Nhất Túy Kinh Niên

Chương 76: Chương 76




Tống Cư Hàn đưa Hà Cố tới một cửa hàng tư nhân đặt may tây trang lâu năm, thợ may bên trong là người nước Anh, một câu tiếng Trung cũng không biết, toàn bộ dựa vào học viên phiên dịch giúp, nhìn qua vô cùng có khuôn phép.

Thời điểm Hà Cố đứng đo kích cỡ, anh hỏi Tống Cư Hàn:“Cửa hàng này mở bao nhiêu năm rồi mà ông ấy còn không biết nói tiếng Trung?”

Học viên lập tức đáp:“Mỗi mùa thầy sẽ bay từ London qua đây một lần, mỗi lần chỉ ở 1 tuần.” Cậu dừng một chút, lại có chút tự hào bổ sung, “Lịch hẹn đã xếp đến tận tháng 6 năm sau, nhưng Tống Cư Hàn là khách hàng quan trọng của chúng tôi, nên chúng tôi sẽ làm cho ngài thật nhanh chóng.”

“A, cám ơn.” Hà Cố Xấu hổ nhìn Tống Cư Hàn một cái, Tống Cư Hàn chỉ mỉm cười nhìn anh.

Đo xong, Tống Cư Hàn lại dẫn anh đi mua quần áo và giày, Hà Cố vừa nhìn giá cả liền nhíu mày, cuối cùng thật sự nhịn không được:“Anh chỉ có hai chân, em muốn mua bao nhiêu đôi giày đây hả?”

“Mua nhiều nhiều chút, mặc quần áo khác nhau chắc chắn phải thay đổi.” Tống Cư Hàn lấy một chiếc cà-vạt ướm lên trước ngực anh, sau đó gật gật đầu với nhân viên bán hàng.

Hà Cố cũng lười cãi cọ, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Thời điểm đi dạo quanh trung tâm thương mại, Hà Cố nhìn thấy một cửa hàng, anh dừng cước bộ.

Tống Cư Hàn nhìn theo ánh mắt anh:“Ồ, nhãn hàng này trước đây tôi từng làm gương mặt đại diện.”

“Ừm.” Bảy năm trước, bộ quần áo Tống Cư Hàn tặng anh lần đầu tiên chính là nhãn hiệu này, đương nhiên, gương mặt đại diện đã sớm thay đổi mấy bận, với địa vị hiện tại của Tống Cư Hàn, cũng chẳng có khả năng quảng cáo cho loại nhãn hàng cấp trung này được, nhưng Hà Cố vẫn cứ nhớ mãi.

Tống Cư Hàn hiển nhiên sớm đã quên:“Sao vậy?”

“Vào xem thử nhé?”

“Đừng xem, chỉ là loại nhái mấy nhãn lớn, mặc ra ngoài xấu hổ lắm.” Tống Cư Hàn kéo anh toan rời khởi.

Hà Cố không nhúc nhích:“Vào xem đi.”

“Oh, được, đi thôi.” Tống Cư Hàn chỉnh chỉnh khẩu trang trên mặt, cùng Hà Cố tiến vào.

Đối với vấn đề may mặc, Hà Cố không có đam mê gì đặc biệt, thẩm mỹ cũng bình thường, nhiều năm qua anh mặc những bộ Tống Cư Hàn không cần hoặc không mặc được, tuy rằng kích cỡ của Tống Cư Hàn lớn hơn anh, nhưng xét về tổng thể thì cũng không quá bất ổn, anh rất ít nảy sinh xúc động muốn mua quần áo, nhưng hiện tại tầm mắt anh dừng lại giữa đống quần áo muôn vàn sắc màu, cố gắng tìm một hai chiếc sơ mi sẫm màu tương tự như mấy bộ năm ấy.

Tống Cư Hàn hiển nhiên không thích nhãn hàng này, cho dù trước kia hắn làm gương mặt đại diện thì bình thường hắn cũng sẽ không mặc, cho nên hắn chẳng thèm liếc mà chỉ là vào cùng Hà Cố.

Hà Cố rốt cục tìm được chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm, anh lấy hai chiếc với kích cỡ khác nhau, ướm thử lên người mình và Tống Cư Hàn một chút:“Anh muốn mua cái này.”

Tống Cư Hàn nở nụ cười:“Ok, anh thích là được.”

Hà Cố thanh toán xong, vừa lúc tài xế tới đón bọn họ đi ăn cơm.

