn trong nhận thức của anh thì căn bản không phải một người. Mà anh cũng không tính vạch trần, bởi Tống Cư Hàn hoàn mỹ này thật sự làm người ta mê mẩn, có tất cả các điểm tốt đẹp. Đồ tốt như vậy, sao lại muốn phá hủy chứ?

Trong laptop của anh lưu trữ hơn cả trăm GB các loại tư liệu có liên quan đến Tống Cư Hàn: hình ảnh, phim, MV, quảng cáo, phỏng vấn... Chỉ cần là liên quan đến Tống Cư Hàn, anh đều theo thói quen lưu lại. Anh đã nghĩ thông, bằng phương pháp này, anh có thể lưu lại một chút về Tống Cư Hàn những khi anh không thấy hắn, thậm chí anh còn lén lút ghi lại bộ dáng Tống Cư Hàn khi ngủ bên cạnh mình, chỉ là anh sẽ không đời nào để bất cứ ai biết được.

Đang lúc xem một buổi phỏng vấn mới nhất của Tống Cư Hàn, di động đột nhiên reo lên, anh cầm lên xem, là một dãy số xa lạ.

“Alo?”

“... Hà Cố?” Giọng mói bên đầu kia điện thoại có chút chần chờ, là một giọng nam trầm ổn, dễ nghe.

Hà Cố chợt thấy căng thẳng, giọng nói này... Mặc dù đã đến mấy năm không có nghe tới, anh vẫn có thể vừa nghe liền biết người kia là ai. Anh hít sâu một hơi, ngước mặt dựa đầu vào trên ghế sô pha, tận lực bình tĩnh mà nói: “Là tôi.”

“Tôi là Phùng Tranh.”

“Ừm, tôi nghe ra.”

“Anh còn nhớ được giọng nói của tôi à, không tệ.”

“Trí nhớ tôi vẫn luôn rất tốt.”

Phùng Tranh cười nói: “Cũng phải.”

Hà Cố cảm thấy có chút không được tự nhiên, tuy rằng anh đã sớm biết Phùng Tranh về nước —— từ trong miệng Tống Cư Hàn. Nhưng anh không ngờ tới Phùng Tranh sẽ liên lạc lại với anh, dù sao năm đó hai người cũng coi như tan rã trong không vui. Nhưng nghĩ lại thì đã nhiều năm như vậy, hắn cũng không còn là một học sinh lỗ mãng nữa. Sự tình năm đó, cũng sớm đã tan theo mây gió. Giọng anh chậm rãi: “Cậu về nước, nghe nói cậu đang khởi nghiệp?”

“Nghe nói? Nghe Tống Cư Hàn nói?”

“Ừm.” Hà Cố nhận ra được ngữ khí Phùng Tranh có một chút không đúng.

Phùng Tranh cười nói: “Tôi không nghĩ tới hai người thật có thể ở cùng nhau lâu như vậy, là tôi đánh giá thấp các người.”

Hà Cố không muốn cùng Phùng Tranh tiếp tục đề tài chút nào: “Chúc mừng cậu, tôi cứ nghĩ cậu sẽ ở luôn tại Mỹ. “

“Tại địa bàn của mình vẫn tốt hơn, sớm muộn gì tôi cũng phải về. “ Phùng Tranh thở dài một cái:“Hiện tại đã đến lúc rồi. Sao rồi, bây giờ anh đang làm gì vậy?”

“Tôi tốt nghiệp tới giờ vẫn luôn ở Nam Sang, cũng vẫn đang làm đúng chuyên ngành của mình.”

“Đúng là rất phù hợp cá tính của anh.” Phùng Tranh nói: “Tôi thật tò mò bây giờ anh là bộ dáng gì, chúng ta cũng có... sáu, bảy năm không gặp đi?”

