CHƯƠNG 15
Tuy rằng không đói bụng nhưng Nguyên Thúc Dương dưới cái nhìn chắm chú của Hoa Thiên Tưởng đem hồn đồn ăn hết.
Hoa Thiên Tưởng mua hồn đồn ở một quán trong chợ đêm mà Nguyên Thúc Dương thường ghé, gia vị được chế biến rất tốt, nước vùng ninh kỹ cho nên ăn xong rồi lưu lại mùi rất thơm, đây cũng là lý do Nguyên Thúc Dương thích. Cảm giác hương vị ngọt ngào còn lưu lại trong miệng, Nguyên Thúc Dương không tự giác mà nhếch môi cười.
“Khóe môi còn dính……” Hoa Thiên Tưởng nói, độc tác nhanh hơn, vươn đầu lưỡi liếm bên khóe môi Nguyên Thúc Dương. Nguyên Thúc Dương biểu tình kinh ngạc, còn đem miệng tự động mở. “Hương vị quả nhiên không tồi.”
Nguyên Thúc Dương mặt một trận đỏ, nam nhân này suy nghĩ cái gì đây? Làm hành động thân mật như vậy.
Làm mặt lạnh: “Hoa Thiên Tưởng, anh không phải nên về rồi sao?”
Hoa Thiên Tưởng vô tội a! Hắn chớp mắt đáng thương: “Anh mang thức ăn cho em, em cũng không nên đuổi anh đi đi như thế!”
“Anh không đi không lẽ em đi sao? Đâu là nhà em, thời gian không còn sớm, ngày mai anh khỏi đi làm a?”
“Ngày mai là cuối tuần, anh không cần đi làm a!” Hoa Thiên Tưởng kỳ quái trả lời, Nguyên Thúc Dương sao có thể quên hôm nay là ngày mấy chứ?
Nguyên Thúc Dương một trận nghẹn lời, quên! Hiện tại hắn trí nhớ càng ngày càng kém.
Hơn nửa ngày y mới tìm được tiếng của mình: “Kia…… kia cũng được, anh có thể chạy chậm về nhà cũng được. Em muốn đi ngủ.”
“Đi ngủ a!” Hoa Thiên Tưởng ánh mắt liền phát sáng: “Anh cũng đi ngủ.”
Một quyền đánh lên mặt Hoa Thiên Tưởng: “Anh cũng đừng một tấc muốn tiền một thước, anh nghĩ nhà em là gì? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi a? Đừng quên, chúng ta đã chia tay, em cũng không có nghĩa vụ cho anh ở lại. Cám ơn hồn đồn của anh, em tiễn anh.”
Tuy rằng Nguyên Thúc Dương ra tay không nặng nhưng làm cho Hoa Thiên Tưởng nhe răng trợn mắt một hồi lâu, càng phản bác không được lời Nguyên Thúc Dương nói, nhưng hắn cũng không nói không phản bác.
“Anh không cần em tiễn, Dương chúng làm hòa đi? Anh còn nhớ em lắm.” Đây là lới nói thật, bây giờ hắn đã khác, tìm người tình mới cũng hy vọng Nguyên Thúc Dương đánh ghen, muốn Nguyên Thúc Dương nhéo lỗ tai. 55555… hắn biến thái rồi, tiểu Đinh nói không sao, hắn lại hy vọng bị lão bà bắt gian, như vậy hiểu rõ trong lòng mình Nguyên Thúc Dương quan trọng bao nhiêu.
Nguyên Thúc Dương đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, Hoa Thiên Tưởng ủy khuất đem mình co nhỏ lại.
Nguyên Thúc Dương nhìn hắn cười lạnh nói: “Kia đúng là tốt số mới được Hoa Thiên Tưởng để mắt, đáng tiếc em không cần. Dù sao loại người bị đá quay lưng tìm người đến thao mình như em, sao có thể xứng với Hoa Thiên Tưởng anh!”
“Không… không phải… không phải… đó là… đó là hiểu lầm mà!” Hoa Thiên Tưởng nói lắp, đúng là mua dây tự trói mình, đều do lỡ miệng.
