Trong mơ màng, Hà Cố cảm giác thân thể không ngừng rung lắc, thậm chí ngày càng kịch liệt, đầu anh đập lên vật cứng, đau đớn kích thích khiến anh miễn cưỡng nâng mí mắt, thân thể lại chẳng thể động đậy nổi, đại não cũng tê dại cực độ, hình ảnh đập vào mắt anh phân tích nửa ngày mới xác định được là nóc xe, mà anh, hình như là bị kẹt ở ghế sau.
Anh bị bắt cóc rồi...
Ai bắt cóc anh? Tống Cư Hàn sao...
Không đúng...
Hà Cố cảm giác mí mắt nặng tựa ngàn cân, chậm rãi trĩu xuống.
Lại va chạm thêm một chút, anh thanh tỉnh hơn một phần, liều mạng muốn cảm nhận thân thể của mình, nhưng cơ thể anh cứ mềm nhũn, ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng thể nhúc nhích.
Anh nghe được tiếng chửi bới truyền đến từ ghế lái, một người đang gọi điện thoại:“Mau tới giúp tao! Bị bám đuôi rồi! Không phải! Không phải cảnh sát! Thằng đó muốn ép tao dừng xe!
Trong lòng Hà Cố tràn ngập sợ hãi, biết rõ chính mình lâm vào nguy hiểm nhưng ngay cả mí mắt đều không mở ra nổi, loại cảm giác này quá bất lực, quả thực như con cá nằm trên thớt.
Vậy ai đang đâm xe? Tại sao không báo cảnh sát?
Xe đột nhiên rẽ gấp vào con đường khúc khuỷu, tốc độ hơi chậm, nhưng Hà Cố cảm thấy thân thể của chính mình lúc thì bị văng lên, chốc lại rơi xuống sàn, dạ dày anh quặn từng cơn, đầu bị đập mấy cái, nhưng ngay cả sức lực nôn ra đều không có.
Một trận choáng váng ập tới, anh lại mệt mỏi buồn ngủ.
Đột nhiên, xe ngừng lại, tên tài xế thô bạo mở cửa xe, bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau cùng tiếng gào thét.
Hà Cố cảm giác một trận gió lạnh ùa vào, cửa xe bị mở ra, một thanh âm quen thuộc mà lo lắng vang lên trên đỉnh đầu:“Hà Cố, Hà Cố! Anh không sao chứ!”
Hà Cố chẳng thể động đậy, chỉ có thể miễn cưỡng chớp chớp mắt. Trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý niệm -- Tống Cư Hàn, là Tống Cư Hàn!
Anh cảm giác thân thể được người ta kéo lên từ khoảng trống chật hẹp, chuyển anh đến ghế sau. Eo anh vô lực, khống chế không được dựa vào phía sau.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, đôi tay hữu lực đỡ lấy anh buông lỏng.
Anh hoảng hốt không thôi, anh muốn thét lên, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Bên ngoài truyền đến một hồi bước chân chạy hỗn loạn, hẳn là rất nhiều người tới, tiếng đánh nhau cùng tiếng rống giận dử lại vang lên.
Hà Cố quả thực là dùng hết tất cả sức lực cổ nâng mí mắt, thử vài lần, cuối cùng anh dùng tay nắm chặt dây an toàn, anh muốn tự chống đỡ mình dậy, anh muốn nhìn xem Tống Cư Hàn ra sao rồi, nhưng thử bao lần đều bị tuột tay.
Anh không từ bỏ hung hăng cắn chặt môi, kích thích đau đớn rốt cục làm cho anh thanh tỉnh thêm đôi chút, anh miễn cưỡng nương theo dây an toàn kéo cả người lên.
Bên ngoài xe là một rừng cây tối đen, có thể là cái công viên nào đó, lúc này cơ hồ không có bóng người, Tống Cư Hàn bị bảy tám người vây ở giữa, trong tay mỗi tên đều cầm theo cây gậy sắt, cùng đánh về phía Tống Cư Hàn.
Hà Cố mắt thấy Tống Cư Hàn bị đánh ngã xuống đất, trái tim anh đều sắp nhảy lên tận cổ họng.