Ở trên xe, Hà Cố giở áo sơ mi ra:“Chúng ta thay đi.”

“Thay cái này?” Tống Cư Hàn chỉ chiếc sơ mi.

“Ừ, không vui hả?”

“Áo đôi mặc cùng anh sao em có thể không vui.” Tống Cư Hàn chớp chớp mắt, “Chỉ là, chúng ta có thể đừng mặc cái này hay không? Chẳng phải cũng mua nhãn khác kiểu như vậy sao?”

Hà Cố nhìn hắn hai giây, trong lòng có chút thất vọng, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, cười nói:“Bỏ đi, ở trên xe thì thay cái gì.”

“Đừng, anh thích thì chúng ta cùng mặc.” Tống Cư Hàn nói xong liền định cởi áo.

Hà Cố đè lại tay hắn:“ Quên đi, anh chỉ là nói chơi thôi, mau tới chỗ ăn cơm nào.”

Tống Cư Hàn cảm thấy Hà Cố có điểm khác thường, không rõ vì cái gì anh chấp nhất nhãn hàng này như vậy, hắn rất sợ chọc Hà Cố mất hứng, liền cẩn thận hỏi:“Nếu anh thích nhãn này như vậy, chúng ta trở lại mua thêm vài bộ nhé?”

Hà Cố am đạm cười:“Không có, anh xem bừa thôi.” Tống Cư Hàn đương nhiên sẽ không nhớ chi tiết nhỏ bé chẳng mấy đáng kể bảy năm trước, nhưng anh vẫn nhớ kỹ, nhớ Tống Cư Hàn trêu chọc nói hai người bọn họ có thể mặc đồ đôi, sự thật chứng minh Tống Cư Hàn chính là nói chơi anh.

Có đôi khi trí nhớ tốt cũng rất phiền lòng, nếu không anh cũng chẳng làm ra chuyện nhàm chán ngây thơ như vậy.

Tống Cư Hàn vẫn cứ cảm thấy bản thân đã quên cái gì, nhưng lại thật sự nghĩ không ra, trong lòng vô cùng bất an.

Hai người ăn một bữa cơm kiểu Pháp, Hà Cố luôn miệng khen gan ngỗng ngon, Tống Cư Hàn thấy anh không có gì khác với ngày thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Ngày tổ chức tiệc mừng phim ra mắt thành công, tiểu Tùng mang hai bộ vest tới.

“Sao lại hai bộ?”

“Một bộ là của em.” Tống Cư Hàn nhận lấy một bộ từ tay tiểu Tùng, “Em đặt cho anh tám bộ, nhưng tốn khá nhiều thời gian, tạm thời chỉ kịp làm hai bộ mặc tối nay.”

“Đặt nhiều thế làm gì?”

“Dù sao thì cũng đo xong cả rồi, làm nhiều nhiều chút.” Tống Cư Hàn kéo khóa ra, đó là một bộ vest thuần đen với hoa văn ẩn màu xám, chất liệu không giống bình thường, hắn đưa quần áo cho Hà Cố, “Anh đi thay thử xem.”

Hà Cố nhìn bộ vest kia cũng rất thích, tiến vào phòng ngủ mặc, anh soi gương trong phòng tắm, mặc dù chỉ có thể soi nửa thân trên, nhưng bộ vest quả thật nâng tầm nhan sắc anh lên mấy phần.

Anh vừa chỉnh tay áo vừa đi ra ngoài.

Đi đến phòng khách, vừa nhìn anh liền sững người, Tống Cư Hàn cũng đã thay xong, chất liệu, kiểu dáng giống y đúc bộ của anh, chỉ có điều là màu xám đậm, bộ vest kia được cắt may tôn lên bờ vai rộng eo thon của Tống Cư Hàn, chân dài vô cùng, cả người giống như đang tỏa ra ánh hào quang.

“Sao em...”

Tống Cư Hàn cười nhìn anh, trong mắt lấp lánh tia vui sướng không thể che giấu:“Đẹp qúa, anh mặc bộ này đẹp trai lắm.”

Hà Cố Có chút mất tự nhiên:“Sao em lại mặc giống anh?”

“Vốn không định mặc giống, nhưng mà...” Tống Cư Hàn tiến vào, giống như làm ma thuật biến ra một chiếc cà vạt từ phía sau, hắn giảo hoạt chớp chớp mắt, đem cà vạt vòng lên cổ Hà Cố, tự mình thắt cho anh, “Em đã quên mất chuyện rất quan trọng, đó chính là mặc đồ đôi với anh.”