“Đúng thế.” Hà Cố không chờ Phùng Tranh mở miệng, chủ động nói trước: “Bữa khác tôi mời cậu ăn cơm.” Anh mặc dù không được tính là giỏi đối nhân xử thế, nhưng cũng rõ chuyện này nếu chần chừ một chút sẽ hiện ra điểm bất thường.

“Được đó, tôi cũng đang muốn gặp lại anh. Tối thứ sáu tuần này thế nào? Tôi mới về nước, cũng không biết chỗ nào ăn ngon, địa điểm tốt nhất anh chọn đi. “

“Mấy ngày này cậu cứ suy nghĩ đi, muốn ăn cái gì, lúc đó tôi dẫn cậu đi.”

“OK.”

Cúp điện thoại, Hà Cố liền không thể gắn gượng được nữa. Anh đem di động quăng trên bàn, cảm giác cực kì mệt mỏi.

Kỳ thực anh không muốn gặp Phùng Tranh chút nào, không gì khác, chỉ là ngại phiền phức. Từ nhỏ anh đã có chút sợ hãi xã giao, sau này đi làm kiên trì sửa lại, nhưng trên phương diện nhân tế giao du, anh vẫn tận lực giản lược, tận lực né tránh cùng người khác liên hệ quá nhiều. Anh tình nguyện ở nhà một mình úp mì gói, cũng không muốn chạy ra ngoài tiệc tùng hò hét ầm ĩ.

Nhưng anh biết rằng, Phùng Tranh cửa này anh không tránh được.

Thực ra nếu xét trên phương diện nào đó, Tống Cư Hàn và Phùng Tranh có chút y chang nhau, đều là thiên chi kiêu tử, đều tranh cường háo thắng. Nếu không phải là cạnh tranh nhau đến đậm mùi thuốc súng, vậy thì ngay từ lúc bắt đầu, anh đã không thể có được nửa điểm hứng thú của Tống Cư Hàn.

Anh và Phùng Tranh đến tột cùng là đã mấy năm không gặp? Anh bắt đầu nhớ lại.

Sau khi lên đại học, anh vẫn còn ở lại trong kí túc xá trung học phổ thông. Mà trường cấp ba lại cách chỗ anh không gần. Nhưng gần trường chỉ có ba cái căn tin, cho nên anh và Tống Cư Hàn trung bình một tháng có thể gặp nhau hai lần. Thậm chí vì để được nhìn thấy Tống Cư Hàn thêm vài lần mà anh giống như mấy cô nữ sinh, cố ý đi xa đến căn tin khác ăn cơm.

Thời điểm năm nhất đại học, anh và Tống Cư Hàn có chạm mặt qua vài lần, có thể Tống Cư Hàn đã hoàn toàn không nhớ rõ anh là ai.

Sau đó? Sau đó Tống Cư Hàn không học lớp 12, đã xuất ngoại học âm nhạc, mãi đến tận trước khi đi thực tập ở đại học, anh đều chưa hề gặp lại Tống Cư Hàn. Nhưng trên giới giải trí luôn đưa đến các loại tin tức có liên quan đến Tống Cư Hàn, tỷ như, hắn đang cùng ai đó vui vẻ chơi theo trào lưu trò “cha đỡ đầu cùng con gái nuôi hẹn hò”, hắn làm khách mời cho một show biểu diễn lưu động của ca sĩ nào đó, hắn nhận được giải thưởng cho một ca khúc trong phim điện ảnh nào đó, hắn ở lúc nào đó đang làm người đại diện cho một sản phẩm hàng hiệu của Trung Hoa, hắn và người mẹ máu lai siêu mẫu tham gia trình diễn fashion show trang phục cổ trang...

Hà Cố nhớ lúc mình thấy được bài báo đưa tin đó, anh càng sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là “Người của hai thế giới”; tại thời điểm anh còn cầm 800 tiền lương thực tập, ba của Tống Cư Hàn đã tặng một hòn đảo cho con trai mình để mừng lễ thành niên.

(wtf???)