“Cư... Hàn...” Hà Cố gọi một tiếng, nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Nhưng trong hoàn cảnh ầm ĩ nguy hiểm trùng trùng, Tống Cư Hàn cư nhiên nghe thấy, hắn quay đầu, thái dương đang chảy máu, trong ánh mắt dữ tợn chưa kịp thu hồi ấy lập tức hiện lên vài tia lo lắng cùng trấn an Hà Cố, hắn mở lớn mắt như sắp nứt ra.
Có người la lên:“Đem tên kia sang xe khác.”
Tống Cư Hàn một cước đá văng kẻ đang xông tới, đạp thật mạnh cửa xe, sau đó dùng lưng chặn trước cửa.
Hà Cố trông thấy vài cây gậy vung về phía Tống Cư Hàn từ tứ phía, Tống Cư Hàn giơ tay đỡ, một cây gậy sắt bị đánh tới mức biến dạng, Tống Cư Hàn đau đớn kêu lớn.
Trái tim Hà Cố đau dữ dội, anh miễn cưỡng bò đến trước cửa, đập đập cửa kính, vô lực thều thào:“Cư Hàn!” Anh và Tống Cư Hàn chỉ cách nhau một lớp cửa xe, giống như chỉ cần vươn tay liền có thể chạm tới bờ lưng rộng lớn kia, nhưng thứ anh chạm vào, chỉ có tấm thủy tinh lạnh như băng.
Tống Cư Hàn hét lên vì đau, đoạt lấy cây gật từ tên kia, trở tay đánh úp vào bụng kẻ bắt cóc, tên đó phun ra một đống phế vật, thống khổ nghiêng người ngã xuống đất.
Tống Cư Hàn quơ thiết côn, cực kỳ hung ác đánh gục từng tên một xông lên, nhưng lưng hắn từ đầu tới cuối đều chặn trước cửa xe, không cho bất cứ kẻ nào lại gần.
Mắt thấy từng tên từng tên ngã xuống đất, kẻ cuối cùng trông tình hình không ổn, xoay người bỏ chạy, Tống Cư Hàn đem cây gậy trong tay ném lên lưng kẻ đó, người nọ lập tức đổ ập xuống.
Tống Cư Hàn tiến lên vài bước, một cước đá lên cổ gã.
Qua cửa xe, Hà Cố nhìn Tống Cư Hàn cứng ngắc đứng trong chốc lát, sau đó thân thể run run, quỳ một gối xuống mặt đất, ôm chặt tay trái, cả người phát run.
Hốc mắt Hà Cố đau nhức, bàn tay vuốt cửa xe từng chút một, chất lỏng ấm áp tụ đầy trong mắt.
Tống Cư Hàn chậm rãi đứng lên, xoay người, mệt mỏi hướng anh đi tới, mở cửa xe ra.
Thân thể Hà Cố mất đi trọng tâm đổ ập ra ngoài xe, Tống Cư Hàn dùng lồng ngực đỡ lấy anh, tay phải ấn đầu anh vào hõm cổ mình, lòng còn sợ hãi nhẹ giọng nói:“Anh dọa chết tôi rồi, dọa chết tôi rồi.”
Hà Cố dùng sức ngửi hơi thở ấm áp trên người Tống Cư Hàn, cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, anh run giọng nói:“Cậu...Cậu sao rồi...”
“Không sao, anh đừng động, sẽ ngã đó.” Cơ thể Tống Cư Hàn run run, rõ ràng có chút đứng không vững, nhưng trọng lượng toàn thân Ha Cố đều đè lên hắn, bất cứ lúc nào đều có thể té xuống, cánh tay trái hắn vặn vẹo rủ bên người, căn bản không dùng được, chỉ có thể miễn cưỡng ôm lấy eo Hà Cố bằng tay phải, dùng một tay ôm anh từ trên xe xuống.
Tuy rằng vóc dáng Hà Cố khá gầy, nhưng quả thực không nhẹ, eo và chân Tống Cư Hàn như nhũn ra, khó có thể chống đỡ, hai người song song ngã lên đất.
Tống Cư Hàn ôm lấy đầu Hà Cố, để anh ập vào người mình.
Hà Cố thở từng ngụm khí lớn:“Báo, báo cảnh sát, cậu báo cảnh sát...chưa?”
Sắc mặt Tống Cư Hàn trắng bệch nhìn bầu trời tối đen, nhịn đau nói:“ Đã bảo anh chờ tôi một lát thôi mà...Tôi đi gấp quá, không đem.”