Hà Cố cứng ngắc, anh ngẩng đầu nhìn Tống Cư Hàn, không biết nên nói cái gì.

Tống Cư Hàn thắt xong cà vạt giúp anh, sau đó cúi đầu hôn anh:“Xin lỗi, vậy mà em lại quên mất, mỗi một câu em từng nói với anh em đều sẽ thực hiện.

Hà Cố lập tức cảm giác da mặt nóng lên:“Em đừng náo loạn, mặc giống nhau không biết giới truyền thông sẽ viết như thế nào, hà tất tạo nên đề tài cho bọn họ chứ.”

“Bọn họ thích viết thế nào thì viết thế đó, nếu anh thích, lúc nào em cũng sẽ mặc đồ đôi với anh được.”

“Em...Em cho rằng chúng ta là trẻ con hả, anh đâu có ấu trĩ như vậy, dù em muốn thì anh cũng ngại mặc.” Hà Cố bị Tống Cư Hàn làm cho xấu hổ, anh vốn chính là nhất thời hứng khởi, Tống Cư Hàn đã quên, anh cũng chỉ thấy hơi thất vọng chứ không quá để bụng, kết quả Tống Cư Hàn coi như chuyện quan trọng, khiến anh ngược lại có chút xấu hổ.

Tống Cư Hàn sửa sang lại cổ áo anh, bá đạo mà không mất sự ôn nhu nói:“Cứ thế này đi.”

Hà Cố nhịn không được cười khẽ một chút, tính tùy hứng của Tống Cư Hàn khi thì làm cho người ta đau đầu, khi thì lại làm cho người ta cảm thấy một kiểu...phóng khoáng mà cả thế giới chẳng ai vượt qua nổi.

Ba người lên xe, thẳng đến địa điểm tổ chức tiệc.

Tiểu Tùng ở trên xe hưng phấn nói:“Anh Hàn, phòng vé lần này lời lớn, chắc chắn liên quan đến vai diễn khách mời của anh.”

“Chỉ nịnh hót là giỏi.” Tống Cư Hàn cười ha hả nói.

“Thật mà, ai không muốn xem bộ phim lần đầu ra mắt của anh Hàn chứ, anh xem thời gian anh xuất hiện như vậy, nhưng độ nhưng là chẳng kém Yến Minh Tu chút nào.”

Tống Cư Hàn nghịch ngón tay Hà Cố, lại cười nói:“Anh thấy em diễn thế nào?”

“Rất tốt, vai diễn đó rất hợp với em.”

“Ai, anh Hàn, nếu không nhân cơ hội này chúng ta tiến quân vào giới điện ảnh...”

“Nói bừa cái gi đấy.” Tống Cư Hàn gõ lên đầu cậu:“Chơi bời tí thôi, tôi không có hứng thú.”

Tiểu Tùng ủy khuất xoa xoa đầu:“Được rồi, thực đáng tiếc, anh Hàn đẹp trai như vậy, về sau fan của anh đều rất khó nhìn thấy, đáng tiếc biết bao.”

“Bữa tiệc nào rồi cũng đến lúc tàn.” Tống Cư Hàn than nhẹ một tiếng, “Chuyện sớm muộn thôi.”

Hà Cố nói:“Nếu em thật sự luyến tiếc, có thể...”

“Em không luyến tiếc.” Tống Cư Hàn cầm tay anh, tiến sát bên môi hôn một cái, “Chuyển sang sau màn vẫn có thể làm âm nhạc, hơn nữa là âm nhạc càng thuần túy, em rất thích.”

Hai người nhìn nhau cười.

Tiểu Tùng bịt mắt:“Ai ya ya, cả ngày đều bị hai người sáng mù mắt rồi.”

Tới bữa tiệc, Hà Cố từ xa đã nhìn thấy phóng viên vây ngoài khách sạn, vốn dĩ một bữa tiệc sẽ không có nhiều người như vậy, do bọn họ đều nghe tin đồn Tống Cư Hàn sẽ đến sau khi biến mất dưới tầm mắt công chúng hai ba tháng.

Hà Cố cùng giới truyền thông có quá nhiều kí ức chẳng mấy tốt đẹp, nhất thời có chút khẩn trương.