Bất quá khi đó anh đối với Tống Cư Hàn vẫn còn là một lòng hâm mộ, chỉ bởi vì hai người từng có một buổi chiều bên nhau mà anh càng thêm hảo cảm với Tống Cư Hàn.

Tuy rằng chỉ cách một màn hình hay một trang giấy thôi mà nhìn Tống Cư Hàn lại thấy xa xôi đến vậy. Cho nên anh cũng thật hoài nghi, buổi chiều hôm đó có phải là do anh tưởng tượng ra hay không.

Sau đó nữa, năm tư đại học anh đi thực tập, Tống Cư Hàn trở về nước, mà anh cũng trùng hợp quen được một đàn em làm bên đoàn trường – Phùng Tranh. Như vậy nếu tính từ bốn tháng sau tốt nghiệp, đã sáu năm rưỡi anh chưa từng gặp lại Phùng Tranh.

Tính rõ ràng cái này cũng không có tác dụng gì, Hà Cố có chút buồn cười mà nghĩ, đại khái là chứng minh được mình quả thật trí nhớ khá tốt.

Trí nhớ tốt là điều vừa hay mà cũng vừa hại. Nếu như có thể mang tính chọn lọc kí ức thì tốt rồi, như vậy người ta có thể lựa chọn những kỉ niệm vui, đáng giá mà nhớ thật kĩ, quên đi những thứ buồn phiền, vô dụng.

Nhưng kí ức Tống Cư Hàn cho anh, là hỗn hợp giữa vui và buồn. Cho dù thật sự có thể tự do sàng lọc để chọn kí ức, anh vẫn sẽ chọn nhớ kĩ mỗi chút một về anh và Tống Cư Hàn.

Rất nhanh đã đến thứ sáu, Hà Cố đặt trước ở một quán vịt nướng lâu đời, bởi Phùng Tranh nói muốn ăn vịt nướng chính tông.

Quán vịt nướng này không quá nhiều người biết bởi vị trí có chút hẻo lánh khó tìm. Chủ quán là một đôi vờ chồng già không con cái, một ngày không làm được mấy con vịt, thế nhưng mùi vị vô cùng tốt, đều dựa vào bí quyết gia truyền. Trong quán, lô ghế riêng chỉ có hai cái, Hà Cố gọi điện thoại đặt sớm, dĩ nhiên đặt được.

Hà Cố sau khi đậu xe xong, bung dù xuống xe, lấy ra chai rượu sau cốp rồi băng qua đường.

Thời tiết thành phố lúc này thật sự phiền lòng. Mưa nhỏ kéo dài liên tục, Hà Cố đã không nhớ nổi lần gần nhất mình nhìn thấy bầu trời trong xanh là khi nào nữa.

Anh đứng ở giao lộ, nhắn cho Phùng Tranh một tin nhắn ngắn, nói hắn địa chỉ khó kiếm, anh đang chờ hắn tại ngã tư đường.

Hồi lâu sau, Phùng Tranh trải lời “Được.”

Đợi hơn hai mươi phút, một chiếc Audi màu xám tro từ từ dừng ở trước mặt Hà Cố.

Xe kia giây trước vừa mới dừng hẳn, giây sau cửa đã bật mở, một nam nhân cao lớn bước xuống xe, không bung dù.

Hà Cố ngẩn người, cách màn mưa mắt đối mắt nhìn Phùng Tranh.

Sáu năm, thời gian trôi nhanh như vậy, bọn họ đều từ những thiếu niên xuân xanh đầy sức sống biến thành những công dân âu phục giày da trong xã hội. Có một số thứ vô hình giống như mưa bụi, vắt ngang giữa hai người, làm lòng người chùng xuống.

Phùng Tranh mặt mũi cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn anh tuấn như vậy. Chỉ có khí chất trầm ổn hơn xưa, bớt đi ba phần ngạo khí, bốn phần tính trẻ con, còn lại ba phần quý khí, nhưng cũng đủ để người ta lóa mắt.