“Hừ” Nguyên Thúc Dương phát ra tiếng hừ lạnh: “Kia còn không phải do Hoa Thiên Tưởng anh tự quyết định, anh nghĩ em và anh là ngươi gì a? Anh đi đi!Sau này chúng ta không cần gặp lại, miễn cho em nhìn thấy anh lại sinh khí.” Nguyên Thúc Dương không nghĩ nói vậy, thật ra sợ nam nhân này sớm muộn cũng biết chuyện y có thai, đến lúc đó vạn nhất… lấy thực lực của y không thể so sánh với Hoa gia.
Ai ngờ, Hoa Thiên Tưởng lại ôm lấy chân bàn, ngẩng đầu nói: “Anh không đi, anh không đi… hôm nay anh sẽ ở đây, không đi.”
Nguyên Thúc Dương bị hành động trẻ con của hắn khiến y không biến nên làm sao cho phải, dù sao bây giờ đã trễ lắm rồi, còn cãi nhau như vậy, hàng xóm đến khiếu nại sẽ nguy.
“Hảo, anh nói ở đây thì cứ ở. Tối nay anh cứ ôm chân bàn mà ngủ, ngủ ngon. Sáng mai anh liền cút cho em.”
Nói xong, Nguyên Thúc Dương không hề để ý nam nhân hóa thạch, lấy bộ quần áo vào phòng tắm tắm rửa, chuẩn bị ngủ. Làm ầm ĩ cả đêm, y mệt muốn chết đi.
Hoa Thiên Tưởng lỳ như con giun, trên mặt đất cứ mấp máy. Hoàn hảo là Nguyên Thúc Dương là người thích sạch sẽ, sàn nhà cũng rất sạch, nếu không đúng là phải cảm ơn Hoa Thiên Tưởng xả thân tinh thần, dùng quần áo để lau nhà.
55555… Dương không thương hắn lại bảo hắn ngủ sàn nhà, rõ ràng Dương không phải không có mền dư, vì sao không san sẻ với hắn chứ? Rõ ràng hắn rất đáng thương mà.
Chờ Nguyên Thúc Dương tắm rửa sạch sẽ xong nhìn trên sàn nhà vẫn còn một đống rác, nhìn có chút động lòng, ánh mắt dần thấy tội nghiệp.
Đi qua cho hắn một cước, giả chết à, đá tiếp, tiếp tục giả chết.
Nguyên Thúc Dương chịu không nổi quá: “Nhanh đi tắm rửa, ngủ. Đã muộn rồi cần khóa cửa.”
Nghe nói vậy, Hoa Thiên Tưởng như ăn linh đan diệu dược, nhảy dựng bay nhanh đến nhà tắm.
Nguyên Thúc Dương không quay về phòng ngủ mà đứng khoanh tay đứng trước cửa nhà tắm chờ người nào đó quay ra.
Quả nhiên, Hoa Thiên Tưởng ló đầu ra: “Anh quên lấy quần áo cùng khăn rồi.” Hắn đã cởi sạch sẽ tuy da mặt dày nhưng vẫn ngượng ngùng cứ trần truồng mà chạy đi lấy áo.
“Nguyên lai anh còn biết a!” Nguyên Thúc Dương nói xong đi vào phòng ngủ lấy giúp hắn quần áo cùng khăn đem đến. Cũng mau y không có thời gian xếp lại, nếu không chỉ có thể ra đống rác tìm.
Đưa cho nam nhân vẻ mặt a dua cười, Nguyên Thúc Dương tức giận hừ một tiếng, trở về tìm giấc ngủ.
Nằm dính trên giường, y liền ngủ say, chỉ tới khi mền nhị nhấc lên, một người khác leo lên giường, từ phía sau y nằm xuống.
Hảo ấm áp, Nguyên Thúc Dương dựa vào hơi ấm, cảm giác tay đụng vào bụng mình, y theo bản năng càu nhau: “Đừng chạm bụng em.”
Phía sau còn có tiếng hỏi nhỏ: “Vì sao a?”
“Bên trong có đứa nhỏ, là bảo bối của em.” Mơ mơ màng màng y không biết gì, bản thân nói ra hết bí mật, còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Hoa Thiên Tưởng khiếp sợ nhìn nam nhân đưa lưng về mình.
Đứa nhỏ? Ý tứ của y, y có thai? Sao có thể chứ?
Nguyên Thúc Dương là nam nhân a! Y sao có thể có đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ này là của ai?
Hoa Thiên Tưởng nhớ lại lần gần nhất của hai người, hết thảy không nói nên lời.