Tống Cư Hàn nắm chặt tay anh, ôn nhu nói:“Đèn flash sẽ có chút chói mắt, bọn họ sẽ rất ồn, trừ lần đó ra thì không có gì đáng sợ cả, bảo tiêu sẽ vây anh bên trong, em sẽ không để bất cứ kẻ nào đụng vào anh, anh chỉ cần thoải mái tiến về phía trước, đừng nhìn ai cả, chỉ nhìn em thôi.”

Hà Cố ngẩng đầu nhìn hắn, chăm chú vào đôi mắt thâm thúy xinh đẹp kia.

Ánh mắt Tống Cư Hàn kiên định mà ôn nhu, hắn cường điệu nói:“Chỉ nhìn em, được chứ?”

Hà Cố cười nhẹ:“Em coi thường anh quá đấy, sao anh phải sợ bọn họ.”

Tống Cư Hàn cũng bật cười, dùng sức hôn anh một ngụm.

Xe dừng xong, bảo tiêu mở cửa, lập tức, tiếng máy móc, âm nhạc, tiếng người hỗn tạp thành một đoàn, đánh sâu vào màng nhĩ con người, khiến người ta trở nên thiếu kiên nhẫn.

Hà Cố nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thời điểm mở ra, anh nhìn bàn tay Tống Cư Hàn vươn từ ngoài xe vào. Bàn tay ấy thật đẹp đẽ, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay mượt mà, chúng có thể chơi những nhạc cụ tuyệt vời, có thể trấn an linh hồn run rẩy.

Hà Cố nắm lấy bàn tay kia, bàn tay ấy nắm chặt lấy tay anh, anh lập tức cảm giác được một sức mạnh ấm áp mà an tâm.

Hà Cố đi ra ngoài, ưỡn ngực, lấy ra sự bình tĩnh nhiều năm tu luyện, thong dong nắm tay Tống Cư Hàn, mắt nhìn thẳng tiến về phía trước, mặc cho đèn flash chớp nháy, mặc cho tiếng người ồn ào, vẻ mặt của anh đều không có một tia biến hóa.

Anh nhìn Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn chốc chốc sẽ quay đầu nhìn anh, cho anh một ánh mắt an định.

Chỉ thế này là đủ rồi. Những kẻ chẳng liên quan kia tính là gì chứ.

Dưới sự bảo hộ của bảo tiêu, bọn họ tiến vào khách sạn.

Tống Cư Hàn lập tức quay người hỏi:“Thế nào?” Vẻ mặt của hắn có chút khẩn trương.

Hà Cố Cười cười:“ Không có gì, chỉ mấy bước chân thì có thể thế nào.”

Tống Cư Hàn nhẹ nhàng thở ra:“Anh thật lợi hại, không hổ là người đàn ông của em.”

Hà Cố phì cười.

Hai người đi vào hội trường chính, tân khách đã tới khá đông, Tống Cư Hàn vừa xuất hiện liền nhận được sự chú ý, không ít người tiến tới chào hỏi hắn, còn nhiệt tình muốn hắn giới thiệu Hà Cố.

Tống Cư Hàn ôm vai Hà Cố, thoải mái nói:“Đây là Hà Cố nhà tôi, mong được quan tâm.”

Một giám đốc bộ dáng mập mạp hét lớn:“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Mọi người cười vang một trận.

Hà Cố cười nhẹ gật đầu coi như chào hỏi, thái độ đúng mực.

“Cư Hàn.” Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng.

Hai người đồng thời quay đầu, một nam nhân trẻ tuổi đẹp đến mức làm cho người ta tự ti đang đứng sau lưng bọn họ, kia chính là diễn viên cực hot hai năm nay--Yến Minh Tu.

“Minh Tu.” Tống Cư Hàn kéo Hà Cố qua, “Đạo diễn Tôn tới chưa?”

“Tắc đường.” Yến Minh Tu nhìn Hà Cố, hơi gật đầu, “Chào anh.”

“Chào cậu.” Hà Cố Có chút căng thẳng, căng thẳng y như lần đầu tiên anh nhìn thấy Tống Cư Hàn vậy, có đôi khi anh cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp là thứ rất có lực công kích, có thể khiến người ta mất khống chế cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt quá mức đẹp đẽ kia.

“Cư Hàn, cậu qua đây, tôi bàn chuyện hợp tác với cậu.”

“Được.” Tống Cư Hàn nói, “Hà Cố, anh ở đây đợi em một lát, Tiểu Tùng, cậu ở bên anh ấy.”

“Không thành vấn đề, anh Hàn anh đi đi.”