“Di động của tôi ở trong túi áo.” Hà Cố hoảng loạn nói, “Cậu đang chảy máu, thấy thế nào rồi, tại sao tôi không động đậy được...”
“Động tĩnh lớn như vậy, khẳng định đã có người báo cảnh sát. Chắc anh hít phải ma túy, thân thể sẽ mất cảm giác một thời gian, rốt cuộc là kẻ nào muốn bắt cóc anh?”
“Tôi không...” Trong đầu Hà Cố hiện lên vẻ mặt âm trầm của Lí Hội, đây là khả năng hợp lý nhất rồi.
Xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Hà Cố Như trút được gánh nặng, anh muốn gượng dậy nhìn xem vết thương của Tống Cư Hàn, nhưng vẫn chẳng có mấy khí lực như trước, chỉ có thể cố gắng vươn tay sờ cánh tay hắn.
Anh có thể sờ thấy cục sưng to bất thường trên tay hắn.
Tống Cư Hàn đau đớn khẽ kêu một tiếng:“...Đừng chạm.”
Hốc mắt Hà Cố nóng lên:“Rốt cuộc làm sao vậy, có phải gãy rồi không?”
“...Chắc thế.”
Tiếng còi cảnh sát càng ngày càng gần, sắc đèn xanh đỏ lần lượt thay đổi lập lòe trong mắt Hà Cố, tiếng bước chân hỗn loạn chạy về phía bọn họ.
“Có người bị thương, mau!”
Thân thể Hà Cố được người ta nâng lên, anh giãy dụa vài cái:“Bạn tôi bị thương...”
“Mau khiêng lên xe.”
Hà Cố dùng sức bắt lấy cánh tay người nọ, cố gắng nói rõ ràng từng từ một:“Lúc nãy tôi bị bắt cóc, tôi hoài nghi là đổng sự trưởng của công nghiệp Cần Tình Lí Thành Tinh hoặc con trai của lão làm.”
Cảnh sát lập tức nói:“Được, chúng tôi điều tra ngay, cậu tới bệnh viện trước đi.”
Hà Cố nằm trên xe cứu thương.
Y tế vạch mí mắt anh xem xét, bình tĩnh nói:“ Không có việc gì, đừng khẩn trương, lượng ma túy anh hít phải không nhiều, chút nữa sẽ tự chuyển hóa hết.”
Hà Cố vội nói:“Bạn tôi đâu?”
“Ở xe khác, đến bệnh viện rồi bàn tiếp.”
Hà Cố vươn tay muốn sờ di động, nhưng phát hiện di động không biết rớt ở đâu mất rồi, lòng anh nóng như lửa đốt, song đành bất đắc dĩ.
Trong đầu anh tất cả đều là khuôn mặt tái nhợt cùng vệt máu đỏ chói mắt kia của Tống Cư Hàn.
Nếu không phải hôm nay Tống Cư Hàn đi theo anh, nếu không phải Tống Cư Hàn tới cứu anh, hiện tại anh sẽ ra sao? Anh sẽ bị bố con nhà họ Lí dùng để uy hiếp mẹ anh phải nhượng lại cổ phần, sau đó? Anh có thể sống sót trở về chứ?
Chỉ cần nghĩ đến hậu quả kia, anh liền không rét mà run.
Thời điểm anh cần Tống Cư Hàn nhất, hắn đã xuất hiện, điều này đánh thẳng vào trái tim anh hơn bất cứ cái gì.
Từ hồi 13 tuổi anh đã bắt đầu tự lập, 15 năm rồi, trong cuộc đời lần đầu tiên anh cảm nhận được tư vị được người khác bảo vệ là như thế nào...Mà người đó, là Tống Cư Hàn.
Tới bệnh viện, Hà Cố cảm giác tay chân hồi phục không ít, y tá đỡ anh xuống xe, cảnh sát tiếp tay đỡ lấy anh:“ Tiên sinh, hiện tại anh có thể nói chuyện không? Cần nghỉ ngơi một chút không?”
“Bạn tôi ở đâu?” Hà Cố Gấp đến độ ánh mắt đều đỏ bừng.
“Cậu ta ở phòng phẫu thuật, nếu anh cảm thấy thân thể không trở ngại, tôi có chút vấn đề muốn hỏi anh.”
