Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 9

Mơ mơ màng màng nhìn đến nam nhân muốn mình muốn chia tay, nhìn y cười.

“Nguyên Thúc Dương, Nguyên Thúc Dương…… Tỉnh tỉnh, ngươi ngủ ở đây sẽ cảm lạnh.” Có người gọi y, ai a? Thanh âm hảo quen tai.

Nâng lên mí mắt nặn nề, mới nhìn rõ người trước mặt không phải là nam nhân kia, mà chính là thủ trưởng kiêm bạn tốt – Bùi Thính Nhĩ Trúc.

“Là ngươi a!” Ngồi thẳng dậy, thắt lưng đau quá, nhất định trong lúc ngủ không cẩn thận, tạo tư thế không đúng.

Bùi Thính Nhĩ Trúc trợn trắng mắt: “Không phải ta, ngươi cho là ai a?”

“Không co không có.” Khoát tay, nhanh làm sáng tỏ: “Ta chỉ không ngờ là ngươi gọi ta mà thôi. Tìm ta có gì sao?”

Bùi Thính Nhĩ Trúc kéo ghế ngồi xuống, “Không có việc gì, tới hỏi ngươi giữa trưa có muốn ăn gì không? Cùng nhau a? Đúng rồi, ngày hôm qua không có ngủ đủ hay sao? Để bây giờ ngủ gà ngủ gật vậy?”

“Ha hả……” Nguyên Thúc Dương cười gượng, muốn tìm cớ tránh truy vấn, “Ngươi nói muốn đi ăn mà, chúng ta thôi.”

Nói thật ra, mang thai đã được hai tháng, y bây giờ nhìn cái gì đều muốn ăn, có đôi khi bị sức ăn của mình dọa.

“Ăn cái gì?” Bùi Thính Nhĩ Trúc ngẩng đầu nghĩ xem muốn ăn cái gì rồi mới vỗ tay một cái, “Quyết định, đi ăn lẩu cá chua cay.”

“Hảo…… tốt!”

Cá, lúc trước mình thích ăn cá nhất! Bây giờ hình như có chút……

Ông chủ là lớn nhất, còn chưa đến giờ tan sở, Bùi Thính Nhĩ Trúc liền kéo Nguyên Thúc Dương trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, rời khỏi công ty.

Ra cửa, hướng bên trái có một khách sạn nhỏ, mặt tiền phía dưới là một nhà hàng lớn, bởi vì bọn họ thích ăn lẩu cá chua cay nên hai người thường xuyên đến đây.

Ông chủ là người Tứ Xuyên, nguyên liệu cũng đều từ Tứ Xuyên chuyển đến. Hương vị rất tuyệt, có khi đến ăn còn phải xếp hàng chờ bàn.

Hôm này vì ông chủ sử dụng đặc quyền cho nên lúc bọn họ còn chưa đến giờ ăn trưa, người cũng không đông lắm.

Trong căn phòng nhỏ, một cái lẩu lớn, rồi mới ăn hai món điểm tâm, trứng muối đậu hủ thang là một phần đặc sắc ở đây.

Hai người kiên nhẫn đợi, muốn ăn ngon đương nhiên phảm chậm rãi đợi. Cái gọi là làm việc chậm mới được tinh tế, để tâm vào món ăn tự nhiên là ngon nhất.

Nghĩ đến đây, Nguyên Thúc Dương trong lòng cười nhạo mình một chút, thời gian dài như vậy muốn cho người kia yêu mình còn không phải thất bại thảm hại.

Bùi Thính Nhĩ Trúc nhìn nhân viên mang tới các món ăn, lại nhìn đến bạn tốt ngồi ngẩn người, lấy tay quơ quơ trước mặt y.

“Nguyên Thúc Dương, thỉnh hồn quay về……” Nói xong, còn bô bô niệm chú ngữ, Nguyên Thúc Dương “Xì” một tiếng cười ra.

“Ngươi làm sao vậy a!” Biết bạn tốt có tâm sự nên cố chọc cười.

Nguyên Thúc Dương tự nhận một điều, so sánh người cũ có thể giao cho y một bằng hữu tốt như vậy coi như là chuyện bất ngờ nhất.

Còn có chính là Bùi Thính Nhĩ Trúc cùng y đều là người trong tộc, cho nên bọn họ có thể gặp được nhau thật sự là một chuyện khó tin.

“Nhìn ngươi dạo này rầu rĩ không vui, liền giúp ngươi vui vẻ a! Đúng rồi, nhìn ngươi mấy ngày nay đều mất hồn mất vía, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Không có ai chia tay người yêu còn có thể cao hứng đâu, chỉ là trả giá cho tình cảm thật tâm đó.

Cho nên bị Bùi Thính Nhĩ Trúc hỏi tâm sự, Nguyên Thúc Dương tự nhiên cũng cao hứng một chút.