Tống Cư Hàn đi rồi, tiểu Tùng lại bắt đầu phát huy bản năng bát quái, tám đủ loại tin lá cải cùng Hà Cố, mà Hà Cố cũng nghe rất chăm chú.

Lúc này, một người đàn ông trông khá quen mắt bước tới, tựa hồ đang tìm người.

“Ai ai ai, người kia.” Tiểu Tùng lấy khuỷu tay huých Hà Cố, “Người đó, là người của Yến Minh Tu.”

“Ồ, tôi từng nhìn thấy.” Hà Cố nhớ lần anh đi ăn lẩu với Trang Tiệp Dư từng gặp thanh niên trẻ tuổi tên Chu Tường.

“Tiểu tử này thật sự là gặp may, anh nhìn cậu ta, trông cũng có chút đẹp trai nhỉ, nhưng trong giới giải trí thật sự chưa thấm vào đâu, vậy mà được Yến Minh Tu nhìn trúng, có kim chủ, sau này khẳng định một bước lên mây.”

Hà Cố cười cười, không biết nên bình luận như thế nào.

Thời điểm Chu Tường lướt qua bọn họ, tựa hồ cảm thấy quen mắt, y sửng sốt.

Hà Cố hướng y gật gật đầu.

Chu Tường cũng hướng y cười cười, y nhìn thấy Tiểu Tùng:“Xin hỏi, hai anh nhìn thấy Yến Minh Tu đâu không?”

“Anh ta cùng anh Hàn đi bàn chuyện rồi, chắc ở phòng nghỉ.”

“Ừm.” Chu Tường đi qua, khẽ cười nói, “Lần trước ở khách sạn tôi nhìn thấy anh, chưa rảnh nói vài câu, tôi thấy anh xuất hiện trên báo mấy lần rồi, giới thiệu lại chút đi, tôi tên Chu Tường.” Y đưa tay ra.

Hà Cố giật mình. Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, Chu Tường cũng không lưu lại ấn tượng quá sâu cho anh, chỉ cảm thấy y trẻ tuổi đẹp trai, trông có vẻ hòa nhã, trông y nhỏ hơn anh mấy tuổi, nhưng phong thái tao nhã hào phóng, cách nói năng thành thục ổn trọng này thật sự không giống người ở độ tuổi ấy. Anh vội vươn tay nắm lấy tay y.

Chu Tường đứng bên hai người, cười nói:“Bộ phim thu được 700 triệu phòng vé, thật sự là không tồi, tổ hợp Yến Minh Tu cùng Tống Cư Hàn có sức ảnh hưởng vô cùng mạnh.”

Tiểu Tùng bất giác bị y y dẫn dắt:“Đúng vậy đúng vậy, quá lợi hại luôn.”

“Cậu cũng tham gia diễn phải không?” Hà Cố hỏi.

“Đúng vậy, một vai diễn nhỏ, tôi rất thích diễn xuất, nhưng tôi chỉ là nhân viên đóng thế võ thuật, kỹ thuật diễn cần rèn luyện nhiều hơn.” Chu Tường híp mắt, lộ ra nụ cười ôn hòa.

“Tôi cảm thấy cậu diễn rất tốt, đoạn đánh đấm ấy cậu tự diễn hả?”

“Ừm, đó là nghề của tôi mà.”

“Rất lợi hại, rất lợi hại.” Tiểu Tùng phụ họa theo.

“Ai, bạn tôi đến rồi, tôi đi trước đây, hai người chơi vui vẻ.” Chu Tường cười phất phất tay rời khỏi.

Lưu lại hai người không nói gì hồi lâu, tiểu Tùng “chậc chậc” hai tiếng:“Người này khác với những gì em nghĩ.”

“Khác như thế nào?”

“Em tưởng rằng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm không biết điều, ai ngờ...thành thục như vậy, em cũng không thể nói rõ, chính là khí chất rất trầm ổn, đúng không?”

“Ừ.” Hà Cố cực có hảo cảm với Chu Tường, anh cảm thấy Chu Tường không đáng khinh như người ngoài giới nói, nhất là sau khi trải qua sự việc bị dư luận bôi bác, anh càng không tin vào những thứ không được nhìn thấy tận mắt.

“Ai, chúng ta đi tìm anh Hàn đi, đứng đây cứ có người nhìn anh, phiền quá.”

Hà Cố cũng thấy thế, ánh mắt hoặc lén lút hoặc lớn mật càn rỡ quả thật làm cho anh có điểm không thoải mái:“ Đi.”

Hai người cùng tiến tới chỗ phòng nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.