“Cậu ấy sao rồi!” Hà Cố Gắt gao nắm chặt tay áo.
“Bước đầu kiểm tra phát hiện xương sọ nứt vỡ, gãy xương tay, trên người còn có nhiều chỗ bị thương, không biết nội tạng có chịu tổn thương hay không.” Cảnh sát dìu anh vào một gian văn phòng, “Anh ngồi một lát đi, đầu óc vẫn tỉnh táo chứ?”
Hà Cố làm sao ngồi yên cho nổi:“Cậu ấy ở đâu, phòng phẫu thuật nào?”
Cảnh sát bất đắc dĩ nói:“Tôi đưa anh đi.”
Cảnh sát lại dìu Hà Cố đến trước phòng phẫu thật, anh ngồi trên ghế dài, nửa ngày không nói gì.
Xương sọ, xương tay, nội tạng...
Hà Cố sợ hãi đến nỗi trái tim đều đang phát run. Anh chợt nhớ tới cái gì:“Tôi phải liên hệ cho người nhà cậu ấy.”
Anh liên hệ cho người nhà của mình trước đi.” Một vị nữ cảnh sát bước tới, đưa điện thoại cho anh, “Bên phía Tống Cư Hàn đã liên lạc rồi, trợ lý của cậu ta đang đến đây, người nhà phải sáng mai mới có thể đến.”
Hà Cố dùng ngón tay run rẩy ấn số mẹ, điện thoại vang thật lâu, thanh âm hàm hồ của Tôn Tình vang lên:“Alo?”
“Mẹ.” Hà Cố Hít sâu một hơi, “Hiện tại con đang ở cùng cảnh sát, cảnh sát sẽ đi đón mẹ, trước khi họ đến, bất luận là ai mẹ cũng đừng mở cửa.”
Tôn Tình lập tức tỉnh táo:“Hà Cố, con làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Con vừa bị bắt cóc, nhưng đối phương không đạt được ý đồ, trừ bỏ Lí gia, con không nghĩ ra còn có ai sẽ làm như vậy.”
Tôn Tình hít sâu:“Con thế nào? Bị thương không? Con đang ở đâu?!”
“Con ở bệnh viện, không có bị thương, mẹ ở nhà đừng đi đâu cả.”
Nữ cảnh sát kia lập tức phái người đi đón Tôn Tình theo địa chỉ Hà Cố đưa, cảnh sát dìu anh tới bắt đầu ghi chép tìm hiểu tình hình.
Hà Cố nhìn chằm chằm đèn phòng phẫu thuật, hoàn toàn không thể tập trung tinh thần, cảnh sát thấy trạng thái anh không ổn, bảo anh nghỉ ngơi một lát. Anh nhắm mắt lại dựa vào tường, trái tim vẫn đang bất an nảy lên, mỗi một hình ảnh trong đầu đều là Tống Cư Hàn.
Nửa giờ sau, Tôn Tình tới, nói bố con nhà họ Lí đã bị mang đi điều tra, nhưng cảnh sát nói trước mắt vẫn chưa tìm được chứng cớ có lợi, chỉ sợ trời sáng liền phải thả người.
Đôi mắt Tôn Tình đỏ bừng ôm Hà Cố, nghiến răng nghiến lợi nói:“ Nhất định là bọn chúng làm, súc sinh, đúng là lũ súc sinh!”
Hà Cố vỗ nhẹ lưng bà, nói giọng khàn khàn:“Nếu không tìm thấy chứng cứ thì phiền phức rồi.”
“Nhất định có thể tìm được, mẹ nhất định phải làm cho bọn họ trả cái giá đắt!”
Hà Cố nhìn thoáng qua phòng phẫu thuật, giờ phút này nỗi lo lắng áp xuống tất cả cơn phẫn nộ.
Tôn Tình vuốt tóc anh, run giọng nói:“Cũng may con không sao, con trai, thật may con vẫn bình an vô sự, nếu anh xảy ra việc gì, mẹ liền liều mạng với chúng!:
Hà Cố trầm giọng nói:“Nhưng vết thương của Tống Cư Hàn... Không biết thế nào rồi.”
“Mẹ hỏi bác sĩ trên xe cứu thương, họ bảo vết thương trên đầu và cánh tay đều có thể khôi phục, nội tạng phải dùng máy móc kiểm tra, có lẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.”