Hắn tây trang phảng phiu cùng áo khoác dài, càng tôn thêm dáng người cao ráo mạnh mẽ.

Cửa xe trước mở ra, tài xế hối hả lấy dù chạy đến che cho Phùng Tranh.

Phùng Tranh tiếp lấy cây dù, nói với tài xế: “Cậu kiếm chỗ nào ăn cơm đi.” Đôi mắt của hắn liên tục nhìn chằm chằm vào Hà Cố.

Hà Cố ho nhẹ một tiếng, đi tới, cười đưa tay ra: “Phùng Tranh, đã lâu không gặp.”

Phùng Tranh cũng cười cười, nắm lại tay anh: “Hà Cố.” Hắn trong nháy mắt kéo tay Hà Cố, hơi dùng lực kéo về phía trước một chút, làm Hà Cố rơi vào trong ngực của mình, sau đó nhẹ nhàng ôm anh một cái.

Hà Cố hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lịch sự vỗ vỗ lưng y.

Phùng Tranh buông lỏng anh ra: “Sao lại đứng chờ ngoài đường, nơi này gió lớn.”

“Tại vì quán này hơi khó tìm, xe cũng không tiện chạy vào, đi thôi.” Hà Cố làm tư thế mời.

Phùng Tranh cười nhìn anh một cái, hai người sóng vai cùng đi vào trong.

“Hà Cố, nhìn anh không có tinh thần gì hết, chắc gần đây mệt mỏi lắm hả?”

“Làm công trình, thường hay tăng ca, cũng quen rồi.”

“Thân thể là tiền vốn làm cách mạng, đừng quá liều mạng, chính anh cũng đã nói không cần làm giàu, chỉ cần đủ xài là được sao.”

Hà Cố nở nụ cười: “Tiền thì đủ xài, nhưng ngược lại công việc đúng là nhiều quá, có lúc... Ai, dù gì cũng là làm công cho người ta, vậy cũng phải.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào quán vịt quay. Hà Cố nhìn một chút biển hiệu đơn sơ, khách sáo vài câu: “Cậu nói không ăn ở mấy nhà hàng nổi tiếng, muốn tôi dắt đi ăn đồ chính tông, vậy thì đại thiếu gia cậu cũng đừng ghét bỏ miếu này nhỏ đấy.”

Phùng Tranh cười ha ha nói: “Thời còn học đại học, chúng ta cũng chẳng mấy khi ăn đồ nướng ven đường, tôi rất sĩ diện, đâu dám ăn trước mặt anh.

Hà Cố cười nói: “Đi thôi, chỗ này ăn ngon lắm.”

Hai người đi vào lô ghế riêng ngồi xuống. Trong tiệm này không có thực đơn, ngoại trừ vịt nướng, chủ quán muốn đem lên thứ gì thì đem cái đó, siêu tùy hứng.

Hà Cố đem theo một bình VOSNE ROMANEE năm 1999. Hà Cố kỳ thực không hiểu về rượu, thế nhưng trong nhà có không ít rượu do trợ lý Tống Cư Hàn đưa tới, anh tiện tay cầm một bình, anh biết Phùng Tranh sẽ thích.

Phùng Tranh nhìn thấy chai rượu, khóe miệng kéo nhẹ: “Đây chắc là của Tống Cư Hàn?” Giọng điệu không phải rất tốt.

Hà Cố có chút lúng túng: “Ừm... Đắt lắm à?”

“Phải, nhưng anh đâu giống người uống rượu.”

Hà Cố không để ý Phùng Tranh nói lời cay nghiệt, anh biết hai người đó không hợp nhau, có chút tự chuốc lấy nhục: “Cậu không thích nên sẽ nói...”

“Không có gì, khui đi.” Phùng Tranh làm như không có gì mà nói.

Hà Cố nâng chai mở rượu, rót hai ly.

Hai người nâng ly chạm nhau, Phùng Tranh cười nhìn Hà Cố: “Mừng lâu ngày gặp lại.”