Một ngụm uống cạn ly nước, t chua xót mở miệng: “Cũng không có gì, chỉ là chia tay với người kia thôi.”

“Nga! Chia tay a!” Tiếp những lời này, Bùi Thính Nhĩ Trúc cũng không biết nên nói cái gì.

Có đôi khi hắn thật sự trách mình, dù sao Nguyên Thúc Dương cũng từng là bạn trai của đàn em hắn do hắn giới thiệu, Nguyên Thúc Dương bị đàn em mình đá đi, lúc không vui mới quen Hoa Thiên Tưởng. Bùi Thính Nhĩ Trúc cảm thấy bản thân hình như có trách nhiệm gián tiếp cho chuyện này.

Mặc dù trong mắt người khác chuyện này không liên quan đến hắn, hắn vẫn thật thành tâm mà nói: “Thật xin lỗi.”

“Không liên quan đến ngươi mà.” Vỗ vỗ vai bạn tốt: “Không liên quan đến ngươi, là chuyện của riêng ta, cùng lắm thì là chuyện chia tay thôi.”

“Kia, Dương Dương của chúng ta sẽ sớm gặp được người yêu phong nhã hòa hoa.”

“Không cần đem ta nói như sủng vật của ngươi nuôi.”

Khi nói chuyện, đồ ăn cũng dần mang lên bàn, một số mùi thức ăn xông lên.

“Thơm quá nga!” Bùi Thính Nhĩ Trúc cầm đũa lên ngay, khẩu vị cay e ẩm làm cho nước miếng người ta đều chảy xuống bàn.

Hắn bên này đang cao hứng, lại thấy Nguyên Thúc Dương hình như không vui.

Tuy rằng mùi lẩu cá chua cay không có tanh nhưng vẫn làm dạ dày y muốn lộn cả lên.

Cấm lấy đôi đũa, cũng chỉ gấp chút dưa chua về ăn.

“Nè… ngươi… sao không ăn cá.” Miệng vẫn còn nhai thức ăn, Bùi Thính Nhĩ Trúc nói không rõ ràng.

Cũng may còn gọi thêm hai món khác, ăn món khác, Nguyên Thúc Dương nói: “Dạo này ăn uống không tốt, không muốn ăn mấy món nặng mùi.”

Bùi Thính Nhĩ Trúc rõ ràng có chút nghi hoặc, bởi vì trước kia Nguyên Thúc Dương rất yêu thích món ăn này, chưa từng nghe y nói qua không thể ăn.

“Không có việc gì, ngươi thích cứ ăn nhiều một chút, ta bây giờ chưa thấy đói. Ăn chút dưa chua là thấy no rồi.” Nghĩ hắn lo lắng cho mình không có đồ ăn ăn, cho nên an ủi nói.

Cũng không nghĩ đến đối phương suy nghĩ một chuyện khác.

“Dương, ngươi nói cho ta biết, sẽ không như ta nghĩ chứ?” Thật cẩn thận hỏi.

Bùi Thính Nhĩ Trúc sợ mình đa tâm nghĩ nhiều, chính là tình huống Nguyên Thúc Dương thật không bình thường. Hơn nữa gần đây y có chút béo lên, tuy rằng không rõ ràng lắm.

Không nghĩ tới Bùi Thính Nhĩ Trúc hỏi vậy, Nguyên Thúc Dương ngược lại muốn nói dối cũng không nói được.

Y cứ nghĩ trước khi bụng lớn để dành chút tiền, xin ở nhà nghỉ để chờ sinh, không nghĩ sẽ kể cho bất kỳ ai biết chuyện này. Không nghĩ tới, bồi Bùi Thính Nhĩ Trúc đi ăn một bữa cơm lại bị hắn nhìn ra manh mối.

Có lẽ là nguyên nhân là người cùng tộc, Bùi Thính Nhĩ Trúc nghe Nguyên Thúc Dương nói đến bệnh trạng gần đây, đã nghĩ đến chuyện bộ tộc họ có khả năng sinh con kia.

Nhớ tới trước đây, chính mình vẫn là một đứa nhỏ bình thường, hỏi lão ba y từ nơi nào đi ra, lão ba lưu manh của y chỉ vào bộ vị phía sau y, nói hai chữ. Làm cho tâm linh bé nhỏ của y chịu đả kích hơn nữa lảo ba còn nói một câu làm thay đổi cả cuộc đời y, bây giờ không nên nói.

“Ngươi nghĩ đến cái gì nữa rồi!”

Không thể nào! Bùi Thính Nhĩ Trúc vẻ mặt chịu đả kích, “Ta…… ta ta, ta nghĩ ngươi…… ngươi……. Ngươi là ở…… là ở…… phía trên.” Nói chuyện đều lắp bắp, sợ tới mức nói không rõ ràng.

Nguyên Thúc Dương mỉm cười, không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.