Hà Cố lắc lắc đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, tiểu Tùng đầu đổ đầy mồ hôi xuất hiện trước cửa phòng phẫu thuật, cậu quả thực nôn nóng đến phát khóc:“Anh!”
Hà Cố Đứng lên:“Vanessa biết chưa?”
Tiểu Tùng dùng sức gật đầu:“ Bọn họ đang vội tới đây, anh Hàn sao rồi?”
Hà Cố Lắc đầu:“Hiện tại vẫn chưa biết.”
“Mẹ nó, lũ người kia chết chắc rồi.” Tiểu Tùng vừa lo vừa tức, không ngừng đi đi lại lại trong hành lang.
Hà Cố vô lực ngồi lên ghế, mỗi một giây một phút trôi qua đều vô cùng khó chịu giày vò.
Tống Cư Hàn nằm trong phòng phẫu thuật 4 tiếng, mấy người ngồi đợi cả đêm, chờ khi Tống Cư Hàn ra thì trời đã sáng.
Hà Cố cùng tiểu Tùng vội vàng tiến lên, nhìn Tống Cư Hàn hai mắt nhắm nghiền, dáng vẻ suy yếu, Hà Cố chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn:“Bác sĩ, thế nào? Cậu ấy thế nào?”
“Miệng vết thương trên đầu đã khâu lại, lá lách xuất huyết đã tiến hành trị liệu, xương tay bị gãy cũng được xử lý, tạm thời không có gì đáng ngại.”
Hà Cố thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng bệnh cùng Tống Cư Hàn.
Tiểu Tùng không ngừng gọi điện thoại, tìm mọi quan hệ để phong tỏa tin tức, Hà Cố mệt mỏi nói:“Cậu muốn gọi điện thì ra ngoài gọi đi.”
Tiểu Tùng vội bảo:“Ai, được được được.”
Sau khi tiểu Tùng rời khỏi, phòng bệnh im lặng một mảnh.
Hà Cố lặng lẽ nhìn Tống Cư Hàn, nhịn không được vươn tay đẩy mái tóc che mất đôi mắt hắn ra.
Bộ dáng Tống Cư Hàn say ngủ thật là đẹp mắt, không có vẻ ngạo mạn cùng ngang ngược ngày thường, dáng vẻ không phòng vệ kia vậy mà mang theo vài phần yên tĩnh cùng ngây thơ.
Đã lâu anh không có cẩn thận quan sát Tống Cư Hàn, thời điểm hai người ở chung, không phải giương cung bạt kiếm thì chính là mạch nước ngầm mãnh liệt, dần dà, anh không muốn nhìn vào ánh mắt Tống Cư Hàn nữa, anh sợ ánh mắt đó sẽ lay động trái tim anh.
Anh từng cảm thấy có thể yên lặng ngắm nhìn Tống Cư Hàn thế này là một điều cực kỳ hạnh phúc, bởi vì trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh tỉnh táo đó, anh thật giống như chân chính độc chiếm con người này.
Chỉ là về sau, quan hệ giữa hai người hoàn toàn thay đổi.
Anh không lúc nào là không hy vọng Tống Cư Hàn ngay từ đầu là thật lòng đối với anh, như vậy anh sẽ có thể dùng hết sức giữ gìn đoạn tình cảm này, yêu thương Tống Cư Hàn, đáng tiếc vận mệnh không thể chiều theo ý người.
Chuyện phát sinh nôm nay, chỉ là kiểm chứng suy nghĩ trước giờ của anh, đó chính là bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều không có biện pháp không quan tâm người này. Giống như những gì anh từng nghĩ ban đầu, anh sợ cả đời anh đều chẳng thể chân chính từ bỏ Tống Cư Hàn, anh chỉ là không muốn phải nếm trải mùi vị đau khổ thêm lần nào nữa.
Mâu thuẫn biết bao, tàn khốc biết bao.
Ngoài hành lang truyền đến một hồi tiếng động, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đầu tiên tiến vào là Vanessa, sau đó là tiểu Tùng và Tống Hà.
Tống Hà nhìn Tống Cư Hàn một cái, chỉ thẳng Hà Cố Giận dữ hét:“Hà Cố! Nó ở cùng với cậu chưa từng trải qua được nửa chuyện tốt lành!”