“Mừng lâu ngày gặp lại.”

Thức ăn lục tục đưa lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Ân, vịt nướng quán này đúng là ăn ngon, tôi không thích những con vịt mập nị, cũng không biết đã cho vịt ăn bao nhiêu hoóc-môn, sắp thành ngỗng luôn.” Phùng Tranh khen ngợi.

“Vịt ở đây là do chính ông chủ tự nuôi dưới quê, toàn là nuôi thả vườn, cho nên bán giá còn đắt hơn cả ở Toàn Tụ Đức, tôi cũng không thích loại quá béo tốt.”

“Anh còn nhớ tới quán thịt nướng ở cửa đông trường học chúng ta không?” Phùng Tranh xoa xoa tay, cười nói: “Cũng không biết còn ở đó hay không.”

“Nơi đó bị phá bỏ, đã sớm không còn. Nhưng súp cay thập cẩm vẫn còn, bán xe đẩy rất tiện lợi, lần trước tôi lái xe ngang qua thấy được. “

“Có đôi lúc thật sự muốn trở về nếm thử, nhưng hiện tại...” Phùng Tranh nhìn nhìn âu phục trên người mình, cười cười tự giễu.

Hà Cố cũng hơi xúc động: “Tôi hiện tại cũng ngại cùng một đám học sinh cùng nhau đứng xếp hàng.”

Phùng Tranh chống cằm nhìn anh: “Thời gian trôi qua nhanh thật, từ khi đó đến bây giờ... Đúng rồi, Tống Cư Hàn có nói cho anh biết chúng tôi đã gặp nhau chưa?”

Hà Cố dừng một chút, như không muốn quan tâm nói: “Ừ, nói rồi.”

Phùng Tranh nheo mắt lại: “Xem ra hai người ở chung cũng không tệ.”

“Cũng được đi.” Hà Cố đối với nói bóng nói gió của Phùng Tranh có chút khó chịu, anh cũng không muốn cùng bất cứ người nào đàm luận về mối quan hệ của anh và Tống Cư Hàn, đặc biệt là Phùng Tranh.

“Nhưng mà scandal của cậu ta nhiều như vậy, các người chắc là thường xuyên cãi nhau?”

Hà Cố buông đũa xuống, bình thản nói: “Mấy scandal đó đều là giả.”

Anh nói lời này không phải để giải thích cho Tống Cư Hàn, mà vì đúng là giả. Nếu chân chính cùng Tống Cư Hàn có một chân, Tống Cư Hàn trái lại sẽ giấu giếm chặt chẽ. Tung ra scandal, nhiều nhất là các loại dính líu tới lợi ích. Tại sao anh biết điều này, bởi vì Tống Cư Hàn xưa nay đều làm biếng nói dối lừa gạt anh.

Phùng Tranh bật cười ra tiếng, cười xong, đại khái cảm thấy được không ổn, lập tức dừng lại, chỉ là vẫn như cũ dùng ánh mắt châm chọc nhìn Hà Cố. Hắn hiển nhiên không tin.

Hà Cố uống một hớp rượu, suy nghĩ một chút, lời này nghe đúng là độ tin cậy không cao, xem ra ngày hôm nay Phùng Tranh không hỏi cho rõ sẽ không từ bỏ ý đồ.

Anh sớm biết Phùng Tranh và Tống Cư Hàn hai người cũng không khác nhau mấy. Khoác lên mình cái áo ngoài tao nhã tu dưỡng, bao lấy bên trong sự ngạo mạn cùng bá đạo. Chỉ có điều, bệnh trạng của Phùng Tranh so với Tống Cư Hàn thì nhẹ hơn không ít, ít nhất tình khí so với Tống Cư Hàn khá hơn một chút.

Quả nhiên, Phùng Tranh chống cằm, cười khanh khách mà nhìn Hà Cố, ánh mắt sắc bén: “Hà Cố à, anh cần gì phải vậy chứ.”

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.